Đắm Say

Chương 1




Anna Reardon đã làm một việc không thể tha thứ được. Chính miệng cô đã nói dối để Karl Lindstrom cưới mình. Cô đã cố tình lừa dối một người đàn ông để anh ấy gửi tiền mua vé cho cô đi Minnesota với tư cách "cô dâu được giới thiệu qua thư". Anh ấy muốn tìm một người phụ nữ hai mươi lăm tuổi, biết nấu ăn, biết làm việc nhà, có thể chăm lo công việc đồng áng và... "còn trinh trắng".

Hơn nữa, anh ấy muốn cô đi một mình. Điều duy nhất Anna không nói dối là ngoại hình của cô. Cô đã miêu tả chính xác về bản thân mình, ví dụ như tóc màu nâu sậm giống màu rượu Whisky, người Ireland, cao và ốm, mắt nâu, tai phẳng, có tàn nhang, bao dung, đầy đủ răng và không mắc bệnh đậu mùa.

Nhưng phần còn lại của lá thư chỉ là một mớ dối trá, đủ hay để Lindstrom không nghi ngờ gì và gửi tiền xe cho cô thoát khỏi Boston.

Những gì được bịa đặt ra không hề dễ dàng đối với một cô gái đang tuyệt vọng và vô gia cư như Anna và người viết lá thư chính là em trai của cô, một cậu thanh niên non choẹt. Thật ra, mỗi lần nhớ lại việc mình đã nói dối là cơn đau bao tử lại hành hạ cô. Giây phút trước khi gặp Karl Lindstrom, cô đã bị đau bao tử. Nhưng cơn đau như trong lúc này cô chưa gặp bao giờ, nó còn càng ngày càng tăng lên theo chuyến đi về phía Tây dài đằng đẵng và đầy tẻ nhạt vốn đã bắt đầu cách đây một tháng sau khi tảng băng trôi tan chảy trong hồ Great Lakes. Anna và em trai cô, James, đã đi xe lửa suốt cả tháng Sáu từ thành phố Boston đến thành phố Albany, sau đó đi xuồng đến thành phố Buffalo. Ở đó, họ lên tàu hơi nước tại một vùng đất sình lầy gọi là Chicago, thành phố chỉ có duy nhất một con đường lót ván từ bến cảng đến khách sạn vào năm 1854. Phía trước thành phố là một vùng đất hoang vu, nơi mà Anna và James vừa đi ngang qua. Tài xế xe tải chở họ đến thành phố Galena ở bang Illinois, chuyến đi kéo dài cả tuần và mọi người phải khốn đốn để chống chọi với muỗi, thời tiết và đường xá gập ghềnh. Từ Galena, họ lại tiếp tục lên tàu chạy bằng hơi nước để đến thành phố St. Paui, rồi đi thêm vài dặm bằng xe bò đến thành phố St. Anthony Falls.

Chúa ơi! Họ hoàn toàn bị vỡ mộng nếu so sánh nơi đây với thành phố Boston, bởi những gì đang hiện diện trước mắt họ chỉ là vài cây đẽo đá và những tòa nhà dang dở. Điều này làm Anna tự hỏi liệu thành phố tuyến đầu như Long Prairie, nơi cô sẽ gặp chồng tương lai của mình, sẽ như thế nào?

Đến nay đã hơn một tháng, cô vẫn chưa thấy gì ngoài việc phải di chuyển trên những chặng đường dài, nhìn ngắm những dòng nước trắng xóa và lo lắng về cách Karl Lindstrom sẽ đối xử với mình nếu anh biết sự thật. Nhưng thời gian cũng đã làm những lo lắng trong đầu Anna dịu lại, cô tự hỏi tại sao mình lại phải suy nghĩ để giải quyết vấn đề như thế trong khi mọi chuyện còn chưa bắt đầu.

Lời nói dối rõ ràng nhất của cô là về James. Anna chưa bao giờ nói với chồng sắp cưới rằng cô có một người em trai phải nương tựa vào mình. Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi cô giới thiệu với Karl Lindstrom người em vợ trưởng thành này.

Điều thứ hai Anna nói dối là về tuổi của cô. Karl Lindstrom đã nói rõ trong mẩu quảng cáo rằng anh ấy cần một người phụ nữ trưởng thành, chín chắn, vì vậy Anna chắc chắn nếu cô thừa nhận tuổi tác thật của mình, Lindstrom sẽ biết chính xác rằng cô còn xanh hơn cả một trái bắp non. Nhưng Anna đã nói với anh cô hai mươi lăm tuổi, bằng tuổi của anh. Anna đang hình dung liệu có người phụ nữ hai mươi lăm tuổi nào đủ kinh nghiệm để làm vợ người đàn ông nơi biên giới này. Nhưng Chúa sẽ giúp cô nếu anh ấy có nghi ngờ điều gì.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Anna Reardon mong muốn mình có nếp nhăn trên da, dấu chân chim nơi đuôi mắt, và có thể là chút mỡ thừa vùng bụng - bất kỳ thứ gì có thể làm cho cô trông già hơn tuổi mười bảy. Anh ấy chỉ cần nhìn một lần sẽ phát hiện ra ngay. Rồi anh ấy sẽ nói gì? Hãy tóm lấy em trai cô cùng đống hành lý này và về thẳng Boston? Còn gì nữa nhỉ? Anna nghĩ.

