Đam Mỹ Hoàng Cung

Chương 1: Quý Phi Bất Đắc Dĩ






- Lạch cạch” “Lạch cạch” tiếng dây xích kéo dài, vang lên rõ rệt trong không gian.

Có tiếng người nói chuyện.

Họ nói cái gì vậy? Nhỏ quá không nghe gì hết.

Mà thôi bỏ đi, chả quan tâm nữa.

Đầu mình đau quá.

Hửm đây là ở đâu đây? sao tối quá vậy?
- Àoooo! – Tiếng nước đổ lên người xối xả
- Ưm…Khụ khụ…khụ khụ - Ai vậy? Ai dám to gan chọc phá bổn thiếu gia như vậy!
- Tỉnh chưa? Chưa tỉnh thì cho thêm vài gáo nữa! Bảo đảm tỉnh ngay..

hahaha – Tiếng cười đầy chế nhạo của một tên lính vang lên to rõ.
- Khốn khiếp! Ngươi là ai mà to gan bắt trói bổn thiếu gia ta như vậy hả? Ngươi có biết bổn thiếu gia là ai không?!!
- Haha…Biết! Tất nhiên là ta biết chứ! Người là tiểu thiếu gia cưng của Vương Gia ở Đô Đốc.

Là cháu đích tôn của dòng tộc nhà họ Lâm.

Là cháu trai của Lâm Đại Tướng soái lĩnh trong triều đình.

Là đệ đệ song tử với Lâm Quý Phi.

Và sắp sữa trở thành phò mã của Quan Liêu Đại Thần của triều đình nhà Dương bên kia biên giới – Tên lính kể rõ một cách mạch lạc mang chút mỉa mai.

- Trên thiên hạ này ai mà chả biết gia thế sơ khai đồ sộ của người chứ! – Tên lính thứ hai tiếp lời.
- Vậy hà cớ gì các ngươi còn bắt giam ta.

Các ngươi muốn chết à?
- Chúng ta chỉ làm theo lệnh! – Tên lính kia cười cợt
- À mà này.

Đúng là không hổ danh Lâm Thiếu Gia đệ đệ song tử của Quý Phi.

Giống nhau như đúc vậy haha – Tên lính vừa nói vừa vuốt mái tóc của Lâm Thiên Nguyệt.
- Này! Mắt ngươi bị đuôi à? Rõ ràng là đẹp hơn hẳn rất nhiều mà lại nói giống là sao! haha ta thấy hình như Hoàng Thượng không biết nhìn người thì phải – Vừa nói tên lính kia vừa sờ tay lên mặt Thiên Nguyệt
- Khốn khiếp! Bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra!
- Suỵt! Nhỏ thôi! Để người khác nghe thấy là bị chém đầu đấy! – Tên lính to con nhắc nhở
- Không phải là Hoàng Thương không có mắt nhìn người…Chỉ là Vương Gia chưa bao giờ cho Hoàng Thượng gặp mặt nên người mới không biết đó thôi
- Ùm ta cũng nghe người thế gian kể lại là Vương Gia tiếc “ hoa ngọc lá vàng ” Lâm Thiếu Gia “ khuynh nước khuynh thành ” nếu bị đồn ra ngoài rất dễ gây khó dễ cho ông ta.

Với ông ta đã toan mưu tính kế hết rồi.

Gã hoa này cho nọ gã hoa đó cho kia.

Tạo ra mối quen biết rộng, nhiều người chống đỡ! Lúc đầu ta đâu tin.

Làm sao mà đường đường là một nam nhi chi tử lại có thể làm “ khuynh nước khuynh thành” – Một tên lính khác nói
- Nhưng mà bây giờ quả thật không hổ là “ danh bất hư truyền ” đúng là khiến người ta mê mẫn.
- Khiếp! Bổn thiếu gia ta có thể diện mạo có đôi phần nghiêng về nữ nhi chút.

