Đàn Chỉ Thần Công

Chương 2: Núi Ưng Dương hay núi Nhân Duyên




Đạo trưởng ngừng lại một chút, đảo mắt nhìn quanh, nói tiếp :

- Mỗi khi Tiêu đại hiệp gặp nguy hiểm đều là tự y vượt qua. Chúng ta có giúp gì y đâu, mà đều trông vào tài trí và võ công của y. Nếu để người khác hóa trang làm Tiêu Lĩnh Vu thì chúng ta lại phải bảo vệ cho người đó. Như vậy đang ở ngôi chủ động há chẳng biến thành bị động ư?

Tôn Bất Tà nói :

- Đạo trưởng nói rất có lý.

Vô Vi đạo trưởng lại nói :

- Kiếm một người giả danh Tiêu Lĩnh Vu tức là nhất thiết phải đi giật lùi hay nói một cách rõ hơn là phải chạy trốn cho sức cùng lực kiệt. Đó là lý do thứ hai khiến chúng ta không thể để người khác mạo xưng Tiêu Lĩnh Vu được.

Tôn Bất Tà hỏi :

- Nếu Tiêu Lĩnh Vu chỉ là một hư vị chứ không lựa đích đáng là ai thì bảo vệ y bằng cách nào?

Vô Vi đạo trưởng nói :

- Vụ này không khó khăn gì. Bần đạo xin nói một điều tỷ dụ: tỷ nhụ như chúng ta bảo vệ một cỗ kiệu trong đó có Tiêu Lĩnh Vu ngồi. Địch nhân muốn hành thích dùng những ám khí kịch độc liệng vào trong cỗ kiệu thì người giả mạo không thoát khỏi. Thế là chúng ta không cứu được họ mà còn làm hại họ nữa.

Tôn Bất Tà nói :

- Ý kiến cao minh của đạo trưởng lão khiếu hóa hiểu rồi.

Vô Vi đạo trưởng đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Tiêu đại hiệp định bao giờ khởi hành?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Dĩ nhiên tại hạ hy vọng càng nhanh càng tốt.

Vô Vi đạo trưởng lại hỏi :

- Tiêu đại hiệp! Đại hiệp chuẩn bị chọn những ai đi theo?

Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt nhìn Trung Châu nhị cổ đáp :

- Tại hạ định để hai người anh em này đi theo.

Vô Vi đạo trưởng trầm ngâm rồi nói :

- Không còn biện pháp nào khác hơn được.

Thương Bát hỏi :

- Đạo trưởng có lương sách gì không?

Vô Vi đạo trưởng chú ý nhìn vào mặt Đỗ Cửu rồi đáp :

- Chúng ta chỉ cần tìm một người khác giả làm Đỗ Cửu ở lại là được. Hay ở chỗ Đỗ huynh trước nay bao giờ cũng đội nón kéo sụp xuống, không để người nhìn rõ mặt. Người kia chỉ cần học hiểu cách này của Đổ đại hiệp là được.

Đông Hải thần bốc Tư Mã Càn đột nhiên xen vào :

- Đạo trưởng! Tại hạ giả làm Đỗ Cửu được chăng?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Tư Mã huynh thì hay lắm rồi. Bần đạo có ý như thế mà không dám nói ra.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Đạo trưởng mưu trí hơn người. Tôn lão tiền bối hào dũng tuyệt luân. Lại thêm Tư Mã huynh và Triển huynh giúp đỡ đủ khiến cho Thẩm Mộc Phong không biết đâu mà lường được.

Vô Vi đạo trưởng nói :

- Đây là một việc không thể dừng được. Mong rằng Tiêu đại hiệp vào cấm cung cho sớm rồi lại tái xuất giang hồ cho lẹ.

Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt nhìn Thương Bát hỏi :

- Thương huynh đệ đi đường được chăng?

Thương Bát ưởn bụng ra đáp :

- Đại khái tiểu đệ đã phục hồi nguyên lực, đại ca bất tất phải quan tâm.

Tiêu Lĩnh Vu chắp tay nói :

- Tại hạ xin cáo biệt.

Tôn Bất Tà dặn :

- Trong cung cấm nhất định có nhiều nguy hiểm. Huynh đệ nên thận trọng.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Đa tạ lão tiền bối có dạ quan hoài. Tại hạ xin hết sức thận trọng.