Họ sẽ làm gì nếu Lindstrom bỏ họ lại giữa vùng đất cao nguyên khô ráo này?

Anna đã buộc phải kiếm tiền vé để cho James cùng đến Minnesota với cô mà Lindstrom không hay biết và cô chợt rùng mình ớn lạnh, bao tử lại lên cơn đau dữ dội. Không có lần thứ hai, Anna nghĩ, không bao giờ! Cô và James sẽ phải trông cậy hoàn toàn vào sự thương xót của Lindstrom. Khi cơn đau dịu đi, cô tự hỏi liệu Lindstrom có nói dối điều gì về bản thân anh ấy không? Cô không chắc anh hoàn toàn nói thật với mình. Anh nói với cô về vùng đất này và kế hoạch tương lai của họ, nhưng điều làm cô bận tâm là anh nói rất ít về bản thân. Có lẽ không có gì để nói cũng nên! Anh ta đã viết không ngừng về Minnesota, Minnesota, Minnesota! Mà những gì anh ta viết, xin lỗi chứ, chẳng hay ho gì và đầy lỗi chính tả, lại còn không có dấu ngoặc kép để trích dẫn lời bài báo về việc dụ dỗ dân di cư đến nơi hoang vắng này!

Ở Minnesota tốt hơn ở đồng bằng. Ở đây, người ta sống một cách mộc mạc nhưng đầy hào phóng. Ở đây có những loại cây dùng làm nhiên liệu và vật liệu xây dựng. Ở đây cũng có những loại trái cây rừng mọc nhan nhản, khi có nhu cầu giải trí thì có thể đi vào rừng, thảo nguyên; hồ và suối thì đầy ắp cá. Những cánh rừng cao vút, thảo nguyên thì màu mỡ, đồi núi, những hồ nước và dòng suối nhuốm màu mây, cung cấp cho con người sản lượng nhu yếu phẩm dồi dào và cả cảnh đẹp.

Sự mô tả này là những gì được viết trong thư của Karl, và chúng đã bay đến đất nước Thụy Điển xa xôi - nơi mà bùng nổ dân số một cách đột ngột đang gây ra thiếu đất sinh hoạt. Minnesota, vang vọng đi rất xa, đến tận thành phố Skáne yêu dấu của anh và đã mời gọi anh đến đây.

Do đó, anh đã vượt đại dương và hy vọng anh chị mình cũng sẽ sớm theo sau. Nhưng không một ai, anh chị hay hàng xóm của anh, đến để xoa dịu nỗi cô đơn trong anh.

Một dàn đồng ca đang hát khi James đọc cho Anna nghe những gì Karl viết về Minnesota trong thư. Nhưng đến đoạn mô tả về mình, anh gần như không viết gì cả.

Những gì anh nói về mình chỉ gói gọn trong một lượng thông tin ít ỏi: Anh là người Thụy Điển, tóc vàng, mắt màu xanh biển và hơi to con. Về khuôn mặt mình, anh nói, "Tôi không nghĩ mặt mình búng ra sữa."

Anna và James phá lên cười khi James đọc đến đoạn này, cả hai cho rằng Karl Lindstrom là một anh chàng có khiếu hài hước. Đã gần đến lần gặp gỡ đầu tiên giữa hai người, tận đáy lòng Anna, cô hy vọng rằng dù sớm hay muộn anh cũng nên biết sự thật.

Khi Anna nỗ lực xua tan những nỗi lo âu đó, cô lại bắt đầu tự hỏi rằng Karl Lindstrom là người như thế nào? Anh ấy có điển trai không? Giọng của anh ấy như thế nào? Cách anh sắp xếp nhà cửa ra sao? Anh ấy là người chồng thế nào?

Thận trọng hay tàn nhẫn? Dịu dàng hay thô bạo? Vị tha hay cố chấp?

Trên hết, Anna lo lắng rằng người đàn ông này có giận dữ hay không khi biết vợ anh ta không còn trong trắng? Chỉ nghĩ đến điều đó thôi mà hai má của Anna đã đỏ bừng và bao tử lại quặn đau. Trong những điều cô nói dối, đây là điều trầm trọng nhất và khó tha thứ nhất. Đây cũng là điều dễ dàng nhất cô có thể che giấu cho đến khi quá muộn để anh ấy kịp phản ứng, nhưng nó luôn khiến cô rùng mình vì ớn lạnh và ướt đẫm mồ hôi.

