Dám Yêu Em Không

Chương 43: Chuyện ra mắt




Bạn không thể yếu đuối trên con đường theo đuổi giấc mơ. Hãy dám vượt qua các rào chắn để tìm con đường của riêng mình.

-Les Brown-

**********

….Một dặm lùi không bằng một bước tiến,

Thất bại không có nghĩa là mất hết,thất bại là để cho thấy bạn đã chiến đấu,đã dũng cảm đến mức nào..

………….

Ngày hôm sau,anh đã đến gặp ông.

Từ phòng ông bước ra,cứ như thể mọi gánh nặng đã trút hết khỏi đôi bờ vai gầy của anh,ánh mắt cũng không còn bất kì vương vấn nào nữa.

Nội điềm đạm kể lại cho anh toàn bộ câu chuyện thương tâm.

Ngày đó,sau khi mẹ anh mang thai anh,cha anh vì thất bại trong một vụ buôn bán với bọn trùm mafia đã bị bọn chúng chơi xỏ, bắt ép dùng thuốc lắc,cuối cùng ông bị nghiện ma túy.Quá đau khổ, ông giấu vợ mình mà lén lút đến tìm cha mình-lúc này ông Phúc đã về quy ẩn-kể lại mọi sự và van nài ông chăm sóc giùm cho vợ con mình.

“Con..không thể tiếp tục sống tiếp mà nhìn mặt hai mẹ con cô ấy,cha…xin cha..con sinh ra từ cha,khi chết,số mạng con cũng chỉ nằm dưới bàn tay cha…Con không trách gì cha,con chỉ thỉnh cầu cha việc này thôi..”

Đó là những lời cha anh đã nói với ông bằng gương mặt mệt mỏi,đôi mắt trũng sâu với quầng thâm quanh mắt.Có lẽ cha anh đã phải thức bao nhiêu đêm suy nghĩ ,trằn trọc cùng nỗi khổ tâm để đưa ra quyết định tàn nhẫn ấy.

Nhưng..đời nào ông có thể nhẫn tâm tự tay giết chính con mình,lại là đứa con của vợ ông?Đương nhiên là ông đã kịch liệt từ chối,nhưng cha anh trong lúc phẫn nộ liền rút súng cài sẵn trong người,có lẽ ông cũng đã chuẩn bị trước việc này,tự bắn một phát vào đầu mình..

Có ai ngờ đâu,Khắc Dung khi đó vẫn còn nhỏ vô tình đi ngang qua phòng cha,chỉ có thể chứng kiến được anh mình nằm dài giữa vũng máu trên sàn , bên cạnh là cha mình quần áo dính đầy máu..Sự hiểu nhầm và thù hận cũng bắt đầu từ đây.

Dù chỉ là kể lại,nhưng ông Phúc vẫn chưa hết bàng hoàng về quá khứ ấy,khi chứng kiến con trai mình tự tử ngay trước mặt ông,còn bây giờ lại đến đứa con gái ông yêu thương nhất…

“Vũ..con có tha thứ cho ta không?Sau tất cả mọi chuyện,lúc nào..ta cũng tự dằn vặt chính mình..chỉ trách ta đúng là người cha,người ông tệ hại,xấu xa..Ta..có lẽ vết nhơ này sẽ luôn theo ta suốt một đời..”

Ông áp đôi bàn tay gầy guộc,hằn rõ những dây gân xanh lên gương mặt mình,cúi đầu trầm mặc.

“Nội…con..có quyền gì mà trách nội kia chứ?”

Đôi mắt buồn man mác nhìn ông,Vũ ngồi xuống ghế lặng hồi lâu rồi mới tiếp lời.

“Trong khi nuôi dưỡng con nên người,nội lúc nào cũng bị nỗi đau ấy dằn vặt mà con không hề hay biết,vậy..không phải con cũng có lỗi khi đã không nhận ra sao?”

“Vũ,con…bây giờ ta có thể làm gì để bù đắp cho con đây?”

Ngẩng đầu lên nhìn Vũ,giọng nói run run,ông đau đớn nhìn Vũ không biết phải làm sao.

“Có một người đã nói với con rằng con nên đến gặp nội để nói chuyện thẳng thắn với nội,giải quyết mọi vướng mắc trong lòng.Nếu không có cô ấy,chính con..cũng không thể biết mình có đủ dũng cảm để đến gặp nội hay không..”

Ông im lặng nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Vũ,thở dài như hiểu ra chuyện gì.

“Là cô bé đó..Thiên Nhi phải không?”

“Nội,con chẳng mong điều gì hơn cả. Chỉ cần nội luôn là nội,luôn ở bên cạnh chúng con,và chấp nhận cho con quyết định cuộc đời của mình,có như vậy là con mãn nguyện.”

