[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 17




Sau sự việc ngày ấy, Ôn Tử Nhiên hưu mộc xong cũng không xin nghỉ, vẫn vào triều như cũ.

Cũng không mang công văn về nhà xem như lời hoàng đế nói, vẫn ngày ngày ngồi lại nha phủ đến đầu sáng như trước đây.

Chỉ là ghế tử đàn ngay tại chính đường của Hộ bộ thượng thư lại nhiều thêm một cái đệm mềm, hơn nữa mấy ngày liền Ôn Thượng Thư chỉ cần nhìn thấy hoàng đế liền eo nhuyễn, chạy còn nhanh hơn thỏ.

Nhiếp Huyễn thấy được chỉ cười cười, cho là tình thú, ngược lại cũng không đối chọi gay gắt mà triệu kiến hắn, thầm nghĩ để đến khi hắn không còn phòng bị, quay đầu xuất kỳ bất ý mà đánh tới.

Nếu như bức bách chặt chẽ, sợ là con thỏ cũng sẽ cắn người.

Chỉ là y đã cấm dục thật lâu, mới vừa nếm lại mùi thịt, nghĩ tới đối phương là lần đầu, vẫn chưa thể tận hứng, có chút cảm thấy không đủ.

Hôm nay xem xét quốc sử ở Hàn Lâm viện, đang dùng mắt đánh giá một đám quan văn thị tòng bên cạnh, vừa chợt nhìn thấy một gương mặt mới sáng lên ngay trước mắt y, thái giám bên cạnh bỗng đến báo, nói đan dược mà bệ hạ muốn cuối cùng cũng được tạo thành.

"Thật?" Nhiếp Huyễn lập tức tỉnh táo tinh thần, dừng một chút lại hỏi: "Đã thử cẩn thận?"

Thái giám kia vội nói: "Nào dám không thử! Tuyệt đối là thỏa đáng, bằng không cũng không dám bẩm báo với bệ hạ."

Nhiếp Huyễn vỗ tay cười, nói một tiếng "tốt", ban thưởng tầng tầng.

Cũng không còn để ý tới quan văn thị tòng, vào giờ chiều, liền mang người đến phủ Thành vương.

Hoàng đế đến thăm lại không báo trước, Thảnh vương phủ rối rắm mở cửa, Nhiếp Kỳ vội vàng mang người ra nghênh đón, khinh cừu khoát bên ngoài có chút hỗn độn, ngay cả kim chúc trên phát quan cũng không chỉnh, vài vết hồng khả ái trên gò má trắng noãn như bạch ngọc, đôi mắt đào hoa mơ màng, còn mang chút thủy quang.

Nhiếp Huyễn đánh giá hắn một chốc, chỉ cảm thấy tiểu hoàng thúc biếng nhác này của y càng thêm giống một con mèo hoa ngủ ngày, liền cười hỏi: "Trẫm quấy nhiễu thanh mộng của hoàng thúc sao?"

Trong lòng ngứa không chịu được.

Nhiếp Kỳ cúi đầu, ngáp một cái nhỏ: "Thần vẫn luôn thanh nhàn, quen biếng nhác, xin bệ hạ thứ tội."

"Biếng nhác cũng tốt a, trẫm cũng muốn làm biếng, đáng tiếc triều vụ rườm rà." Nhiếp Huyễn ý vị sâu xa cười nói, vươn tay kéo lấy tay hắn, thẳng hướng vào trong phủ mà đi: "Được rồi, đừng đứng ở cửa, vào trong nói chuyện."

Thành vương là đệ đệ nhỏ nhất của tiên đế, mẫu thân là hoàng hậu của tiên hoàng, coi như là đích tử của chính cung, thân phận không giống với những thân vương khác, ngay cả vương phủ cũng là đứng đầu. Bất quá, Nhiếp Kỳ thích đàm Huyền đạo, trong phủ cũng không có gì xa hoa, ngược lại có một loại dật khí thanh nhã.

Nhiếp Huyễn thầm cảm thán: đã có tâm nhớ thương ngôi vị hoàng đế, cho dù hắn có ăn được tiên đan, cũng không thoát được một thân tục cốt.

Hai người cùng ngồi xuống, có người đến hầu trà, Nhiếp Huyễn uống xong nhướn mày, hòi là loại trà gì, uống không tệ.

Tiểu thúc của y nheo mắt nhìn chén trà nhỏ, chậm rãi nói: "Đây là tuế hàn tam hữu ẩm, dùng lá thông trên rừng cùng với mật hoa mai trộn vào nhau, chưng trên lửa được nhóm bằng lá trúc, có tác dụng thanh tâm dưỡng thần, dùng để phục đan, rất tốt."

Hắn vừa nói đến phục đan, Nhiếp Huyễn liền nhớ tới "chính sự", sai người mang tráp bạc lên, mở ra, đặt trên bàn.

Bên trong là hai viên đan dược đỏ thẫm như máu to bằng đầu ngón tay, ngào ngạt hương khí kỳ dị.

Nhiếp Huyễn đẩy về phía Nhiếp Kỳ, cưởi tủm tỉm nói: "Đan dược lúc trước tiểu hoàng thúc đưa quả thật rất tốt, trẫm ăn vào thần hoàn khí chân, lúc này ngự dược viện dâng lên đan dược này cũng không tệ, trẫm dành riêng hai viên đến cho hoàng thúc."

Nhiếp Kỳ giật mình.