James Reardon sẵn sàng đồng lõa với kế hoạch của chị gái mình. Thật ra, chính cậu là người đã tìm thấy mẩu quảng cáo của Lindstrom và đưa nó cho Anna. Nhưng Anna không biết đọc cũng không biết viết, và James lại là người viết thư hồi âm cho Lindstrom. Lúc đầu, việc viết trơn tru những lá thư mô tả về một người phụ nữ mà họ nghĩ rằng Lindstrom cần tìm tưởng chừng thật dễ dàng. Nhưng thời gian trôi qua, họ cảm thấy như chính họ đang bị sa vào cái bẫy do câu chuyện mà họ dựng lên giăng ra. Đã nhiều lần cậu tranh cãi với Anna về việc nên để Lindstrom biết cậu sẽ đi cùng cô. Nhưng Anna đã thắng, cô cứ khăng khăng rằng nếu Lindstrom biết sự thật thì hy vọng thoát khỏi Boston của họ sẽ biến mất. Leo lên phía trên của những thùng hàng đóng gói, thùng rượu và bao tải, James chau mày, phần giữa hai chân mày của cậu trông như một luống cày. Nảy lên theo từng chuyển động của xe trên con đường đang bị chính phủ quản lý, cậu lo lắng cho số phận của mình. Có lẽ Lindstrom sẽ ôm Anna vào lòng cùng với lời hứa kết hôn nhưng anh ta sẽ không sẵn lòng chấp nhận James như một lời thỏa thuận. Cậu cau mày dưới ánh nắng dịu, kéo chiếc mũ xuống dưới mắt, dây đeo của chiếc mũ màu nâu nhạt này đung đưa trên tai cậu, những vết hằn của sự lo lắng đang khắc sâu trên khuôn mặt của cậu thanh niên.

"Này", Anna nói, đập nhẹ cậu như muốn quở mắng, rồi duỗi dài từng ngón tay ra, "sẽ ổn thôi mà".

Nhưng James chỉ nhìn chằm chằm về hướng Tây phía trước mặt. Đầu cậu bé quay ngược lại cạnh của chiếc xe kéo, đập vào đó mỗi khi bánh xe cán trúng ổ gà. "Phải rồi, chị em mình sẽ làm gì nếu anh ta gửi trả chúng ta lại? Chúng ta sẽ làm gì?"

"Chị không nghĩ vậy. Nhưng dù sao, chúng ta đã thỏa thuận với nhau rồi cơ mà."

"Thỏa thuận khi nào?", cậu hỏi và nhìn thoáng qua phía cô. "Chúng ta nên cho anh ấy biết em sẽ đi cùng chị. Chúng ta nên cho anh ấy biết nhiều điều hơn về chúng ta."

"Để cuối cùng tất cả phải thối rữa ở Boston à?", Anna đã trả lời một trăm lần như thế về điều này.

"Không thì cuối cùng cũng thối rữa ở Minnesota thôi. Có khác gì đâu?"

Nhưng Anna ghét kiểu họ tranh cãi như thế này. Cô vuốt lại mớ tóc trên cánh tay mình. "Ừ, thôi nào, chân em sẽ bị lạnh mất thôi."

"Còn chân chị chắc không bị lạnh à", James trả lời, không có ý chọc cười cô.

Cậu nhìn sang phía Anna đang ôm chặt bao tử của mình. Khuôn mặt cô hơi nhăn lại, khiến cậu cảm thấy mình có lỗi vì đã tranh cãi với chị.

"Chị cũng cảm thấy sợ như em vậy", cuối cùng cô cũng thú nhận, tất cả sự giả vờ về một tương lai tươi sáng không còn nữa. "Bao tử của chị đang rất đau, như thể có ai đang ném tung chúng lên vậy."

Karl Lindstrom hoàn toàn không nghi ngờ bất cứ điều gì Anna kể trong thư.

Anh đọc thư của cô với niềm tin tưởng hoàn toàn. Anh cứ đi tới đi lui phía trước cửa hàng Morisette, mắt nhìn về phía Đông để tìm kiếm dấu hiệu của một chiếc xe đang chạy đến. Anh đánh bóng mũi giày của mình lần nữa bằng cách cọ mũi giày của chân này vào bắp chân kia. Sau đó, anh cởi chiếc mũ len màu đen sạch sẽ của mình ra và đập đập nó vào bắp đùi, mắt nhìn ra đường, rồi lại đội mũ lên mái tóc bạch kim. Karl thử khe khẽ huýt sáo nhưng nó dường như làm anh sao lãng nên anh dừng lại. Anh nuốt nước bọt, siết chặt hai tay trong túi quần và lại nghĩ đến cô.

