[Đam Mỹ] Che Dấu

Chương 44




Thường Tiểu Cát không vừa lòng với phương thức xử lý chuyện này của Tạ Lệ.

“Cậu phải hiểu rằng những thứ đó không thể bị mất.”

Tạ Lệ cầm ly rượu lên uống một hớp: “Quán bar là của Tiểu Gia.” Chỉ cần anh không thể mang hàng đi ra ngoài, thì quán bar không tránh khỏi bị điều tra.

Thường Tiểu Cát nhìn anh: “Không nỡ liên lụy Tiểu Gia?”

Tạ Lệ bình thản đáp: “Liên lụy đâu chỉ là Tiểu Gia?”

Thường Tiểu Cát cười cười, một cánh tay dựa vào bàn ăn, gác một chân lên: “Ngược lại cậu làm tôi thất vọng.”

Tạ Lệ không nói gì.

Đột nhiên, cửa phòng ăn bị người từ bên ngoài đẩy ra, đó là một cô gái trẻ xinh đẹp với mái tóc xoăn dài. Cô gái mặc một cái áo sơ mi rộng rãi xuất hiện ở trước cửa, áo sơ mi trên người cô dài đến đùi có lẽ là của Thường Tiểu Cát, thoạt nhìn bên trong cũng không mặc gì.

“Cát thiếu!” Ngữ khí cô gái nhẹ nhàng gọi, gọi xong mới chú ý trong phòng ăn có người.

Thường Tiểu Cát lạnh lùng nói: “Trở về, đừng có chạy lung tung.”

Cô gái ngẩn người, thu lại nụ cười đáp: “Ồ.” Cô lén lút nhìn Tạ Lệ rồi quay người rời đi.

Sau đó Tạ Lệ nghe trên thang lầu truyền đến tiếng người nói chuyện, anh đứng lên, nói: “Tôi cũng lên lầu.”

Thường Tiểu Cát không lên tiếng, cầm ly rượu lên uống.

Tạ Lệ từ trong phòng ăn đi đến lầu hai, quả nhiên nhìn thấy Thường Tiểu Gia đứng ở cầu thang lầu hai đang nói chuyện với cô bé kia.

Không biết Thường Tiểu Gia nói cái gì, Tạ Lệ chỉ nghe cô gái cười nói: “Vậy em trở về phòng trước.”

Tạ Lệ nhìn thấy cô gái đi vào phòng Thường Tiểu Cát, anh hỏi Thường Tiểu Gia: “Cậu nói với cô ấy cái gì?”

Thường Tiểu Gia nói: “Tôi nói anh của tôi là tên xấu xa.”

Tạ Lệ không khỏi buồn cười, đi thẳng đến trước mặt Thường Tiểu Gia, hỏi: “Cô bé kia nói thế nào?”

Thường Tiểu Gia nói: “Cô ấy nói cô cảm thấy anh trai tôi rất tốt.” Dừng lại một lúc, Thường Tiểu Gia lại nói: “Cũng có thể cô ấy không để ý Thường Tiểu Cát có phải là người xấu hay không.”

Tạ Lệ chậm rãi đi tới trước mặt cậu: “Cậu tính toán đến đâu rồi?”

Thường Tiểu Gia nhìn anh: “Tìm anh.”

Tạ Lệ rất muốn ôm Thường Tiểu Gia hôn cậu, nhưng Thường Tiểu Cát lúc nào cũng có thể tới, cuối cùng vẫn nắm tay cậu, nói: “Chúng ta trở về đi thôi.”

Vào cửa Thường Tiểu Gia nói: “Tôi còn nhờ cô ấy giúp tôi xin chữ ký Đằng Tùng.”

Tạ Lệ đẩy cửa kéo Thường Tiểu Gia vào, đóng cửa khóa trái phòng, anh ôm ngang cậu đi vào phòng vệ sinh, nói: “Đằng Tùng là ai?” Anh từng nghe đâu đó cái tên này.

Thường Tiểu Gia giơ tay ôm cổ anh: “Một minh tinh.”