Nhưng giở trò với ta là ta không tha đâu!! – Thiên Nguyệt hét ầm lên.
- Haiss…Bởi ta nói Lâm Thiên Nguyệt bị Vương Gia chiều hư, lớn lên tự tại, ngang tàng, không biết điều quả thật không sai tí nào – Tên lính mỉa mai
- Thiếu gia ơi là thiếu gia người không biết người đang ở đâu thì đừng “ hô mưa gọi gió ” như vậy chứ - Tên lính khác lại chen vào.
- Đây là đâu! – Lâm Thiên Nguyệt cọc cằng
- Đây là nhà lao của triều đình! – Một tên lính thích thú lên tiếng
- Sao?? – Thiên Nguyệt ngạc nhiên khôn xiết – Sao ta lại vào nhà lao chứ??

- Hừm…bởi vì người phải vào để thay cho tỷ tỷ người – Viên quản ngục nhà lao từ đâu bước ra.
- Thiên Hoa sao?? Tại sao ta lại phải thay thế cho tỷ ấy chứ?!! Bị điên à? Ta đường đường là nam tử hán đại trượng phu mà!! Các ngươi không thấy ta là nam nhi chân chính sao?? – Thiên Nguyệt ngỡ ngàng
- Với khuôn mặt này thì dù là nam tử hay nữ tử thì cũng như nhau thôi – Viên quảng ngục mỉm cười đáp
- Không!! Các ngươi điên rồi! Ta sẽ báo với cha ta!! Kiu Hoàng Thượng chém đầu các ngươi! Thả ta ra mau!! – Thiên Nguyệt dãy dụa.
- Ngài cứ thoải mái vì người truyền lệnh bắt ngài không ai khác là Hoàng thượng! – Viên quản ngục nói rồi bỏ đi
- Nhưng…nhưng..nhưng tại sao không bắt ta một cách đường đường chính chính mà lại phải đánh lén sau lưng ta?!!
- Hais…Ngài thật ngây ngô ! Nếu như bắt ngài đường đường chính chính Vương Gia sẽ để yên sao?? Ngài cũng biết là vương Gia là một người có nhiều mối quan hệ rộng, nhiều người chống lưng cho ông ta.

Dính vào thì phiền phức chết đi được! – Tên lính thở dài
- Phải việc Lâm Quý Phi bỏ trốn ta chắc hẳn là ông ta đã biết rồi và đang chuẩn bị lên kế hoạch trấn áp Hoàng Thượng.

Nên chúng ta mới bắt người về thay Quý Phi.

Đương nhiên là ông ta biết nhưng ông ta không thể làm gì.

Đơn giản là không có bằng chứng.

– Tên lính to con hơn xen vào
Viên Quảng Ngục lên tiếng:
- Không thể vào cung Hoàng Thượng mà lục soát được.

Và người sẽ lên làm Quý Phi với khuôn mặt này thì sẽ chẳng ai nghi ngờ nổi đâu dù ngài có mặc y phục nam nhân đi chăng nữa hahah
- Các ngươi!! – Thiên Nguyệt hận không nói thành lời.

Quả thật lợi hại.

Từ kế hoạch cho đến cách chống trả đều được sắp đặt một cách chi tiết, thuận lợi không có gì hoàn hảo hơn nữa.

Hoàng Thượng quả là một con người khó lường.

Chắc phụ thân ta cũng chẳng ngờ được chuyện này cho đến khi kế hoạch xong xuôi cả.

Hừm! Còn tỷ tỷ ta nữa yên phận làm Quý Phi thì không muốn đâu cứ thích nổi loạn là thế nào chứ.

Bây giờ bắt ta gánh hết mọi chuyện tỷ làm.

Thật điên tiết mà.

Trời ơi! Tại Sao! Tại Sao? Thiên Hoa!! Tại sao tỷ làm mà bắt đệ gánh chịu là tại làm saoooooo!!!
……………………………………………………………………………………………………………………
- Hắt Xì…!
- Ơ! Quý Phi người cảm lạnh bây giờ - Một người con gái tóc tai gọn gàn vội khoác thêm chiếc áo cho Quý Phi
- Trang Nhi ! Được rồi! Ta không sao đâu.

Chắc là cái tên tiểu tử kia nhắc ta ấy mà hihi – Thiên Hoa mỉm cười
Nụ cười cực kì có duyên thêm diện mạo xinh như hoa ấy nữa.

Thật hoang man mà.