Anh nghĩ về cô như "'Anna tóc nâu sậm bé nhỏ' của anh", cho dù cô nói cô cao hay tóc cô không gọn gàng đi nữa. Karl hình dung cô giống những phụ nữ ở quê nhà: má hồng, mạnh mẽ, gương mặt góc cạnh, tóc vàng và tết kiểu Thụy Điển. Tàn nhang, cô ấy nói. Bao dung, cô ấy nói. Mà 'bao dung' là gì nhỉ? Anh muốn cô không chỉ 'bao dung' mà còn phải 'đẹp' nữa. Sau đó, anh cảm thấy hối hận vì đã quá xem trọng chuyện nhỏ nhặt này, anh tiếp tục đi tới đi lui và tự nhủ, "Vậy, khuôn mặt đẹp thì có đáng gì, Karl Lindstrom? Tâm hồn quan trọng hơn chứ!". Tuy nói vậy nhưng Karl vẫn mong Anna là người vừa đẹp nết lại đẹp người. Nhưng anh nhận ra rằng vẻ đẹp bên ngoài sẽ không thật sự cần thiết để cô có thể giúp đỡ anh trong công việc đồng áng.

Điều duy nhất anh lo lắng: Cô là người Ireland. Người ta nói rằng người Ireland nóng tính, thích sống ở nơi mình muốn, tách biệt với thế giới bên ngoài, chỉ giao tiếp với người thân, vui đó rồi lại nổi giận lúc nào không ai biết. Bản thân anh là người Thụy Điển, rất đáng yêu - ít nhất anh tự cho mình là người như vậy. Anh không nghĩ mình đối xử tệ với phụ nữ, nhưng đôi khi nhìn mình trong gương, anh cũng lo lắng về điều này. Anh đã nói với Anna rằng khuôn mặt của anh không búng ra sữa, nhưng càng gần đến lúc gặp mặt Anna, anh càng thấy băn khoăn. Song anh vẫn tin cô sẽ yêu mến mảnh đất này.

Anh nghĩ về ngôi nhà của mình, nó to hơn ở Thụy Điển. Anh nghĩ đến đàn ngựa, một sự lựa chọn hiếm hoi khi nhiều người ở đây nuôi bò dù chúng có giá rẻ hơn hai trăm đô la so với đàn Percheron xinh đẹp của anh. Anh đặt tên cho chúng theo tên của người Mỹ - Belle và Bill - lúc anh mua miếng đất. Anh nghĩ đến ngôi nhà đầy cỏ hoang mà anh phải dọn dẹp sạch sẽ một cách kỹ càng trước lúc đi và đóng cửa cẩn thận. Anh nghĩ đến những thửa ruộng ngũ cốc chín vàng dưới nắng mà hai năm trước đây còn là một khu rừng hoang. Anh nghĩ đến những con suối, những con lạch, những cái hồ, những cây thích và cả những cây thông anh trồng. Thậm chí, anh còn sở hữu một kho dự trữ lương thực nhỏ nữa. Karl Lindstrom nghĩ, "Đúng, mình có nhiều thứ có thể dành cho một người phụ nữ". Anh đã có nhưng anh vẫn muốn có nhiều thứ hơn nữa.

Anh lấy từ trong túi quần ra lá thư của Anna và chăm chú nhìn vào nét chữ trong thư với niềm tự hào khôn xiết, anh nghĩ mình thật may mắn vì đã tìm được cho mình một người phụ nữ có học thức. Có mấy người đàn ông có thể có được diễm phúc này? Đây chính là anh, một người đàn ông may mắn, anh không thể bỏ qua cơ hội đến được với người phụ nữ đó. Chính Anna của anh đã viết những lá thư này khi cô ở Boston, vì vậy, cô sẽ có thể dạy dỗ con cái của họ trong một ngày không xa. Chạm vào bề mặt lá thư cô viết, anh nghĩ đến đôi bàn tay của cô cũng từng chạm vào đấy, đôi bàn tay mà anh chưa từng được nắm, và những đứa trẻ mà họ sẽ có trong tương lai, cổ họng anh như nghẹn lại. Cứ nghĩ đến việc chẳng có ai cùng trò chuyện ngoài những con vật nuôi, chỉ mình anh đơn độc ăn tối và hơi ấm của riêng anh trên chiếc giường mỗi tối, anh cảm thấy dường như trái tim mình đang đập những nhịp đập điên loạn.

"'Anna tóc nâu sậm bé nhỏ' của anh ơi! Anh đã chờ đợi em từ rất lâu rồi!"

Anna lại ngó nghiêng xung quanh lưng của các lái xe miễn là cô đủ dũng cảm trước khi kịp giấu mặt vào trong, lau hai bàn tay trên chiếc áo đầm đã lỗi thời và kêu James báo động cho mình biết nếu nhìn thấy thứ gì giống như một cửa hàng.

"Em thấy rồi!", James gào to, rướn cổ lên trong khi Anna đang cố gắng co mình lại trong xe.