Chàng dứt lời bèn cùng Trung Châu nhị cổ trở gót ra đi. Tôn Bất Tà nhìn bóng sau lưng Tiêu Lĩnh Vu mỗi lúc một xa, bất giác thở dài nói :

- Đạo trưởng! Tiêu Lĩnh Vu tuy võ công cao cường nhưng y là cái đích cho muôn ngàn mũi tên chĩa vào. Thẩm Mộc Phong dùng thiên phương bách kế để gia hại y khó mà đề phòng cho xiết được. Lão khiếu hóa ngấm ngầm đưa bọn họ đi một đoạn được chăng?

Vô Vi đạo trưởng trầm ngâm một lát rồi đáp :

- Thương Bát là người rất nhiều tâm cơ. Nếu bần đạo đoán không lầm thì bọn họ sẽ cải trang mà đi. Chúng ta ngấm ngầm hộ tống thì e rằng lại khiến cho địch nhân chú ý theo dõi hành tung...

Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :

- Chuyến đi này của Tiêu đại hiệp chắc có Khâu tiểu San bố trí ngấm ngầm để bảo vệ y.

Tôn Bất Tà gật đầu hỏi :

- Bây giờ chúng ta nên làm gì?

Vô Vi đạo trưởng đáp :

- Hãy tạm ở đây ẩn dấu hành tung. Sau khi gặp Võ Lâm tứ đại hiền mới biết đường hành động.

Tôn Bất Tà nói :

- Phải rồi! Nếu đạo trưởng không nhắc tới thì lão khiếu hóa cơ hồ quên mất lời ước hẹn với Tứ đại hiền.

Vô Vi đạo trưởng thở dài nói :

- Cuộc hội họp ở nhà từ đường họ La, tất phải một phen thiệt chiến mong rằng mình thuyết phục được Tứ đại hiền.

Nhắc lại Tiêu Lĩnh Vu cùng Trung Châu nhị cổ đi liền một mạch hơn mười dặm. Thương Bát đột nhiên dừng lại hỏi :

- Đại ca! Chúng ta hãy nghỉ một chút nên chăng?

Tiêu Lĩnh Vu ngoảnh đầu nhìn ra mé tả là một khu rừng liền cất bước tới đi vào hỏi :

- Sao? Huynh đệ mệt lắm rồi phải không?

Thương Bát lắc đầu đáp :

- Từ đây lên núi Võ Di, đường xa đến mấy trăm dặm, khó lòng tránh khỏi tai mắt của Thẩm Mộc Phong. Vậy chúng ta cải trang mà đi mới có thể bớt được phần rắc rối.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Đúng thế! Chuyến đi này cầu sao cho được bình yên đừng gặp chuyện phiền nhiểu.

Thương Bát trầm ngâm một lúc rồi nói :

- Đại ca đeo râu giả vào làm một ông viên ngoại. Tiểu đệ giả làm một tên giắt lừa. Đỗ huynh đệ giả làm hán tử gánh dồ.

Đỗ Cửu đột nhiên thở dài nói :

- Chúng ta quên một điều rồi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Điều chi?

Đỗ Cửu đáp :

- Không đem theo hai con hổ ngao.

Mấy năm nay hai con chó lớn đi theo Trung Châu nhị cổ. Chẳng những chúng rất tinh khôn mà còn là bạn đồng hành lâu ngày nên Trung Châu nhị cổ có nhiều tình cảm với chúng. Thương Bát nói :

- Vô Vi đạo trưởng là người rât thận trọng, tất lão nhân gia an bài cho chúng rồi.

Đỗ Cửu nói :

- Tiểu đệ chỉ mong được như lời tiên liệu của nhị ca.

Ba người hóa trang rồi đi suốt đêm ngày, nhằm núi Võ Di thẳng tiến. Tiêu Lĩnh Vu trong lòng rất băng khoăn về điều ước hẹn ba tháng giữa Khâu tiểu San và Ngọc Tiêu lang quân. Tuy chàng biết rõ trong khoảng thời gian này khó lòng vào cung cấm rồi lại trở ra để đến núi Hành Sơn, nhưng lòng chàng vẫn không lúc nào khuây khỏa.

* * * * *

Một hôm vào khoảng giờ ngọ, ba người đi đến giáp giới Mân Cam ở dưới chân núi Võ Di. Dãy núi này dài liên miên hàng ngàn dặm, non cao trùng điệp. Ba ngưới dự bị lương khô đi sâu vào khu vực núi non. Ba người vượt qua được mấy trái núi thì trời tối. Thương Bát kiếm một nơi yên gió dừng lại nói :

- Đại ca! Chúng ta coi lại bản đồ trong hộp xem cung cấm ở gần ngọn nào trong dãy Võ Di.