Tạ Lệ nói: “Ồ. Cô ta có thể xin chữ ký minh tinh?” Anh để Thường Tiểu Gia ngồi trên bồn rửa tay, đột nhiên tò mò hỏi cậu: “Đằng Tùng dung mạo ra sao?”

Thường Tiểu Gia lấy điện thoại trong túi quần ra, cúi đầu chuyên chú ở trong điện thoại di động tìm được một tấm hình, đưa cho Tạ Lệ.

Tạ Lệ liếc nhìn, nói: “Cũng khá đó.” Một lúc sau lại hỏi: “Tôi đẹp hay anh ta đẹp hơn?”

Thường Tiểu Gia nâng hai chân để trên bồn rửa tay, tay cánh tay ôm lấy đầu gối, nhìn Tạ Lệ nói: “Anh đẹp trai hơn.”

Tạ Lệ nở nụ cười.

Một tay Thường Tiểu Gia luồn vào áo Tạ Lệ sờ sờ cơ bụng rắn chắc: “Thấy được, sờ được là đẹp mắt nhất.”

Tạ Lệ hào phóng cởi áo, đem thân thể hoàn hảo cho Thường Tiểu Gia xem, sau đó khom người xuống hôn môi cậu.

Thường Tiểu Gia bị hôn đến chóng mặt, đầu ngón chân đều căng thẳng.

Tạ Lệ nói: “Tôi muốn đi một chuyến gặp Hồ Mẫn Hâm.”

Thường Tiểu Gia mơ hồ, hai gò má ửng hồng: “Ai?”

Tạ Lệ biết lúc này mình nói gì cậu cũng nghe không lọt, vì vậy nói: “Cậu không cần để ý, anh ta có việc nhờ tôi hỗ trợ, lúc trở về sẽ mua thức ăn khuya cho cậu, cậu muốn ăn cái gì?”

Thường Tiểu Gia nắm thật chặc cánh tay Tạ Lệ, thở hổn hển nói: “Ăn anh, anh về sớm một chút.”

Tạ Lệ nở nụ cười: “Được.”

Mặc dù biết bị Thường Tiểu Gia phát hiện nguy hiểm rất lớn, ngày mười lăm Tạ Lệ vẫn đi đến khách sạn gặp Nguyễn Thu Viện.

Thậm chí đến nửa đường Tạ Lệ còn bảo tài xế xe taxi dừng lại, ở ven đường mua cho Nguyễn Thu Viện một bó hoa tươi.

Anh hơi mất tập trung, cầm hoa tươi một đường đi vào khách sạn, đến số phòng đã hẹn trước, gõ cửa chờ Nguyễn Thu Viện mở cửa.

Chỉ qua mấy giây, Nguyễn Thu Viện từ bên trong mở cửa phòng mời anh đi vào.

“Cám ơn hoa của anh.” Nguyễn Thu Viện đi phía trước, nhìn hoa cũng không lộ ra hứng thú, tiện tay đặt ở bên cửa sổ.

Tạ Lệ đóng cửa phòng, khóa trái, mới vừa đi vừa mở nút áo khoác, đến khi ngồi xuống giường mới ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu Viện: “Có chuyện quan trọng nói với tôi?”

Nguyễn Thu Viện kéo rèm cửa sổ, trong phòng chỉ để một chiếc đèn màu vàng sẫm, cô ngồi ở trên ghế salông cạnh giường, nói với Tạ Lệ: “Đỗ Thịnh Liên tìm được Hàn Dược.”

Tạ Lệ nói: “Cô nói Hàn Dược là người đời trước của Hồng Phường, có phải trong tay hắn nắm nhược điểm gì của Thường Quan Sơn?”

Nguyễn Thu Viện lắc đầu: “Đỗ Thịnh Liên không tiết lộ cho tôi quá nhiều, tôi chỉ nghe lão nói chuyện với Ngô Xán. Ngày mười ba tháng mười là ngày tổ chức buổi họp đơn đao truyền thống của Hồng Phường, bọn họ dự định mời Hàn Dược đứng ra, đẩy đổ Thường Quan Sơn.”

Tạ Lệ nhíu mày: “Chuyện lớn như vậy, sao Đỗ Thịnh Liên dám để cô biết?”