"Ôi không!", cô rên rỉ trong hơi thở.

"Có ai đang đứng ở ngoài cửa", James nói một cách chính xác.

"Có phải anh ấy không? Em có nghĩ đó là anh ấy không?", Anna thì thầm trong sự lo lắng.

"Em chưa biết nhưng anh ấy đang nhìn về hướng này."

"James, chị trông ổn không?"

Cậu liếc nhìn chị mình đang mặc một chiếc đầm màu xanh hoàng gia với phần chân váy xù lên, nhưng James không quan tâm đến điều đó. Cái váy quá lộ ngực dù những nếp xếp đã cố che đi phần thân trên cho ra vẻ đoan trang. Dù vậy, cậu vẫn trả lời, "Chị trông ổn mà, Anna".

"Chị ước mình có một cái mũ", cô nói một cách buồn bã, mân mê những chiếc khóa trên áo đang bay phất phơ. Sự thiếu thốn trên cơ thể cô hiện ra ngày càng rõ hơn.

"Có lẽ anh ấy sẽ mua cho chị một cái, anh ấy có một cái mà. Nó trông giống một miếng bánh và cong như cái mỏ chim."

"Cái... cái gì nữa? Anh... anh ấy trông như thế nào?"

"Anh ấy to con nhưng em nhìn không rõ lắm. Nắng chiếu vào mắt em."

Anna khẽ nhắm mắt. Cô đan chặt hai tay vào giữa hai đầu gối và ước sao mình biết cách cầu nguyện. Cô đá chân ra phía trước rồi lại đá ra phía sau, sau đó, cô kiên quyết mở mắt và hít một hơi thật sâu nhưng ngay cả điều đó cũng không thể làm bao tử của cô ngừng sôi lên.

"Nói cho chị biết anh ấy trông như thế nào nếu em nhìn thấy được gì", cô thì thầm. Một gã người Anh-điêng trong số những người lái xe nghe được tiếng thì thầm và quay lại tò mò. "Lo mà lái xe đi!", cô gắt gỏng, đập vào lưng hắn ta một phát, hắn ta quay về phía trước, tiếp tục cho xe chạy.

"Bây giờ em thấy rồi!", James hào hứng nói. "Anh ta to con khủng khiếp, mặc áo sơ mi trắng, quần bò bỏ vào trong đôi bốt và..."

"Không phải, khuôn mặt của anh ta kìa! Khuôn mặt anh ta nhìn như thế nào?"

"À, em không thấy! Sao chị không tự mình xem đi?" Sau đó James ngồi xuống vị trí mà cậu đã đứng lên.

Đến phút cuối cùng, Anna cảnh cáo, "Nhớ! Đừng có nói em là ai cho đến khi chị có cơ hội nói với anh ấy. Chị sẽ... Chị sẽ cố gắng làm quen với anh ấy trước khi giới thiệu em". Cô phủi bụi trên áo, nhưng chỉ làm nó nhăn thêm, cô run run đặt tay trên ngực, hy vọng anh ấy không nhìn thấy miếng vá cô vô tình làm rách khi thay áo.

James nuốt nước bọt một cách khó khăn. "Chúc may mắn, Anna!", cậu nói với kiểu giọng đang vỡ của tuổi mới lớn. Nếu là trước kia thì cả hai đã phá lên cười nhưng bây giờ cả Anna và James đều không thể cười nổi.

Khi chiếc xe đến nơi, Karl Lindstrom đột nhiên không biết làm gì với đôi tay của mình. Cô ấy sẽ nghĩ gì về đôi bàn tay này, quá to hay quá vụng về? Anh đút vội chúng vào túi quần và chạm phải lá thư, anh nắm lấy nó với một cảm xúc thân thương. Tai anh đột nhiên nghe rõ âm thanh của tiếng nước bọt bị nuốt xuống ừng ực. Anh thấy có hai lái xe, đằng sau họ có hai cái đầu nhúc nhích.

Karl nhìn kỹ một trong hai cái đầu đó, cố nhìn ra màu sắc của tóc.

Một người đàn ông, Karl nghĩ, hắn không nên xuất hiện ở đây để rồi phải run sợ trước mũi giày của anh trong khoảnh khắc anh đến gặp người phụ nữ của mình. Cô ấy sẽ nghĩ gì khi thấy mình hung hăng như vậy? Cô ấy chỉ mong muốn một con chuột như mình cư xử đúng đắn. Bình tĩnh nào, Karl! Nhưng điều gì đó đang thắt lại nơi lồng ngực anh thì không thể nào biến mất một cách đơn giản như vậy.

Chiếc xe chầm chậm dừng lại. Những người lái xe Anh-điêng có vẻ dè dặt, kiềm chế. Anna nghe một giọng trầm trầm nói với họ, "Mọi người đến đây vào một ngày đẹp trời đấy! Mọi người đã có chuyến đi tốt lành chứ?" Giọng nói nghe như có pha chút âm sắc Thụy Điển.