Nguyên ba người đi đường rất thận trọng chưa từng mở hộp ra coi lần nào. Tiêu Lĩnh Vu thò tay vào bọc lấy hộp mở nắp ra, quả nhiên thấy chiếc chìa khóa bằng vàng dài ba tấc đặt ở trong hộp.

Dưới chiếc chìa khóa còn một tập lụa trắng gấp ngay ngắn. Tiêu Lĩnh Vu nhắc chìa khóa lên, cầm tấm lụa trắng mở ra coi thì thấy vẽ một con chim ưng mỏ gang, móng thép, hình dạng rất uy mãnh.

Phía dưới con chim ưng là một con rắn lớn, lưỡi nó thò ra đến nửa thước. Bức vẽ ưng xà tỷ đấu tuy rất đẹp nhưng chẳng có liên quan gì đến cung cấm. Tiêu Lĩnh Vu chau mày liếc mắt nhìn Thương Bát, Đỗ Cửu, thì hai người cũng trợn mắt há miệng nhìn chằm chặp vào bức họa ngơ ngẩn xuất thần. Bỗng nghe Đỗ Cửu khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói :

- Không khéo đây chỉ là một chiếc chìa khóa giả.

Tiêu Lĩnh Vu nói ngay :

- Cái này Khâu tỷ tỷ đã coi rồi, không có lý nào giả được. Đáng trách là chúng ta không đủ kiến thức để hiểu được bức họa mà thôi.

Trong lòng chàng rất sùng kính Khâu tiểu San, không muốn bất cứ ai nói gì mạo phạm đến nàng. Thương Bát hắng đặng một tiếng rồi nói :

- Đại ca nói phải lắm. Bức họa này ngụ ý sâu xa. Chúng ta thủng thẳng tìm hiểu mới được.

Tiêu Lĩnh Vu nhắm mắt lại nói :

- Chiếc chìa khóa cung cấm là vật chúa tể cầm vận mệnh thiên hạ. Đồ án này dĩ nhiên không thể hiểu một cách dễ dàng.

Thương Bát nhìn Đỗ Cửu khẽ nói :

- Tấm lụa bạch biến thành màu vàng hiển nhiên vì đã lâu ngày. Đáng tiếc là tài trí chúng ta không giải thích được bí mật ở bên trong.

Đỗ Cửu nói :

- Nhị ca có tài coi châu báu không ai bì kịp...

Thương Bát tủm tỉm cười ngắt lời :

- Đáng tiếc mình không có tài để phân tích bức họa.

Bỗng thấy Tiêu Lĩnh Vu mở mắt ra nói :

- Phải rồi! Hình thế bức họa này nhất định đại biểu cho hình thế trái núi. Chúng ta chỉ cần coi hòn núi nào giống bức họa đồ là cấm cung ở đó.

Thương Bát nói :

- Đúng thế! Đại ca đoán như vậy rất hợp lý. Chúng ta cứ yên tâm kiếm trái núi nào hình tượng giống y hệt là được.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Ngoài cái đó, tiểu huynh thực chưa nghĩ ra được bức vẽ này có liên quan gì đến cấm cung không?

Đỗ Cửu nghĩ thầm trong bụng :

- Nếu nó không liên quan gì đến cấm cung thì cả bức vẽ lẫn chìa khóa đều là giả tuốt.

Tuy hắn có cảm nghĩ như thế, nhưng vừa rồi đã lỡ miệng khiến cho Tiêu Lĩnh Vu phải tức giận, bây giờ không dám nói ra nữa. Thương Bát nói :

- Đại ca! Tiểu đệ có mấy lời muốn nói ra. Xin đại ca miễn trách.

Tiêu Lĩnh Vu giục :

- Được rồi huynh đệ cứ nói đi.

Thương Bát nói :

- Dãy Võ Di dài đến ngàn dặm. Nếu quả có trái núi nào giống y như họa đồ, nhưng chúng ta cũng không thể đi hết cả dãy núi mà tìm được.

Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngẩn nghĩ thầm :

- Thương huynh đệ nói thế là phải. Dù trong dãy núi này có một nơi giống thế mình cũng chẳng thể đi khắp chỗ mà tìm kiếm.

Thương Bát lại nói :

- Tiểu đệ còn có chủ trương tuy không phải là thượng sách, nhưng so với chuyện mò kim đáy biển còn giản dị hơn nhiều.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Thương huynh đệ có cao kiến gì?

