Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 347: Vương bài sư sĩ!




Sĩ quan phụ tá điều khiển cơ giáp đánh rớt những đạn đạo đó, đột nhiên cơ giáp phát ra tiếng cảnh báo khẩn cấp tiếng, anh phát hiện vũ khí chung cực đang phát sáng lần nữa và chuẩn bị lần bắn thứ hai.

“Vì Hoa Hạ Liên Bang, vinh dự!” Sĩ quan phụ tá yên lặng mà hô một câu này, đây là lời nói duy nhất mà tất cả những chiến sĩ Liên Bang sẽ nói trên chiến trường, đây chính là tình yêu quyến luyến với quê hương không muốn xa vời, cũng là lời giải thích tha thiết cho chính bản thân mình.

Trong mắt sĩ quan phụ tá thoáng hiện tia hung ác, điều khiển cơ giáp đem tất cả năng lượng còn lại tập trung vào quang thuẫn mạnh nhất của cơ giáp vương bài, quyết đoán xả thân nhận một kích kia.

Năm giây…… Mười giây…… Sĩ quan phụ tá hô to một tiếng, cố nén cảm giác đau đớn từ thân thể do năng lượng kia mang lại, bình tĩnh nhìn năng lượng cơ giáp cấp tốc giảm xuống, cuối cùng tiêu hao không còn…… Thời gian mới đi qua mười ba giây.

Thật đáng tiếc! Sĩ quan phụ tá trước khi bị năng lượng kia cắn nuốt hoàn toàn tiếc nuối mà nghĩ, anh chỉ hy vọng bảy giây sau tinh hạm có thể chịu đựng được.

Sĩ quan phụ tá không có cách nào nhìn kết quả cuối cùng, cơ giáp mang theo anh bị năng lượng cắn nuốt, trực tiếp hóa thành một đoàn khí thể biến mất ở giữa không trung. Mà vào lúc này, sớm ở một bên ẩn thân cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, Lăng Lan điều khiển vương cấp cơ giáp nháy mắt đi lên, chặn phần năng lượng còn lại đang đánh về phía tinh hạm.

Lúc này đây, tiểu Tứ phát huy năng lực giỏi nhất của nó, ngụy trang. Nó đem vương cấp cơ giáp của Lăng Lan bắt chước thành vương bài cơ giáp của sĩ quan phụ tá, vô luận là chủ khống chế tinh hạm hay là tổng bộ chỉ huy ở mặt đất, bọn họ chỉ nhìn thấy cơ giáp vương bài bị ánh sáng bao trùm, sau khi năng lượng của vũ khí chung cực hoàn toàn triệt tiêu thì chỉ còn lại một cơ giáp rách nát không chịu nổi!

“Cậu ấy làm được!” Chỉ huy nhìn vương bài cơ giáp bên ngoài đang ngoan cường sinh tồn kích động mà vô pháp khống chế hô to lên, ai cũng không hy vọng chiến hữu bên người hy sinh, cho dù ở thế giới ảo cũng thế.

Tại một quả đồi cách căn cứ Tấn Long không xa, một cơ giáp vương bài đứng sừng sững ở nơi đó nhìn cơ giáp đã hai lần ngăn được nguồn năng lượng từ vũ khí chung cực lạnh giọng nói: “Cái tinh hạm kia chỉ sợ cũng là kẻ địch đã bức D1 không thể không khởi động vũ khí chung cực.”

“Đại tá nói không sai. Tôi đã thăm dò những người còn lại ở căn cứ Tấn Long, đều là NPC, xem ra những quân nhân được Hoa Hạ Liên Bang phái tới điều tra đều đang ở tinh hạm kia.” Đầu bên kia của cuộc trò chuyện, một người xác định suy đoán của vương bài sư sĩ.

“Tưởng cứ như vậy thoát đi căn cứ Tấn Long sao? Thật là nằm mơ.” Trong mắt vương bài sư sĩ thoáng hiện sát khí, cười lạnh nói, “Đưa tôi đến giữa không trung, tôi muốn đích thân đấu với vương bài cơ giáp kia, thuận tiện giải quyết tinh hạm kia.”

“Vâng, đại tá!” Theo một tiếng này, nơi cơ giáp kia đang đứt đột nhiên nứt ra, mặt đất ngay lập tức xuất hiện một cái miệng lớn đem cơ giáp kia cắn nuốt hoàn toàn.

Nhưng thực nhanh, mặt đất lại dâng lên một cái ống cùng màu với quả đồi, vài giây sau, một tiếng trầm vang lên, cơ giáp vương bài kia như một quả đạn pháo được bắn lên bầu trời.

Trong căn cứ chủ bộ chỉ huy, các quan quân cao tầng đều thấy một màn này, có một bộ phận quan quân cảm thấy ngạc nhiên không biết cơ giáp vương bài ngoài ý muốn xuất hiện kia rốt cuộc là đến từ nơi nào. Nhưng vào lúc này, chỉ huy tối cao của căn cứ bình tĩnh giải thích: “Đây là cơ giáp vương bài của chúng ta.”