"Đủ tốt!", một người lái xe khác nói.

Những bước chân chầm chậm bước đến phía sau xe, một người đàn ông to cao, tóc vàng xuất hiện. Ngay giây phút đầu tiên, cô cảm thấy cả cơ thể mình như muốn mỉm cười. Chút lưỡng lự trẻ con trên môi anh. Bàn tay to, chai sần từ từ đưa lên cao để lấy chiếc mũ ra khỏi mái tóc màu lúa mạch. Lần nữa, anh lại nuốt nước bọt nhưng không nói lời nào, chỉ đứng ngây người và ôm chặt chiếc mũ trên tay, mắt không rời khỏi khuôn mặt của cô. Lưỡi Anna như sưng lên, cô thấy cổ họng mình khô rát. Trái tim cô đang nhảy múa theo giai điệu của bài hát Bejesus và như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.

"Anna phải không?", cuối cùng anh cũng hỏi, quyến rũ cô bằng giọng điệu của một người cổ đại, điều đó làm lòng cô thấy ấm áp. "Không phải sao?", anh hỏi lần nữa.

"Vâng", cuối cùng cô cũng tự trấn tĩnh để nói, "Em là Anna".

"Anh là Karl", anh đáp lại, rồi ngước mắt nhìn lên tóc cô. Và cô cũng ngước mắt nhìn mái tóc của anh.

Tóc vàng, vàng thật vàng là những gì cô luôn tưởng tượng về anh. Nhưng bây giờ, ngay trước mắt cô là một mái tóc vàng hào hoa mà cô chưa nhìn thấy bao giờ. Nó thật dày và khỏe mạnh, hơi xoăn, rủ xuống ở phần gáy, những lọn tóc nhỏ ôm quanh khuôn mặt lấm tấm mồ hôi.

Tóc của cô ấy, Karl thấy, đúng thật màu sậm của rượu Whisky và khi mặt trời chiếu qua, nó ánh lên màu đỏ nâu. Những lọn tóc óng mượt nhẹ bay trong gió và không phải bím tóc của người Thụy Điển.

Khi anh đang suy nghĩ vẩn vơ, cô đưa tay chụp lấy mái tóc của mình theo phản xạ tự nhiên. Cách Karl nhìn cô khiến Anna một lần nữa mong mình có một chiếc mũ. Sau đó, cô đột nhiên bỏ tay ra vì chợt nhận ra sự ngớ ngẩn ở những điều mình đang làm: cứ nắm chặt tóc như thể sợ anh ấy nhìn mình.

Rồi ánh mắt họ gặp nhau, đôi mắt của anh có màu sắc của bầu trời Minnesota còn đôi mắt màu nâu sậm của cô giống như những viền nâu sậm nhất trên những viên đá mã não mà anh cày xới được từ đất đai của mình. Ánh mắt anh lướt xuống môi cô. Anh tự hỏi đôi môi ấy sẽ như thế nào khi cô thôi không cắn môi trên nữa. Ngay sau đó, đôi môi ấy hé mở và anh nhận ra đó là một đôi môi đẹp, cong như hình chiếc lá, ngọt ngào, nhưng không mỉm cười.

Anh mỉm cười còn cô chỉ khẽ rùng mình đáp lại. Cô sợ phải cười to trước một người đáng ngưỡng mộ như anh, vì anh là người điển trai nhất mà cô từng gặp. Các đường nét trên khuôn mặt anh đẹp như một bức tượng điêu khắc. Mũi của anh thẳng một cách hoàn hảo và cân đối, lỗ mũi đẹp, cong như hình nửa trái tim. Gò má dài và đủ lõm để làm anh trông trẻ trung và tràn trề sức sống. Anh có chiếc cằm chẻ và đôi môi rộng, bộ râu quai nón cong lên, bao phủ lấy quai hàm, còn làn da thì sậm màu, rám nắng.

Cảm thấy tội lỗi, Anna không nhìn anh nữa, cô nhận ra rằng mình đã quá tùy tiện khi để cho đôi mắt cứ đi dạo vòng quanh trên khuôn mặt anh.

Anna nghĩ, không, khuôn mặt anh không có vẻ gì là búng ra sữa cả.

Còn Karl nghĩ, đúng, cô ấy còn hơn cả bao dung.

Cuối cùng, Karl tằng hắng và đội mũ trở lại. "Thôi nào, để anh giúp em, Anna, nhưng hãy đưa đồ của em cho anh trước đã." Khi anh bước đến, cánh tay anh vạm vỡ, trông như hơn hai mươi ký lúa mì đang nhồi trong bao tải vậy.

