Dân Quốc Yêu Đạo

Chương 30: Tìm thấy




Sóng nước xao động, khuếch tán tiếng ca trẻ thơ khiếp người.

Trong bóng tối sâu không thấy đáy, vô số cỏ nước như bàn tay quỷ duỗi tới.

Tuần lão đại nhanh chóng bị từng sợi cỏ nước quấy quanh, gần như bị bọc thành một cái kén to màu xanh sẫm.

Bọt khí ùng ục phả ra không ngừng từ bên trong.

Gã gắng sức quơ con dao bầu trong tay, nhưng nửa người dưới như bị đông cứng, không nhúc nhích được chút nào, chỉ có thể nhìn ngón chân bị cắt đứt, rồi bị nhét vào chiếc giày thêu nữ.

"Tân nương trẻ, một chiếc giày, hai bàn chân,

Dưới chân là xương trắng..."

Tiếng ca lay lắt như đến từ nơi sâu thẳm dần dần to lên, sóng nước càng thêm âm u quỷ dị.

Cố Kinh Hàn ném kiếm gỗ đào ra, lập tức chém đứt hơn phân nửa cỏ nước trên người Tuần lão đại. Thế nhưng, cỏ nước lại tuôn ra ào ào, một lần nữa cuốn lấy bàn chân trái vừa giãy thoát không dễ dàng của Tuần lão đại.

Có vài sợi tách ra, trơn trượt bám vào tay chân của Cố Kinh Hàn.

Cỏ nước giống như rắn nước, trắng nõn khó giãy.

Cảm giác lạnh lẽo chợt truyền tới từ trên cổ chân.

Cố Kinh Hàn vung kiếm chém đống cỏ nước to như trăn đang tấn công liên tục, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh kèm theo cảm giác tê rần mãnh liệt truyền đến từ một chân, một bàn tay trắng xám nắm lấy chân hắn, dường như trong tay còn nâng một chiếc giày thêu xinh đẹp.

"Cút!"

"Cố lão đại!"

Một bên khác, Tuần lão đại nhân cơ hội giãy khỏi cỏ nước, đầu nhô lên khỏi mặt nước, nhưng lại thấy Cố Kinh Hàn lặn xuống, lúc này hô to.

Không ai đáp lại.

Gã ra sức bơi về phía bờ, nửa người trên vừa chạm vào hòn đá thì đám cỏ nước đã trở lại như cũ. Bàn chân bị cưỡng ép mang chiếc giày thêu hoa ban nãy bị giật mạnh, cả người gã bị kéo tuột về sau.

Tuần lão đại siết chặt con dao bầu trong tay, cắn răng chém đứt nửa khúc cẳng chân. Đồng thời, tay dùng sức gạt nước, bơi lên bờ.

Vừa lên tới bờ, bài ca dao quỷ dị như nước sông vốn vất vít bên tai lập tức im bặt.

Tuần lão đại dịch lên bờ, vội vàng xử lí vết thương. Gã rất thạo tay, chờ chỉnh lý ổn thỏa rồi mà vẫn chưa thấy Cố Kinh Hàn bơi lên.

"Xảy ra chuyện gì rồi..."

Tuần lão đại nhìn chằm chằm vào mặt sông đột nhiên tĩnh lặng lại.

Chỗ bọn họ đứng ban nãy hình như không còn. Thi thể của các anh em đã chìm xuống theo bệ đá, ngoại trừ một ít xương trắng xếp đống xung quanh, bờ sông đá vụn hẹp dài và vách đá trơn trợt mọc đầy rong rêu thì không còn gì khác.

Gã thở hổn hển, dùng tay lau mặt, ngồi dựa vào vách đá, đợi Cố Kinh Hàn tới.

Đột nhiên, phía trên đỉnh đầu truyền đến vài tiếng nện "ầm ầm" nặng nề.

Tuần lão đại ngửa đầu, vài cục đá vụn vừa khéo lăn xuống.

Một đạo động được chọc thủng từ bên trong vách đá, một gương mặt ngăm đen thó ra nhìn, khi vừa nhìn thấy Tuần lão đại thì lập tức vui mừng hô to, chống tay nhảy ra ngoài: "Lão đại! Bọn em tìm được anh rồi!"

"Lão Tam... lão Biều?"

Tuần lão đại xoay ngang dao, vừa bất ngờ vừa cảnh giác nói: "Mấy người là ai?"

Lão Tam cũng nhảy ra ngoài, kinh ngạc cười nói: "Anh sao thế lão đại? Hai thằng mặt trắng với tên đại sĩ thúi kia bị em xử hết rồi, cái tên đạo sĩ thúi kia còn muốn hại em, quẳng em lại nữa chứ... Lão đại, việc này phải trách em bất cẩn nên giờ mới tìm được anh, anh không sao chứ?"

Tuần lão đại vô cùng mờ mịt: "Thật à?"