“…Nhìn vẻ mặt con lúc này,có lẽ ta không có sự lựa chọn nào khác..”

Ngả người dựa vào gối,mái đầu bạc gật gù,nghĩ ngợi.

“Không chỉ mình con,cái Như nói muốn hủy hôn ước giữa hai đứa,có lẽ nó cũng nhận ra tình cảm bấy lâu của con.Thôi thì ta cũng chẳng có ý kiến gì nữa..”

“Nội,con cảm ơn nội!”

Gương mặt rạng ngời của Vũ khiến ông thấy ấm lòng,bóng đen quá khứ như dần xóa nhòa trong tâm trí ông.Người có thể cảm hóa Vũ,có lẽ ông phải cám ơn cô gái đó,ông biết Vũ thực tâm đã tìm thấy bến đỗ của cuộc đời mình,chỉ mong hắn sẽ không dẫm theo vết xe đổ của ông.

Không hiểu sao,suy nghĩ một lúc,ông đột nhiên nghiêm nghị trở lại nhìn chàng trai trước mặt.

“Tuy nhiên,ta muốn hai đứa mau chóng lập hôn ước cho chắc.Con biết ta chẳng thể sống được bao lâu,tuổi già sức yếu rồi,đương nhiên cũng muốn có cháu bế.Hai đứa định tính sao?”

“Nội,con..”

Gương mặt hắn đỏ bừng.

“Sao? Định bắt ông cụ này chờ đợi hay sao?Mà khi nào dẫn cô bé đó qua đây thăm ta,ta muốn gặp xem cháu dâu tương lai của ta thế nào!Tuổi trẻ thì có gì phải sợ kia chứ?”

Đột ngột ông thật cao hứng,bật cười thích chí vỗ vai Vũ.

Nghĩ lại mà vẫn còn xấu hổ.

Chuyện đính hôn còn chưa nghĩ tới,huống gì việc sinh con?

Mà nhắc đến chuyện hôn ước,đương nhiên phải có gia đình hai họ. Hoàng Vũ biết mình còn phải đối mặt với một thế lực to lớn hơn: đó chính là bố nó.

……………

Gương mặt tỏ ra căng thẳng của Vũ, tay vẫn nắm chặt tay nó cúi đầu trước đối phương.

Đối phương đương nhiên là bố nó,phong thái hình sự vắt chéo tay trước ngực nhìn cả hai người.

Bằng vẻ mặt nghiêm nghị,ông nhìn lướt qua hắn,im lặng hồi lâu sau khi hai đứa nó thuật lại đầu đuôi câu chuyện và xin phép ông cho cả hai người quen nhau.

“Ta hiểu..”-Cuối cùng ông cũng cất lời-”Mấy khi con bé này có chuyện gì chịu nói với bác,nếu nó tìm được người nó thương và sẵn sàng bảo vệ nó thì tốt..”

“Ba..”

“Ta mới là người đáng trách,lúc nào cũng bận bịu chuyện công tác và đi làm nên không thể dành nhiều thời gian cho đứa con gái này,vậy mà chẳng bao giờ nó kêu ca gì với bác.Việc này bác không có ý kiến nếu nó thành tâm vì hạnh phúc của nó đến vậy,nhưng bác cũng muốn đến gặp mặt gia đình cháu một lần,bác yêu cầu vậy có cao quá không?”

Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi!

Anh vui mừng quay sang nhìn nó,trao gửi tình yêu thương qua ánh mắt, cứ như chờ đợi những ngày tháng nắng ấm về bên..

………….

Trong bữa tiệc ra mắt,mọi người quây quần xôm tụ,cả ông Cường,Mạnh Quân lẫn Kiều Như đều đến dùng chung bữa cơm gia đình ở nhà ông Phúc bên cạnh nó cùng ba nó.

Mọi người chuyện trò rôm rả,không hiểu sao ba vị “vãn bối” này là ông Phúc,ba nó và ông Cường lại chuyện trò tâm đầu ý hợp vậy,từ chuyện kinh tế,thị trường chứng khoán cho đến các câu chuyện lịch sử,chuyện trên trời dưới biển gì cũng có thể kiếm ra được.

Nó nghe đâu công ty Roxy Ladies bây giờ đã chuyển giao về tay ông Cường,hợp nhất với công ty của ông. Mọi thành viên trong gia đình vẫn lo lắng chu tất cho đám tang của Khắc Dung,không khí có phần não nề nhưng dẫu sao,mọi chuyện cũng đã kết thúc tốt đẹp.