Cô quay lại và tiến về phía James đang ngồi nghe lén cuộc trò chuyện giữa mình và Karl. Khi xoay hông, cô cảm thấy các cơ bắp đều đau nhức vì vừa trải qua một chặng đường dài, và e sợ Karl sẽ nhìn thấy sự vụng về và thiếu lịch sự của mình. Nhưng Karl không chú ý, chỉ với tay lấy hành lý của cô đem xuống xe. Tay áo quấn quanh khuỷu tay anh, lộ ra phần cánh tay dày và mạnh mẽ. Phần vai của anh cũng vậy, sự vận động làm chiếc áo sơ mi trên người anh căng ra, khiến chúng trông như những tảng đá. Anh đỡ lấy cú nhảy của cô một cách dễ dàng, sau đó hai cánh tay to lớn của anh vòng qua eo cô.

Tay anh to thật, cô nghĩ, bao tử như dịu đi khi anh chạm vào người mình.

Karl cảm nhận được sự nhỏ bé của cô gái này, càng nhìn gần thì nỗi nghi ngờ của anh càng rõ nét. Cô ấy không phải hai mươi lăm tuổi!

"Đi đường xa chắc em mệt rồi", anh nói và để ý rằng cô rất cao dù nhỏ tuổi hay không. Phần đỉnh đầu của cô khẽ chạm vào mũi của anh.

"Vâng", cô lầm bầm, cảm thấy mình thật ngớ ngẩn khi không thể nghĩ ra từ nào để thêm vào, nhưng tay anh vẫn vòng quanh eo cô, hơi ấm của chúng lan ra và chạm vào cô khi anh cư xử như chỉ có hai người ở đó. Đột nhiên, anh giật tay ra.

"Vậy tối nay em sẽ không phải ngủ trong toa xe nữa. Em sẽ được ngủ trên chiếc giường ấm áp ở nhà." Sau đó, anh nghĩ, mình ngốc thật! Cô ấy sẽ nghĩ rằng mình chỉ chú ý đến chiếc giường thôi! Đầu tiên, mình cần phải bày tỏ sự quan tâm đối với cô ấy. "Đây là cửa hàng của Joe Morisette mà anh đã kể cho em nghe. Nếu em cần thứ gì, chúng ta có thể đến đây để mua. Tốt hơn là bây giờ chúng ta sẽ vào đó để mua sắm vì sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ về nhà anh."

Anh quay người lại và đi bên cạnh cô, nhìn mũi giày của cô hất tung phần đuôi váy theo từng nhịp. Cô mặc một chiếc áo mà anh không thấy thích. Màu sắc của nó quá sáng còn những mảnh vải tam giác ở phần ngực như dành cho những phụ nữ luống tuổi. Nó trông rất kỳ cục với phần thân trên lộn xộn và thiếu vải, không thích hợp với những nơi như Minnesota.

Anh cảm thấy chắc chắn cô mặc nó để trông lớn tuổi hơn. Karl đoán cô khoảng mười tám tuổi khi nhìn cô từ phía sau. Có điều gì đó được che giấu phía sau miếng vải lòe loẹt ở phần thân trên áo, nhưng anh không biết đó là gì? Cô đi trước anh lúc vào cửa hàng và đây là lần đầu tiên anh nhìn cô từ phía sau. Chẳng có gì! Đúng, cô cao thật nhưng quá mảnh mai so với sở thích của Karl. Anh nghĩ đến giàn đậu mẹ anh trồng và quyết định sẽ để Anna chăm sóc chúng.

Morisette nhìn lên ngay khi hai người họ vừa bước vào, cất giọng đậm chất Pháp, "À, cô dâu đây rồi, giờ thì chú rể của chúng ta đã có thể thôi lo lắng và không uống Whisky nữa!".

To mồm quá đấy, Morisette, Karl nghĩ. Nhưng khi Anna quay ngoắt người lại nhìn Karl, cô thấy tai anh đỏ lên. Cô đã thấy những tên say rượu ở Boston nhưng điều cuối cùng cô mong muốn là kết hôn với một ai trong số đó.

Mình có nên từ chối cô ấy ngay tại Morisette này không? Karl tự nhủ.Không, cô ấy hẳn đã cho rằng mình là người tử tế từ lúc gặp mặt đến bây giờ.

Anna nhìn quanh cửa hàng, tự hỏi anh ấy sẽ nói gì nếu cô muốn mua một chiếc mũ. Dù cô không mua mũ, anh cũng sẽ hỏi cô cần gì. Nhưng cô không dám nói vì biết James còn đang đợi phía ngoài, hoàn toàn không được Karl chú ý đến. Một bàn tay nắm lấy khuỷu tay cô đưa đến chỗ người chủ cửa hàng. Đó là một người Pháp sống ở Canada, anh ta mặc một chiếc áo sậm màu và đang sẵn sàng chờ họ bước đến với nụ cười tinh quái.

"Joe, đây là Anna. Cuối cùng cô ấy cũng đã đến."