Thương Bát nói :

- Chúng ta tìm một người tiều phu hay một nhà săn bắn để dò hỏi, may ra tìm được chút manh mối.

Tiêu Lĩnh Vu ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp :

- Hiện giờ chưa có biện pháp nào khác, hãy đành làm như thế vậy.

Thương Bát nói :

- Đại ca ngồi chờ ở đây, tiểu đệ chạy đi kiếm tiều phu hay liệp hộ để hỏi coi.

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Được rồi! Huynh đệ đi lẹ đi rồi trở lại để ta khỏi mong đợi.

Thương Bát nói :

- Lâu lắm là trong vòng một giờ, tiểu đệ sẽ trở lại phục mạng.

Dứt lời hắn trở gót đi ngay, thoáng một cái đã mất hút. Đỗ Cửu đứng lên len lén đến một tảng đá lớn cách đó ba trượng, trèo lên đảo mắt nhìn bốn phía rồ xuống canh giữ. Nguyên hắn lâu ngày bôn tẩu giang hồ, gặp lắm sự nguy hiểm. Hắn sợ có người theo dõi hành tung, nên lúc nào cũng lưu tâm đề phòng.

Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngẩn nhìn bức họa phi ưng. Miệng chàng lẩm bẩm :

- Nếu Khâu tỷ tỷ chưa chứng thực chiếc chìa khóa này đúng là để mở cung cấm thì quyết chẳng khi nào lại giao cho ta. Y tin rằng ta đủ tài trí hiểu được điều bí mật trên đồ hình, mà ta bất lực thì chẳng những không vào được cung cấm mà còn chẳng thể lấy được Khâu tỷ tỷ.

Chàng nghĩ tới đây, bất giác trong lòng phiền muộn, cầm bức họa đồ giơ lên rồi bỏ xuống đất. Bỗng thấy một móng chân chim đột nhiên dời khỏi nguyên vị.

Chàng động tâm lại cầm bức họa, chàng lay động móng chân chim, đột nhiên phát hiện ra kỳ tích. Nguyên móng chân chim dời chỗ đi chỗ khác trên tấm lụa hiện ra sáu chữ rất nhỏ “Núi Ưng Dương, hang Bàn Xà”. Cuộc phát hiện đột ngột này khiến cho Tiêu Lĩnh Vu vừa kinh hãi vừa vui mừng như người phát điên.

Chàng ôm lấy bức họa đồ lớn tiếng reo :

- Ta phát giác ra rồi!

Đỗ Cửu thấy Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên tựa hồ nổi cơn điên thì không khỏi giật mình kinh hãi vội chạy tới hỏi :

- Đại ca ơi! Đại ca làm sao vậy?

Tiêu Lĩnh Vu đứng yên lại đáp :

- Ta đã phát hiện ra nơi cung cấm tọa lạc.

Đỗ Cửu hỏi :

- Ở đâu vậy?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Ở ngay trên bức họa đồ này.

Đỗ Cửu chạy lại coi vẫn chỉ nhìn thấy con chim ưng bay và con rắn cất đầu lên chẳng thấy gì khác lạ, liền hỏi :

- Đại ca! Sao tiểu đệ chẳng nhìn thấy gì?

Tiêu Lĩnh Vu tủm tỉm cười đáp :

- Trên bức họa đồ có bố trí cơ quan.

Chàng đưa tay ra khẽ đẩy móng chim ưng cho tuột xuống. Đỗ Cửu khẽ đọc :

- Núi Ưng Dương, hang Bàn Xà.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Đúng rồi! Chúng ta chỉ cần hỏi xem ngọn Ưng Dương và hang Bàn Xà là tìm ra được cung cấm.

Đỗ Cửu nói :

- Đại ca tài trí hơn người. Mới cất tay một cái đã tìm ra điều bí mật ở bên trong.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Tiểu huynh cũng không tìm ra được. Ngẫu nhiên liệng đồ hình xuống đất liền thấy có móng chân chim cử động mới đẩy ra coi thì thấy sáu chữ này.

Đỗ Cửu nói :

- Thế là lòng trời có ý giúp đại ca tiến vào cung cấm đặng thành công.

Tiêu Lĩnh Vu chau mày hỏi :

- Nhưng ngọn núi Ưng Dương ở đâu?

Đỗ Cửu đáp :

- Đã biết địa danh thì hỏi ra chẳng khó khăn gì.