- Người có thấy tội cho đệ đệ của người không? – Trang Nhi hỏi
- Sao ta phải tội cho nó chứ hihi…ta còn phải rong chơi mà, Đâu thể nào ở yên mãi trong cái Hoàng Cung nhàm chán đó chứ
- Nhưng mà nô tỳ nghe kể Lâm Thiếu Gia cũng rất thích rong chơi mà – Trang Nhi thắc mắc
Thiên Hoa suy nghĩ hồi lâu và nói :
- Thôi! Mặc kệ! Cho tên tiểu tử ấy nếm mùi haha chứ cứ để nó ở nhà ngang ngạnh như vậy…phải cho nó nếm trải…Hoàng Cung khắc nghiệt như thế nào riết quen thân
- Ummm…- Trang Nhi ấp úng
Thiên Hoa liếc mắt sang Trang Nhi tỏ vẻ hiểu ra gì đó:
- Trang Nhi…ngươi lạ thật đấy sao lại hỏi về Thiên Nguyệt nhiều như vậy?? – Thiên Hoa vờ liếc nghi ngờ - có phải…ngươi đã phải lòng tên phá gia chi tử nhà ta rồi không?
- Ơ…ưm! Quý Phi nô tỳ không có…nô tỳ không dám!
- Hừm…haha! Thôi có hay không thì ngươi tư biết..


à mà này đừng gọi ta là Quý Phi nữa…Từ giờ ta là Thiên Hoa không còn là Quý Phi nữa.

Cứ gọi ta như vậy.
- Nô tỳ không dám!
- Nếu không quen thì gọi ta là tiểu thư cũng được.
- Vậy…tiểu thư bây giờ người tính du ngoạn nơi đâu? – Trang Nhi lo lắng.
- Đi đi rồi biết – Thiên Hoa mỉm cười nhẹ.

Nụ cười áp đảo cả hoa dại ven đường
Trong phủ của Vương Gia ở Đô Đốc, người người trong phủ đang xôn xao về việc gì đó, người hầu thì chạy tới chạy lui, đầu bếp thì hối hả, các nhạc công thì gấp gáp, họ đang mau chóng chuẩn bị cho cuộc họp của những tên tuổi quan trọng trong thiên hạ.

Nhưng chỉ có điều, cuộc họp đó được tổ chức cực kì bí mật.

Sau vài canh giờ chạy đôn chạy đáo, họ rốt cuộc cũng chu toàn mọi việc đâu vào đó.

Và vội ra cổng sau đón những vị khách quý của Lâm Vương Gia.

Những chiếc xe Ngựa lui đến một cách dồn dập và càng ngày càng đông, binh lính đi theo canh cửa cũng không hề ít.

Cứ thế họ chào nhau và bước vào một căn phòng lớn.

Họa tiết ở đó được trang trí rất sắc xảo, hình ảnh rồng phượng được trạm trỗ tinh tế, còn tấm bình phong thêu chỉ thượng hạng được dựng ngay đằng sau bộ bàn ghế bằng gỗ liêm đặt làm riêng cho Vương Gia, đồ ăn đã bày ra sẵng, tiếng nhạc vu vươn đã cất lên từ bao giờ.

Chỉ sau một thởi gian ngắn, căn phòng lớn ấy đông kín người.

Ai nấy đều mặc lụa gấm, đội mũ lông và mang giày thêu.
Lâm Vương Gia bước ra, tay vuốt ve râu của mình, vừa đi vừa cung kính:
- Chào các vị! Hôm nay tôi mời các vị đến đây chắc các vị cũng biết là vì việc hệ trọng gì rồi?
- Là về Lâm Thiếu Gia sao? – Một viên quan trong triều đình lên tiếng
- Phải là tiểu tử thối ấy! – Vương Gia nói với giọng trầm
- Vậy bây giờ Hoàng Thượng đã bắt nó đi thay rồi.

Ngài định tính sao đây? – Một viên quan nữa lên tiếng.
- Ta mời các vị đến đây cũng vì cớ đó.

Ta muốn nhờ các vị nói giúp vài tiếng – Vương Gia nói điệu bộ trông rất thành khẩn.
- Hais…Vương Gia! Ngài đề nghị như vậy là làm khjo1 chúng tôi rồi…Đâu phải ngài không biết tính Hoàng Thượng? Ngài ấy là một người đáng sợ không thể khinh suất – Một viên đại thần lên tiếng.
- Tất nhiên!...Tất nhiên tôi biết là khó cho các vị.