Bữa ăn này nó và Vũ để tạm mọi chuyện lắng xuống sau một thời gian mới dám ra mắt gia đình hai bên,âu cũng là chuyện vui.

Nhân bữa ăn này,Như cũng thông báo ngày mai cô sẽ phải quay về Mĩ để tiếp tục việc học,còn Quân cũng rục rịch làm thủ tục để đi du học sang Mĩ,theo học lĩnh vực kinh doanh để có thể tiếp quản công việc của cha mình.

Chuyện buồn chuyện vui đan xen lẫn lộn..

……………….

“Thiên Nhi,sau này mọi chuyện giao phó lại cho cô. Cái tên ngốc nghếch này,có khi đánh chết hắn chắc cũng chỉ yêu mình cô thôi,nên liệu mà đối xử với hắn cho tốt,không sau này quay lại,tôi sẽ cướp hắn lại từ tay cô đấy! Nhớ lời tôi đấy nhé!”

“Hoàng Vũ,nếu tôi nghe thấy bất cứ tin gì về việc hai người cãi nhau hay cậu làm cô ấy khóc,nhất định tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu,hiểu chưa?”

Ở sân bay, trước khi đi,cả hai người không quên dặn dò nó và hắn,cứ như thể cặp vợ chồng đang được bố mẹ dặn dò đủ kiểu trước khi về sống chung vậy.Quả là câu chuyện dài,cuối cùng rồi cũng đến ngày chia tay nhau thế này.

……………….

Bóng hai người bước vào sân bay,có ngoái lại nhìn thấy Vũ và nó cùng tất cả mọi người vẫn chờ ngoài sảnh mà vẫy tay chào họ.Đưa cặp mắt sắc sảo liếc sang Quân,Kiều Như đáp gọn lọn.

“Thật trùng hợp,anh lại chọn giờ bay giống tôi sao?”

“Ồ,giờ tôi mới nhận ra nó đúng thật là tình cờ đấy!”-Anh cũng không hề nao núng.

“Bỏ cuộc rồi sao?Một Quân điềm đạm mà cũng có thể dễ dàng từ bỏ cô gái ấy?”

“Đâu có bằng tình yêu bảy năm của cô với Vũ?Tôi đi chỉ là để trưởng thành hơn,dù sao thì tôi cũng đã nghĩ thông suốt hết rồi.Thứ tình cảm giữa hai người đó chính là điều khó khăn nhất trong cuộc đời tôi mà tôi không có cách nào phá vỡ được nó…Còn cô thì sao?”

“Thì..cũng như anh thôi.”-Kiều Như nhún vai-”Ngoài tên ngốc ấy ra đâu thiếu gì người khiến tôi để mắt đến,biết thất bại thì cũng phải biết chấp nhận mà rút lui.”

Cả hai người khi chứng kiến sự hội ngộ của Vũ và nó ở nhà Khắc Dung, đều đưa ra một đáp án sau cùng.

Vũ và cô gái ấy là của nhau,họ thuộc về nhau,là số phận đã an bài cho họ đến với nhau,không cách nào người ngoài cuộc có thể xen vào được.Cô gái vốn lạnh lùng lại trở nên yếu đuối,còn anh chàng tưởng như vẻ ngoài hời hợt lại có những biểu hiện mạnh mẽ,giàu cảm xúc đến vậy.

Nếu bảo hai người có hối hận không..thì đương nhiên là một chút. Bảo họ từ bỏ đi tình yêu đơn phương từng ấy năm,khiến họ thay đổi bản thân để thu hút sự chú ý của đối phương,thì quả là không dễ dàng gì..

Đắng nhưng phải học cách nuốt,khó khăn thì cũng phải học cách vượt qua, tình đầu tan vỡ đâu có nghĩa là họ mất hết?..Chỉ là tình yêu thật sự đang chờ họ ở một điểm đến nào khác thôi.

Biển người mênh mông rồi cũng sẽ tìm thấy một ai đó…

“Ha,nói dễ nghe nhỉ?Có chàng trai nào tốt phước đến thế?..Nhỡ đâu oan gia ngõ hẹp,là tôi cũng không biết chừng?”

“Anh..anh..đồ chết tiệt!!Anh nghĩ tôi thèm để mắt đến anh sao?!? Ngoài Vũ ra thì anh chính là tên ngốc số 2 ấy đấy!!”

Cả hai vừa đi vừa chuyện trò rôm rả,gương mặt đỏ phừng phừng vì nổi giận của cô gái cùng tiếng cười giòn tan dưới ánh nắng của chàng trai khi trên đường ra máy bay..

Chuyến bay cũng cất cánh êm đẹp như thế, như sắc nắng lung linh ấm áp len lỏi qua từng kẽ lã..