Hai người đang nói chuyện thì thấy Thương Bát cõng một lão già rảo bước đi tới.

Nguyên Thương Bát đã kiếm được một lão tiều nhưng lão đi chậm quá. Hắn đành cõng lão trên lưng chạy về. Thương Bát đặt lão xuống nói :

- Lão tiều phu này ở núi Võ Di đã mấy chục năm rất thuộc hình thế mọi trái núi ở đây. Tiểu đệ đưa lão về để coi bức họa đồ.

Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt nhìn lão thấy chòm râu bạc chừng xuống tới ngực, mặt đầy vết dăn deo, coi bộ đã ngoài bảy chục tuổi. Chàng liền hỏi :

- Lão bá bá ở núi Võ Di này đã lâu ngày rồi ư?

Lão tiều phu gật đầu đáp :

- Lão phu ở đây từ thuở nhỏ cho đến bây giờ, tính ra đã ngoài bảy chục năm.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Nếu vậy chắc lão bá bá hiểu hết hình thế các ngọc núi trong dãy Võ Di chứ?

Lão tiều đáp :

- Trong vòng trăm dặm thì từ ngọn cỏ hay một gốc cây lão phu đều nhớ hết.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Lão trượng có biết ngọn Ưng Dương ở đâu không?

Lão tiều lẩm bẩm “Ngọn Ưng Dương, ngọn Ưng Dương...” hồi lâu mà không trả lời được. Đỗ Cửu lạnh lùng hỏi tiếp :

- Còn hang Bàn Xà ở đâu?

Lão tiều nhẩm lại hai lượt “Bàn Xà cốc” rồi ngửng đầu lên đáp :

- Lão phu chỉ biết một nơi tên gọi Vạn Xà cốc, chứ chưa nghe nói tới Bàn Xà cốc.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi :

- Vạn Xà cốc ư?

Lão tiều đáp :

- Phải rồi hang núi này sâu lắm. Trong hang đầy những rắn đủ loại. Ai vào hang cũng không có chỗ đặt chân. Dù là tay chuyên nghề bắt rắn cũng không dám vào Vạn Xà cốc.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :

- Hiển nhiên là ba chữ Bàn Xà cốc, không phải Vạn Xà cốc.

Đỗ Cửu lạnh lùng nói :

- Lão trượng! Bọn tại hạ muốn hỏi hang Bàn Xà... chữ bàn là cái bàn.

Thanh âm hắn rất khó nghe khiến cho lão già không khỏi sửng sốt, lão quay lại nhìn hắn rồi lắc đầu đáp :

- Lão phu sinh trưởng ở đây cho đến nay chưa từng nghe nói chỗ nào kêu bằng hang Bàn Xà.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Núi Ưng Dương và hang Bàn Xà cùng ở một chỗ. Lão trượng không biết núi Ưng Dương thì dĩ nhiên không hiểu hang Bàn Xà.

Lão tiều đáp :

- Lão phu đã không biết thì e rằng cũng ít người hiểu được.

Tiêu Lĩnh Vu toan sai Thương Bát đưa lão tiều trở về, đột nhiên lão vỗ đùi đánh đét một cái hỏi :

- Ông bạn bảo ngọn gì?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Ngọn Ưng Dương. Chữ ưng là con chim đó...

Lão già lắc đầu đáp :

- Thế thì đồng âm nhưng chữ khác nhau. Lão phu nghe lầm rồi.

Tiêu Lĩnh Vu đã mừng thầm, bây giờ lại tắt ngấm. Chàng uể oải hỏi :

- Lão trượng muốn nói ngọn núi nào?

Lão tiều đáp :

- Ngọn Nhân Duyên. (Người Tàu phát âm “Ưng Dương” giống như “Nhân Duyên”. Nguyên ngày trước có một đôi nam nữ yêu nhau, nhưng vì gia trưởng hai bên không thuận cho lấy nhau, bắt phải chia lìa. Mối tình của hai người kiên trinh quá đỗi liền hẹn nhau đi trốn. Người nhà phát giác rượt theo. Hai người chạy đến ngọn núi tuyệt cao...)

Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :

- Thanh niên nam nữ yêu nhau, sao người nhà còn cản trở không cho lấy nhau?

Lão tiều đáp :

- Vì hai nhà này có một mối thù truyền kiếp. Đời nào cũng xảy chuyện xung đột đánh nhau bị thương vong rất nhiều. Số người sống sót cũng bi tàn phế. Đôi nam nữ này lại là con nhà trưởng tộc nên cả hai họ nhất định không chịu.