"Đương nhiên rồi!" Lão Tam ôm vai Tuần lão đại, "Lão đại, giờ chúng ta đi đến nhà mồ chủ thôi, em thấy trên đường đi có vài nhà mồ bị người khác hốt trước rồi, chúng ta không thể để người khác chiếm luôn nhà mồ chủ được..."

Tuần lão đại cúi đầu, chậm rãi buông dao bầu xuống.

Đoàn người đi dọc theo bờ sông, càng đi càng xa, thấp giọng cười đùa mấy chuyện thô tục, âm thanh biến mất dần.

Mà ở một bên khác của bọn họ, trên mặt sông cách đó vài bước chân lại phản chiếu một cảnh tượng khác.

Một bộ xương trẻ mới sinh ôm lấy vai của Tuần lão đại, phía sau có ba bộ xác khô mặc áo đạo sĩ đi theo, một bộ xác khô trong đó cầm đĩa ngọc trong tay, đĩa ngọc run nhè nhẹ, hình như đang tra xét gì đó, còn ở trên cổ đứa bé lấp lóe ánh bạc, rõ ràng là khóa trường mệnh mà Tuần lão đại khổ thân nhưng không tìm được.

...

Sức ép của dòng nước càng lúc càng mạnh, khí huyết cuồn cuộn, Cố Kinh Hàn chìm xuống theo bàn tay kia. Đáy sông đen kịt, như rơi vào địa ngục, sâu lạnh đến cực điểm.

Một chấm đỏ chợt xuất hiện ở phía trước.

Lá bùa tránh nước thứ nhất vừa khéo mất hiệu lực vào lúc này. Ánh sáng vàng nhạt vô hình vốn bao phủ quanh người Cố Kinh Hàn yếu đi một tầng, lảo đà lảo đảo.

Tác động của dòng nước đột nhiên trở nên lớn hơn, đẩy cơ thể Cố Kinh Hàn về hướng chấm đỏ đang mở rộng.

Kiếm gỗ đào chợt vung ra, Cố Kinh Hàn thanh trừ âm khí bắt đầu quấn lấy người mình, ổn định cơ thể, muốn thoát khỏi sự thúc đẩy của dòng chảy.

Chấm đỏ này tạo cho hắn cảm giác không lành, hắn không muốn tới gần.

Nhưng đúng vào lúc này.

Chấm đỏ này chợt tản ra như nổ tung rồi tụ lại, vặn thành một sợi dây đỏ quấn lấy tay Cố Kinh Hàn trong chớp mắt.

Cố Kinh Hàn muốn trở tay kéo đứt thì lại phát hiện sợi dây đỏ này vô hình, nhìn thấy nhưng không chạm vào được.

Kiếm gỗ đào giơ lên, lúc đang muốn chém xuống, một luồng sức mạnh không thể kháng cự truyền đến từ một đầu khác của sợi dây đỏ, kèm theo đó là một tiếng mắng nhỏ yếu ớt và mơ hồ: "Má..."

Kiếm gỗ đào dừng lại.

Cố Kinh Hàn gần như cho rằng mình đang gặp ảo giác, chỉ là cơ thể phản ứng nhanh hơn trí óc. Hắn chỉ sững ra hai giây, sau đó hai tay đã siết chặt lấy sợi dây đỏ chẳng rõ phần cuối, mượn lực bơi đi.

Tiếng ca càng lúc càng lớn, vai hơi trùng xuống, như thể có người nằm sấp trên vai hắn, cao giọng ngâm nga bằng chất giọng quỷ dị.

Cố Kinh Hàn mặc kệ trọng lượng càng lúc càng đè nặng sau lưng, bơi về phía trước.

Sợi dây đỏ này hình như không có đầu cùng, cứ kéo dài vào trong bóng tối vô tận. Nhưng tim của Cố Kinh Hàn càng đập càng nhanh, hắn có linh cảm Dung Phỉ đang ở phía trước.

Bóng tối dần dần bị xua tan.

Có một khối đá cẩm thạch khổng lồ nằm bên dưới đáy sông, tạo thành một bệ đá hình vuông. Trên bệ đá có hai quan tài một trắng một đen nằm song song. Quan tài đen đã bị mở toang, nắp quan tài nằm lật ngửa ở một bên, một chiếc giày thêu tản ra từng tia máu tươi đặt trên nắp quan tài.

Cố Kinh Hàn chợt thấy căng thẳng, tay ghìm lại dây đỏ, đạp lên bệ đá cẩm thạch.

Không khí trong lành đột nhiên xuất hiện.

Hắn lại có thể hít thở ở khu vực xung quanh bệ đá.

Dù cho có bùa tránh nước đi nữa thì Cố Kinh Hàn cũng chỉ là người bình thường, thời gian nín thở quá dài làm cho mặt của hắn đỏ lên, lúc này không khỏi thở hồng hộc, lồng lực phập phồng dữ dội.