Nguyễn Thu Viện nói: “Tất nhiên tôi có biện pháp của mình, hơn nữa ý của Đỗ Thịnh Liên là chỉ cần đẩy đổ Thường Quan Sơn, nhưng Ngô Xán thì không giống như vậy, hắn muốn thừa dịp loạn trực tiếp giết cha con Thường Quan Sơn.”

Tạ Lệ trầm mặc chốc lát, hỏi: “Hàn Dược ở nơi nào?”

Nguyễn Thu Viện lắc đầu: “Tôi không biết, trước mắt không tra được.”

Tạ Lệ gật gật đầu đứng lên: “Để Thường Quan Sơn đi thăm dò.”

Nguyễn Thu Viện nhìn anh, hơi giãy dụa: “Tôi sợ sẽ hại chết Hàn Dược.”

Tạ Lệ nói: “Tôi đã nghĩ biện pháp.”

Nguyễn Thu Viện vẫn không yên lòng.

Đột nhiên Tạ Lệ nghĩ đến những lời Thường Tiểu Cát đã nói, nghĩ một người phụ nữ như Nguyễn Thu Viện ở bên cạnh Đỗ Thịnh Liên và Ngô Xán đọ sức, khổ sở trong lòng, anh hỏi: “Ngày hôm nay là ngày sinh nhật thật của cô đúng hay không?”

Nguyễn Thu Viện kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: “Đúng vậy, sao đột nhiên hỏi cái này.”

Tạ Lệ chậm rãi đi tới bên cửa sổ, cầm bó hoa kia, thần sắc nghiêm túc đưa tới trước mặt Nguyễn Thu Viện nói: “Chúc cô sinh nhật vui vẻ.”

Nguyễn Thu Viện cười nhận lấy: “Cám ơn anh.”

Tạ Lệ nhìn dáng vẻ Nguyễn Thu Viện đang cúi đầu nhìn hoa, rốt cục vẫn không nhịn được hỏi: “Cô nói với tôi, cô hi sinh nhiều như vậy, có phải là vì Hải Mạn?”

Nụ cười của Nguyễn Thu Viện từ từ phai nhạt, cô ngẩng đầu đối diện với Tạ Lệ, nói: “Là vì Hải Mạn, cũng là vì nhiệm vụ.” Sau đó, cô hỏi: “Vậy còn anh? Anh là vì Hải Mạn sao?”

Tạ Lệ cũng dùng đáp án tương tự trả lời cô: “Vì Hải Mạn, cũng vì nhiệm vụ.”

Nguyễn Thu Viện ôm hoa đứng lên: “Vì Thường Tiểu Gia?”

Tạ Lệ tránh ánh mắt cô, âm thanh trầm thấp: “Cậu ấy không giống với bọn Thường Quan Sơn, cậu ấy không phải nhiệm vụ của chúng ta.”

Nguyễn Thu Viện nói: “Thường Tiểu Gia là hạng người gì tôi không biết cũng không đi phán xét, tôi chỉ hy vọng anh nhớ Trần Hải Mạn chết như thế nào.”

Tạ Lệ không nói gì.

Nguyễn Thu Viện tiếp tục nói: “Hải Mạn yêu anh, anh có biết hay không?”

Đôi môi Tạ Lệ mím chặt, hầu kết động đậy, anh hít sâu một hơi: “Tôi biết, cô ấy cũng đã nói ra, nhưng tôi từ chối.”

Nước mắt Nguyễn Thu Viện đột nhiên rơi xuống, cô nói: “Thì ra là như thế.”

Tạ Lệ không nhìn được cô khóc, không nhịn được giơ tay ôm lấy cô, bó hoa ở giữa hai người bị ép đến thay đổi hình dáng, Tạ Lệ nói: “Tôi thề, tôi sẽ không bỏ qua hung phạm hại chết Hải Mạn, không quản người đó là ai!”

Nguyễn Thu Viện ngơ ngác nói: “Cô ấy không nói với tôi.”

Tạ Lệ nói: “Tất cả mọi người có tội thì phải chịu.”