Chỉ huy tối cao nói làm tất cả mọi người yên lòng, kiên nhẫn chờ đợi chiến quả cuối cùng. Tuy năng lượng từ vũ khí chung cực rất mạnh, nhưng nó cũng tiêu hao một lượng năng lượng vô cùng khủng bố, nếu có thể sử dụng biện pháp khác mà giải quyết những kẻ địch lẻn vào thì bọn họ cũng rất vui vẻ mà thực hiện.

“Lão đại, có vương bài cơ giáp lên đây.” Vương bài cơ giáp kia vừa mới được phóng ra thì đã bị tiểu Tứ đang giám thị toàn trường phát hiện, nó liền thông báo cho Lăng Lan.

“Đáng chết, căn cứ Tấn Long vì sao lại có cơ giáp vương bài?” Với những căn cứ nhỏ như căn cứ Tấn Long thì nhiều nhất chỉ được trang bị cơ giáp cao cấp, bỗng từ đâu xuất hiện một vương bài cơ giáp thần bí, Lăng Lan cảm thấy phiền toái tới rồi.

“Không phải là NPC.” Tiểu Tứ chỉ nói kịp một câu này thì cơ giáp vương bài kia đã hung ác mà nhào tới bên người Lăng Lan.

Tiểu Tứ nhắc nhở làm trong lòng Lăng Lan cả kinh, không phải NPC thì đó chính là người thật. Mà quân nhân Hoa Hạ Liên Bang sẽ không có khả năng vô duyên vô cớ công kích đồng đội, như vậy tên vương bài sư sĩ này rất có thể là đến từ Khải Rải.

“Phanh” một tiếng, Lăng Lan nhanh chóng rút kiếm quang từ phía sau lưng, đúng lúc chặn lại một lần công kích hung ác của đối phương.

“Lão đại, muốn tiêu diệt hắn luôn không?” Trong đôi mắt nhỏ của tiểu Tứ chợt lóe sát khí, nó lãnh khốc hỏi.

Lăng Lan điều khiển cơ giáp đột nhiên đá ra một cước, một cước tới cực kỳ hung ác, đối phương thấy thế tâm sinh cố kỵ, mau lui né tránh. Hai cơ giáp lại lần nữa kéo khoảng cách, nhưng hai phương đều rất rõ ràng, khoảng cách này đối với vương bài cơ giáp không đáng kể chút nào, chớp mắt là có thể công kích đến đối thủ.

Lăng Lan cẩn thận đề phòng đối phương, trong lòng lại tính toán, tiểu Tứ ra ngựa đích xác có thể nhẹ nhàng giải quyết đối phương. Nhưng vấn đề là bên trong quân hạm còn có một vị hư năng lực giả, tiểu Tứ một khi vận dụng hư năng lực thì đối phương liền sẽ phát hiện, đây là một sơ hở lớn. Bởi vì vương bài sư sĩ tuyệt đối không có khả năng là hư năng lực giả. Như vậy rất dễ dàng bị suy đoán thành căn cứ Tấn Long còn có thế lực thứ ba tồn tại, như vậy bàn tính mà cô sắp xếp sẽ bị đánh vỡ, kế hoạch muốn để cho quân nhân Liên Bang làm tấm mộc liền hoàn toàn mất đi tác dụng.

Lăng Lan tuyệt đối không cho phép các thành viên của mình bị bại lộ, vì thế cô quyết đoán phủ quyết đề nghị tiểu Tứ, chuẩn bị chính mình đối kháng tới cùng.

Trên thực tế, Lăng Lan rất tin tưởng vào chính mình, bằng năng lượng điều khiển cơ giáp vương cấp của mình, cô tin muốn thắng trận này cũng không khó, vẫn có cơ hội thành công. Điều cô cố kỵ nhất chính là cô không thể điều khiển cơ giáp vương cấp quá năm phút, nếu không thân thể của cô liền không có biện pháp thừa nhận lực cắn trả do điều khiển vượt cấp mang đến.

Mà cô bởi vì vừa rồi ngăn cản pháo chùm tia sáng đã lãng phí không sai biệt lắm một phút đồng hồ, cô cần phải kết thúc trận chiến đấu này trong bốn phút, đem cơ giáp đối phương hủy hoàn toàn. Trong mắt Lăng Lan thoáng hiện tia lạnh lẽo, trong lòng suy nghĩ nên làm cách nào để giải quyết đối phương một cách nhanh nhất.

Lăng Lan nhìn thanh Bất Hôi đang nằm lẳng lặng trong vỏ, trong đầu linh cảm chợt lóe, cô lập tức phân phó tiểu Tứ đi làm chút chuyện……

Rất nhanh, hai cơ giáp lại lần nữa va chạm kịch liệt vào nhau, lần này là Lăng Lan chủ động công kích, thời gian của cô không nhiều lắm, cũng chờ không nổi. Phải nói năng lực điều khiển của hai người tương đương nhau, kiếm quang kịch liệt va chạm bắn ra vô số tia lửa, cho dù là ở chủ hạm hay là ở căn cứ chỉ huy, tất cả mọi người đều chặt chẽ mà giám sát trận chiến giữa hai giá vương bài cơ giáp.