"Tất nhiên là Anna rồi, còn ai khác nữa?" Morisette cười to, đưa lòng bàn tay ra. "Cô có đi qua con đường bị chính phủ quản lý chứ? Con đường đó không tốt nhưng cũng không tệ. Hãy chờ đến lúc cô nhìn thấy đường vào nhà Karl, cô sẽ thấy ngưỡng mộ những điều mà cô cho là không quan trọng. Cô có biết các tờ báo đã cảnh báo rằng phụ nữ không nên đến đây bởi cuộc sống khó khăn ở nơi này không, cô gái trẻ?"

Đó không phải những thứ Karl muốn Morisette kể cho Anna nghe. Anh không muốn làm Anna lo sợ trước khi cô tận mắt chứng kiến và tự mình cảm nhận một Minnesota tuyệt vời.

"Vâng, tất nhiên rồi, tôi đã... đọc chúng", Anna nói dối.

"Nhưng Karl nghĩ không có nơi nào tốt hơn nơi này để định cư cả bởi vì đất đai ở đây nhiều, lại màu mỡ... và ở đây còn có những thứ mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn."

Morisette cười. Karl có thể chắc chắn tâm trí cô đang ngập tràn hình ảnh của anh.

Karl trả lời thay cô, "Thấy chưa, Morisette, anh không thể hù dọa Anna được với kiểu nói ngu xuẩn đó. Cô ấy từ nơi khác đến và sẽ sống ở đây". Trái tim Anna nhẹ nhõm hơn. Dù sao cô cũng đã dũng cảm để đến nơi này.

"Vậy người tốt bụng này sẽ kết hôn với cô chứ?" Morisette hỏi.

"Đúng, sáng mai", Karl nói, nhìn ra phía sau vai của Anna, cổ áo cô dính đầy bụi bẩn.

Sau đó, những người lái xe chạy đến cửa hàng, mỗi người vác trên vai vài thùng đồ. Một người quẳng đống đồ xuống đất và nói, "Cậu thanh niên đó cứ đứng ngoài đường như thể đang bị lạc. Không ai nói với cậu ta là chuyến đi đã kết thúc sao?". Không còn nghi ngờ gì nữa, câu hỏi hướng trực tiếp đến Anna nhưng cô cứ đứng ngây người ra.

"Cậu thanh niên nào?", Karl hỏi.

Biết không còn cách nào khác, Anna đành nhìn thẳng vào mắt anh và trả lời, "Em trai của em, James".

Sau khi đã hết bối rối, Karl nhìn cô, sự thật trở nên rõ ràng trong đầu Karl hơn trong lúc Morisette và những người lái xe nhìn họ. "Phải, tất nhiên là... James rồi." Lindstrom cuống cuồng chạy ra cửa và đây là lần đầu tiên anh nhìn kỹ người đồng hành với Anna trên chiếc xe chở hàng. Karl đã nhìn Anna và gần như nhận ra cậu thanh niên đang đứng đó.

"James phải không?", Lindstrom nói, tỏ vẻ anh đã biết chuyện.

"Có gì không?", James trả lời, sau đó cậu sửa lại, "Đúng, thưa anh", với mong muốn gây thiện cảm với người đàn ông to lớn kia.

"Sao em đứng ngoài này, vào trong và làm quen với Morisette, bạn của anh đi."

Tuy bất ngờ nhưng cậu thấy rất phấn khởi, cậu đút tay vào túi quần và đi vào cửa hàng.

Khi James đi ngang qua, Karl để ý giữa cậu thanh niên này và Anna có những nét rất giống nhau. Cậu ta trông ốm yếu và vụng về, màu tóc giống với Anna nhưng không có tàn nhang, và đôi mắt, mặc dù to giống chị, nhưng lại là màu xanh lá, thay vì màu nâu.

Karl cố gắng giấu vẻ ngạc nhiên, bước đến cửa hàng một cách thận trọng, đem theo hành lý của cậu thanh niên để ở phía trước. James và Anna dạo quanh cửa hàng, nhìn nhau rồi lại ngoảnh mặt đi, tự hỏi Karl sẽ làm gì mình cũng như xem thêm những thứ họ còn thiếu ở trong cửa hàng. Họ ngạc nhiên vì sao người đàn ông này không mấy quan tâm đến sự có mặt của James? Anh chỉ bình tĩnh đem hành lý xuống xe hoặc nói vài câu bông đùa với Morisette.

Khi bầu trời đã bắt đầu lấp lánh những vì sao phía sau lưng cặp ngựa Percheron, Karl đi vào và ra hiệu đã đến lúc về nhà. Nhưng Anna không thấy anh nhắc lại rằng sẽ mua cho cô thứ cô cần. Anh chạm vai tạm biệt Morisette và cứng rắn nắm khuỷu tay Anna dẫn cô ra ngoài, người chồng chưa cưới này quả quyết hơn cô nghĩ.