Tôi hiểu rõ tính Hoàng Thượng mà.

Nhưng mà ngoài cách này ra không còn cách nào khác cả.

Xin các vị giúp tôi – Vương Gia thành khẩn.
- Hais…Sao ngài không sai người đi tìm Thiên Hoa Tiểu Thư về? Như vậy có thể tráo đổi rồi!
- Ừ! Phải Đấy!
- Uhm! Thừa Tướng nói phải
- Im Lặng – Lâm Đại Tướng lên tiếng – Các ngươi không lẽ không hiểu tính tình của Thiên Hoa sao? Tính nó vốn thích chọc phá người khác.

Nó muốn gì thì làm nấy có trời mới tìm thấy nó
- Thôi được rồi! Bây giờ thống nhất thế này.

Vương Gia cứ sai người đi tìm Thiên Hoa Tiểu Thư về.

Từ đây cho tới đó chúng tôi sẽ cố gắng giúp ngài nói vài lời với Hoàng Thượng? Các vị thấy thế nào? – Viên Tướng lên tiếng
- Được! được

- Cách này khá được
- Đa tạ! Đa tạ các vị bạn hữu! Ta sẽ mang ơn các vị - Vương Gia thở dài
- Thôi thôi nào nào chúng ta nhập tiệc vui chơi đi!
Gió càng thổi mạnh cây cỏ hoa lá càng đua nhau khoe sắc giữa cái lạnh của mùa Đông và ánh nắng lạ lùng nhè nhẹ chiếu lên sân viên của Quý Cung.

Những đàn chim gần đó ríu rít thi nhau cất tiếng ca.

Có một người đứng ngay hồ nước gần đó, y phục nữ nhi màu phấn thướt tha bay trong gió cùng một áo choàng nhỏ khoác lên người.

Người ấy có khuôn mặt thanh tú, nhan sắc tuyệt trần.

Đến nổi cá ở dưới hồ mai ngắm quên cả ngoi lên mặt nước mà thở.

Mái tóc màu lạ bay tung nhẹ trong không trung.

Phong cảnh bây giờ hệt như một bức họa.

Cảnh vật hài hòa, rực sắc, người thì tuyệt trần ngắm nhìn những bông hoa.

Quả là hòa hợp.

Nhưng có điều người mang dung nhan đẹp tinh khiết ấy lại là nam nhân.

Người mặc bộ y phục nữ nhi đó lại là nam tử.

Thật không thể ngờ được.Người nam nhân ấy vô hồn nhìn vật cảnh được bày trí xung quanh.

Trong lòng dâng lên nỗi niềm oan ức.

Hận không thể đập nát nơi đây.

Hận không thể xé rách bộ y phục nhục nhã này.

Hận hận hận hận người mang danh là Hoàng Thượng.

Hận người đã sai lệnh bắt y vào đây.

Hận cái người ban ra luật lệ hoang đường này.

Y hận.

Hận.

Hận!! Hận tất cả.

Nhưng khổ nỗi lại không thể giận Thiên Hoa.

Tỷ tỷ của y.

Dù tỷ ấy là người khiến y ra nông nỗi này.

Y hiểu rõ tỷ ấy muốn điều gì.

Nhưng y không chịu nổi cái cảnh không bằng giam cầm này!
Y muốn tự do.

Y muốn vui chơi.

Y nhớ nhà, nhớ phụ thân, phụ mẫu.

Nhớ những bạn hữu giang hồ nhân giang.

Nhớ những bình rựu “Hồng Nhi” ngon nhất thế gian mà chỉ Khuynh Hữu mới có được.
Nhớ những cây kẹo hồ lô rao bán ngoài phố.

Những món ăn ngoài phố, chỉ bước cần bước ra khỏi cổng là thấy.

Nhưng giờ đây, y chẳng còn thấy nữa.


Ba ngày trôi qua, thật buồn tẻ, nhạt nhẽo, chẳng còn gì ngoài hoa, cỏ, hồ…Chán!!! Y không chịu nổi nữa.
Ta đường hoàng là một nam nhân.