Chiến đấu kịch liệt ước chừng giằng co không đến một phút, có lẽ bởi vì phía trước đã tiêu hao quá nhiều năng lượng nên một bên động cơ của cơ giáp Lăng Lan nổ mạnh, ánh lửa lóa mắt mang theo khói đen nồng nặc liền biết cơ giáp bị hư không nhẹ. Quả nhiên, cơ giáp Lăng Lan không thể tiếp tục duy trì cân bằng, tức khắc không có trọng tâm, toàn bộ cơ giáp lảo đảo.

Nhưng Lăng Lan cũng không có từ bỏ, cô mở động cơ phó của cơ giáp, ý đồ cân bằng lại. Nhưng đối thủ làm sao lại bỏ qua cơ hội này, cơ giáp vương bài kia đột nhiên xoay người, theo sau động cơ nổ vang, tăng tốc lao về phía Lăng Lan.

Lăng Lan thấy thế, một bên duy trì cân bằng, một bên cắn răng đón nhận cú đâm của đối phương.

“Phanh” một tiếng, hai thanh kiếm quang hung ác va chạm, một bên bí mật mang theo sức hút đi xuống của Trái Đất, một bên lại miễn cưỡng nâng tay năng trở, lực lượng chênh lệch hoàn toàn thể hiện ra trên hai thanh kiếm quang.

Kiếm quang của Lăng Lan bởi vì đối phương đánh quá mạnh mà cầm không được, bị đối phương trực tiếp đánh bay, kiếm quang từ không trung rơi xuống xuống dưới, nặng nề mà cắm ở trên mặt đất.

Thấy một màn như vậy, những quân nhân Liên Bang đang ở trong phòng điều khiển tinh hạm sắc mặt đột nhiên biến đổi, có mấy người vô pháp khống chế mà kinh hô.

Một chiêu đem vũ khí đối phương đánh bay, vương bài sư sĩ tức khắc hưng phấn, hắn không chút do dự nâng tay trái đang cầm súng ánh sáng ngắm đối thủ của mình nhằm ngăn ý đồ chạy trốn đồng thời lao tới áp sát, thanh kiếm trong phải phải hung hãn mà đâm vào khoang điều khiển của đối phương ……

“Thành công!” Vương bài sư sĩ nhìn thấy kiếm quang của mình như chẻ tre cắm vào khoang điều khiển của đối phương thì vô cùng vui mừng. Hắn biết chính mình đã thắng. Còn chưa chờ hắn cười ra tiếng thì… thân thể hắn đột nhiên lạnh, ngay sau đó cảm giác đau đớn kịch liệt đánh thẳng vào nội tâm làm hắn nhịn không được thét lên.

“Có chuyện gì?” cơ giáp vương bài khó hiểu mà nhìn thanh kiếm đen mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở trong khoang điều khiển của mình, vũ khí kia đem thân thể hắn trực tiếp cắt thành hai nửa, máu tươi đầy toàn bộ khoang điều khiển.

Không biết vì sao vương bài sư sĩ rất muốn chửi rủa sự chân thật của thế giới ảo Hoa Hạ Liên Bang, quá mức huyết tinh, điểm này thật không tốt, bhẳn là phải học tập Khải Rải bọn họ, làm ôn hòa một ít, đáng yêu một chút. Liền tính hắn là chiến sĩ có thần kinh bách chiến thì khi nhìn thấy một màn này, trong lòng đều cảm thấy có chút không chịu nổi, tựa hồ thật sự cảm giác chính mình bị chặn ngang chém đứt, nếu là tay mơ, rất có thể cứ như vậy bị phế đi……

Đồng hồ đếm ngược sinh mạng trong thế giới ảo bắt đầu hoạt động, vương bài sư sĩ cười khổ một tiếng chọn sống lại, lúc này hắn mới phát hiện lúc mình đâm trúng khoang điều khiển của đối thủ thì cánh tay nguyên bản trống không lại đột nhiên xuất hiện thứ vũ khí lạnh màu đen này, bởi vì tay của đối thủ ở ngay góc chết của tất cả camera nên hắn không phát hiện.

“Quên mất, Hoa Hạ thích nhất đồng quy vu tận.” Vương bài sư sĩ ảo não mà nói ra những lời này, hệ thống điều khiển cơ giáp đã bị phá hư nên không thể giúp cơ giáp có thể đứng ở trên không trung, toàn bộ cơ giáp rốt cuộc rơi xuống.

Ở trong màn hình, vương bài cơ giáp nhìn cơ giáp của đối thủ rơi xuống trước mình thì nở nụ cười vừa lòng, ít nhất hắn chết trễ hơn đối thủ, chờ tới lúc sống lại, hắn nhất định sẽ lại tìm đối thủ quyết đấu……

Hơn mười giây sau, cơ giáp vương bài của Hoa Hạ rơi xuống trước, sau đó chính là hắn, ngay sau đó, một tiếng nổ thật lớn vang, cơ giáp rơi xuống tức khắc nổ thành mảnh vỡ, rốt cuộc phân biệt không ra ai là ai, đó cũng là lúc ý thức của vương bài sư sĩ của Khải Rải bị cắn nuốt.