[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 27




Mắt thấy Ôn Tử Nhiên như được đại xá, chạy còn nhanh hơn cả thỏ, Nhiếp Huyễn lắc đầu cười, lại thở dài.

Lập tức cũng bỏ việc này qua một bên, xoay người quay trở về long sàng sau bình phong, vén màn.

Nam nhân quỳ trên giường bi trói hai tay, ánh mắt bị một dải gấm đen che kín, miệng cũng bị một dải gấm đen siết chặt, nói là quỳ, nửa người trên lại mềm mềm dựa và đầu giường, mơ hồ nghe thấy như đang khóc, thanh âm không rõ ràng.

Nhiếp Huyễn nheo mắt, cười nói: "Hôm qua vừa mới ôn mộng uyên ương, hôm nay sao hoàng thúc lại không từ mà biệt, muốn đi đâu? Long Hổ sơn có gì tốt, hay là trên núi có đạo sĩ có thể làm cho hoàng thúc vui sướng hơ cả điệt nhi ta sao?"

Trong tiếu ý đè nặng một cỗ ngoan lệ.

Nói xong liền cởi bỏ dải gấm đen siết giữa miệng đã bị nước dãi thấm ướt, lộ ra gương mặt tuấn tú.

Chính là Thành vương Nhiếp Kỳ!

Miệng lưỡi không còn bị trói buộc, Nhiếp Kỳ ho sặc hai tiếng, phun ra một quả hạch đào. Quả hạch đào đã bị bao phủ bởi một lớp nước miếng trong suốt, rơi xuối chăn đệm gấm, lóe lên ánh nước dâm mỹ.

Nhiếp Huyễn nhặt hạch đào lên nhìn nhìn, có chút tiếc nuối, vốn dĩ muốn nhét quả hạch đào này vào hậu huyệt Nhiếp Kỳ, nhưng lại không có chỗ có thể treo dây vào, nếu lấy ra không được thì thật rất phiền phức.

Lại bỗng nhiên nghe Nhiếp Kỳ nức nở nói: "Ngươi, ngươi đến cùng là ai?"

Nhiếp Huyễn nhẹ xoa lên đôi mắt bị dải gấm che phủ của hắn, cười nói: "Tiểu hoàng thúc nói là ai? Đương nhiên là trẫm."

Nhiếp Kỳ trầm mặc một lát, thở hổn hển nói: "Ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi, ngươi tuyệt không phải là Nhiếp Huyễn."

Hoàng đế cảm thấy cả kinh, lại bất động thanh sắc.

"Nhiếp Huyễn, Nhiếp Huyễn..." Nhiếp Kỳ lại nghẹn ngào vô cùng, thì thầm: "Nhiếp Huyễn sẽ không đối với ta như vậy ~~ Nhiếp Huyễn hắn, hắn thích ta!"

Hoàng đế nhướn mày, khẽ chậc một tiếng.

Nói: "Thì ra ngươi cũng biết a."

Lúc mới tiếp nhận thân thể này y đã tốn rất nhiều thời gian nghiền ngẫm kỹ càng những kiến thức cũng như ký ức của nguyên chủ, có hứng thú phát hiện nguyên chủ tuy rằng chỉ thích ở lỳ trong hậu cung hái hoa, lại âm thầm luyến mộ hoàng thúc của mình.

Sau đó đen mặt mà lôi từ nơi để thánh chỉ ra một đạo di chiếu truyền ngôi cho Thành vương Nhiếp Kỳ, một mồi lửa đốt tẫn.

Than một tiếng lại nghĩ, nếu chính mình không có cơ duyên xảo hợp đối với thân thể này, thật không hiểu Chu Hi và Nhiếp Kỳ nếu thật lật ra được phong di chiếu này sẽ có biểu tình phấn khích thế nào.

Cũng mắng nguyên chủ thật sự là một tên bất lực vô dụng đến cực điểm, làm đến cửu ngũ chí tôn mà ngay cả người mình thích cũng không dám thượng.

Cư nhiên còn muốn đem ngôi vị hoàng đế chắp tay đưa người? Cho rằng có thể đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân hay sao?!

Vẫn xem nhẹ quan hệ thúc chất ruột thịt của nguyên chủ và Nhiếp Kỳ, tâm cảnh tự nhiên khác biệt.

Mặc dù, nguyên chủ cũng đã hồn phi phách tán, lại vẫn còn sót vào thói quên bên trong thể xác này, khiến cho mỗi lúc y nhìn thấy Nhiếp Kỳ, bao giờ trong lòng cũng có một cảm giác ôn tồn nhẹ nhàng.

Nhưng rất nhiều lúc, lại bị hận ý của chính y áp chế lên.

Lúc này nghe thấy một câu của Nhiếp Kỳ, lại càng tăng thêm hứng thú, thấp giọng cười nói: "Thì ra tiểu hoàng thúc thật sự biết hết cả."

Tia tà hỏa trong lòng lại bắt đầu thiêu đốt, biết rõ sự khổ tâm ái mộ của một người, lại bỏ mặc không để ý xem như không hề hay biết thậm chí vẫn thân cận bên cạnh, thật sự là nhẫn tâm bao nhiêu, hiểm bao nhiêu.

Nhiếp Kỳ cuộn tròn thân mình, thút tha thút thít lên án: "Hoàng điệt nhi kia của ta sẽ không, tuyệt đối sẽ không đối xử với ta như vậy...ngươi là ai...Nhiếp Huyễn đâu?!"

"Tiểu hoàng thúc nói oan cho trẫm rồi a." Hoàng đế ghé vào bên tai hắn thì thầm, một tia âm ngoan ẩn trong nét cười: "Nếu như không phải vì thích ngươi, sao trẫm lại bỏ mặc bao nhiêu mỹ nhân thiên kiều bá mị trong hậu cung, lại đến sủng hạnh ngươi, cắm ngươi đến chảy nước lâm ly, khóc xin tha?"

"Chỉ là một Nhiếp Huyễn vẫn luôn lặng thầm ái mộ, luôn ẩn tình nhìn ngươi, dịu dàng đối đãi ngươi kia đã chết rồi, chỉ như thế mà thôi."