Sao lại bắt ta mặc mấy cái lụa mỏng như vậy chứ!
- Ta không thể chịu nổi nữa! Ta chán lắm rồi!! Ta phải làm gì đó mới được! – Thiên Nguyệt quay người bỏ đi
- Quý phi! Quý phi người định đi đâu? – Bình Nhi hối hả đuổi theo
- Từ khi nào mà việc ta đi đâu cũng phải nói với ngươi vậy? – Y nhìn Bình Nhi bằng cái ánh mắt tia lửa
- Nô…nô…nô tỳ nô tỳ không dám – Bình Nhi quỳ xuống cầu xin tha mạng
Thiên Nguyệt không nói gì thêm nữa, y xoay người bỏ đi.

Đi được một quãng khá xa thì y bị lạc.

Một chỗ không người qua lại chỉ toàn cây cỏ và đường đi.

Y bắt đầu cảm thấy sợ hãi, chợt y thấy một bóng dáng ai đang tựa người lên gốc cây to đằng kai mà ngủ.

Thiên Nguyệt mừng rỡ đi đến.

Đó là một nam nhân tuấn tú.

Khuôn mặt tuyệt đẹp khiến nhiều người say mê.

Chưa kể thân hình lực lưỡng tạo cho người khác có cảm giác an toàn.

Mặc áo lụa xanh, chân đi giày thêu kỳ lân, bên hông có vác theo kiếm.Thiên Nguyệt đánh giá nam nhân đó một hồi lâu, rồi quyết định lên tiếng:
- Này! Này…ê ê…Cái tên chết tiệt này sao không nghe chứ - Thiên Nguyệt càu nhàu.

Y quyết định lay người đó dậy.

Nhưng chưa chạm đến vai nam nhân đó thì y đã bị đè xuống, khóa chặt tay và một vật sắc nhọn lạnh ngắt kề ngay cổ.

Thiên Nguyệt khá hoảng sợ.

Y vốn nhát gan.

Lại là người không biết đến võ.

Chỉ suốt ngày ăn chơi lêu lỏng, chọc phá người khác.

Ngoài văn chữ ra thì y chẵng biết gì cả.

Người đó nhìn tổng quát một lượt y.

Ánh mắt sắt lạnh ấy làm Thiên Nguyệt rùng mình.

đôi lông mày chau vào nhau, một lâu sau giọng nói quyền lực ấy vang lên:
- Ngươi là ai? Ngươi định làm gì? Ám sát ta sao?!
- Gì…gì vậy? Không…không có! Sao ta phải làm vậy chứ? – Thiên Nguyệt cảm thấy người này thật kì lạ.
- Còn dám chối! Chính tay ngươi sắp chạm vào ta! – Ánh mắt màu tím ấy vẫn chưa buông tha cho Thiên Nguyệt
Thiên Nguyệt nghĩ thầm: Tên này bị điên à? Sao ta phải ám sát chứ? Còn lại không tin ta nữa.

Trời ơi…muốn trốn ra khỏi cung mà sao gặp toàn thứ ôn dịch gì đâu vậy trời.

Y hết kiên nhẫn hét:
- Ngươi bị điên à??! Ta hà cớ gì phải làm như vậy? Ngươi nhìn ngươi đi có cái gì để ta phải làm thế chứ?! Chỉ có cái mặt thu hút người khác thôi! Không lẽ ta giết ngươi để cướp sắc à?!!
Nam nhân ấy khá ngạc nhiên.

Đôi đồng tử căng ra hết cở.

Mặt thì ngẩn ra như người đần.

Thiên Nguyệt thấy thế chộp lấy cơ hội đẩy người đó ra, phủi phủi quần áo, tay chân rồi đứng dậy liếc xéo cái “cục” kia.

- Nữ nhi như ngươi làm gì ở đây? – “Cục” đó cất tiếng nói
NỮ NHI????!! nữ nhi?? Ngươi đang nói ta sao?? Cái tên ôn dịch này?? Mắt ngươi đuôi rồi à??? Hay là ngươi muốn chọc điên ta hả??!! Thiên Nguyệt nổi nóng nhìn hắn mắng:
- Ta là nam nhi! Ngươi nhìn sao mà bảo ta là nữ nhi thế hả?!! Mắt ngươi mù à! – Y hết sức mắng chửi
-Này