Tiêu Lĩnh Vu thở dài hỏi :

- Rồi sau đó ra làm sao? Vì lẽ gì ngọn núi đó dổi tên là ngọn Nhân Duyên.

Lão tiều đáp :

- Đôi nam nữ kia bị người nhà rượt theo hết đường trốn chạy đánh dắt tay nhau nhảy xuống vực thẳm mà chết. Người trong họ hai bên thấy vậy rất lấy làm xúc động, chia đường xuống hang thẳm để tìm xác an táng, nhưng tìm chẳng thấy đâu. Từ đó hai bên cởi mối hận thù, cùng nhau lập miếu thờ trên ngọn núi gọi là Nhân Duyên miếu. Vụ này đồn đại xa gần. Việc hương hỏa trở nên hưng thịnh. Những bạn trai gái muốn thành nhân duyên đến đấy cầu đảo rất là linh nghiệm. Từ đó ngọn núi này cũng đổi tên thành Nhân Duyên Phong.

Đỗ Cửu hỏi :

- Lão trượng! Bọn tại hạ muốn hỏi ngọn Ưng Dương và hang Bàn Xà ở đâu, chứ không thích nghe những chuyện cổ tích ở núi Võ Di.

Hắn đã hết sức nói cho dịu giọng mà khiến người nghe vẫn sinh lòng úy kỵ. Lão tiều phu vội đáp :

- Lão phu cũng chẳng muốn nhiều lời. Vì các vị hỏi tới mà phải nói ra.

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :

- Ưng Dương phong với Nhân Duyên phong, Bàn Xà cốc với Vạn Xà cốc tuy phát âm hơi giống nhau, nhưng nhất định không phải là địa phương ghi trên họa đồ này.

Thương Bát dường như đọc được ý nghĩ của Tiêu Lĩnh Vu liền nói :

- Dãy Võ Di dài hàng ngàn dặm. Lão trượng tuy ở đây mấy chục năm, chưa chắc đã biết hết thế núi. Vậy tiểu đệ hãy đưa lão trượng đây trả về chỗ cũ.

Hắn liền cõng lão tiều lên rảo bước chạy đi. Tiêu Lĩnh Vu nhìn Đỗ Cửu nói :

- Trên họa đồ chữ viết rất rõ ràng dĩ nhiên không thể lầm được.

Đỗ Cửu đáp :

- Hai ngọn núi này và sơn cốc kia phát âm giống nhau. Nếu trên đồ hình không biết chữ mà chỉ nghe nói thì thật lẫn lộn không phân tách được.

Tiêu Lĩnh Vu nói :

- Hỡi ơi! Xem chừng khó lòng tìm thấy ngọn Ưng Dương được.

Đỗ Cửu an ủi chàng :

- Đại ca bất tất phải nóng nảy. Chúng ta thủng thẳng điều tra thế nào cũng ra. Coi trong bản đồ thì núi Ưng Dương phải là một nơi sơn thế hùng vĩ, mà đã thấy qua quyết không quên được. Chúng ta vừa đi vừa hỏi thế nào cũng tìm thấy.

Lúc này Thương Bát lật đật trở về. Hắn nhìn Tiêu Lĩnh Vu muốn nói lại thôi.

Tiêu Lĩnh Vu biết hắn có chuyện hoài nghi, liền đem vụ phát giác ra điều bí mật trong bức vẽ kể lại cho nghe. Thương Bát hỏi :

- Đại ca! Tiểu đệ có mấy lời muốn nói, chẳng biết có nên không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp :

- Chúng ta là anh em, tình thâm như thủ túc. Thương huynh đệ có điều gì cứ nói ra.

Thương Bát nói :

- Vị tiền bối võ lâm để lại chiếc chìa khóa cung cấm tất nhiên là một nhân vật tâm kế sâu xa. Mấy chục năm nay bao nhiêu cao thủ phải cực nhọc lùng chiếc chìa khóa cung cấm mà không được. Vậy nhân vật kia đã hao phí rất nhiều tâm huyết trong vụ này.

Tiêu Lĩnh Vu gật đầu :

- Huynh đệ nói phải lắm.

Thương Bát nói :

- Người để chiếc chìa khóa mà không nói huỵch toẹt nơi cung cấm chỉ dùng họa đồ ám thị là còn có chỗ dụng tâm rất sâu xa.