Hắn hơi loạng choạng, đi tới bên cạnh quan tài đen, xuôi theo sợi dây đỏ nhìn vào bên trong.

Bên trong quan tài trống không, chỉ có một miếng gỗ nằm yên trong đó, một đầu khác của sợi dây đỏ quấn vào miếng gỗ, hình như là tua rua của miếng gỗ.

Ánh mắt của Cố Kinh Hàn tối lại, đang muốn cầm lấy miếng gỗ thì sau lưng lại bị thứ gì đó chĩa vào.

Lạnh lẽo, cứng rắn, là nòng súng.

Lưng của Cố Kinh Hàn cứng đờ ra.

Hơi thở nóng ẩm quen thuộc kèm theo một cánh tay run nhè nhẹ quấn lấy hắn, vừa bá đạo vừa hung hăng, hung hăng rồi lại run rẩy, sau đó, lỗ tai cảm thấy hơi nhói nhói, nòng súng từ sau lưng trượt đến trước người, khều lấy khóa dây lưng.

Có giọng nói truyền đến: "Cởi ra."

Ánh vàng nơi đáy mắt gần như tản sạch trong chớp mắt.

Cố Kinh Hàn giơ tay đặt lên khóa dây lưng, quay đầu, đôi môi mỏng gần như cọ sát bên vành tai: "Ở đây sao? Anh sợ em không chịu nổi đâu."

Mí mắt khẽ nâng.

Cố Kinh Hàn lướt qua từng centimet trên gương mặt kề bên này, cuối cùng nhìn vào đôi mắt đào hoa có chút tối tăm bởi do mệt mỏi. Đôi mắt cong cong kia mỉm cười với hắn.

Bất thình lình, một cánh tay kéo lấy cổ hắn, nụ hôn kèm theo chút máu tanh ập tới.

Cố Kinh Hàn đỡ lấy eo Dung Phỉ, mặc cho Dung Phỉ đè mình lên trên quan tài, môi lưỡi quấn quít.

Trong miệng hai người toàn là vị máu, hương vị của nụ hôn này không thể nói là ngọt ngào mát rượi, nhưng lại có ý liều chết triền miên hơn cả thân mật, khiến người ta sa vào.

Người Dung Phỉ lành lạnh nhưng nụ hôn thì nóng rực như lửa, gần như mạnh mẽ đến siết chết người.

Bên tai là tiếng thở dốc dồn dập, nặng nề và tiếng rên rỉ khe khẽ, ám muội của Dung Phỉ, cùng với nhịp tim trùng khít càng đập càng nhanh. Cố Kinh Hàn thậm chí nghe được tiếng lý trí của mình đang bốc cháy.

Nhưng hắn biết, hiện tại không cho phép.

"Ưm..."

Môi lưỡi tách ra, Dung Phỉ rên một tiếng, mặt hơi ửng đỏ, tôn lên gương mặt càng lúc càng tuấn tú và xinh đẹp, thế nhưng đôi mắt của cậu sáng rực, lạnh lẽo như lưỡi kiếm ra khỏi vỏ.

"Dựa cả vào cái miệng này của anh để kéo về cho em một mạng đấy... Để được hôn anh lần nữa, em phải cố sống sót ở cái chỗ quỷ quái này đó." Dung Phỉ nhướng mày cười.

Cố Kinh Hàn giữ lấy gáy Dung Phỉ, cúi đầu liếm đi chút ánh nước lưu lại trên bờ môi Dung Phỉ, không nói gì mà chỉ thong dong kéo ra nửa miếng phong yêu quyết từ trong cổ áo Dung Phỉ, sau đó ấn nhẹ nó lên ấn đường của mình.

Ngay cả Dung Phỉ đang ở ngay phía trước cũng không chú ý đến, theo hành động ấn này của Cố Kinh Hàn, một giọt máu vàng sẫm tụ lại trên ấn đường của hắn, sau đó chui tọt vào trong nửa miếng phong yêu quyết.

Cố Kinh Hàn khép mắt.

Ánh vàng rời rạc ở đáy mắt đột nhiên tối đi, dần dần tan rã.

"Sẽ không có lần sau." Cố Kinh Hàn nói.

Dung Phỉ gật đầu, chợt đè lại chân của Cố Kinh Hàn, ra vẻ phải quỳ xuống quan sát, "Anh bị thương hả?"

"Vết thương nhỏ thôi."

Cố Kinh Hàn kéo Dung Phỉ lên, tự mình tìm lấy một lá bùa dán lên cổ chân.

Dung Phỉ không cầm xem người hắn, bởi vì phong yêu quyết sẽ phản hồi lại tổn thương, nếu Dung Phỉ bị thương, vết thương sẽ xuất hiện ở trên người hắn, chứ không phải ở trên người Dung Phỉ.

"Đây là gì thế?"

Dung Phỉ dựa vào người Cố Kinh Hàn, nói sơ lại những gì xảy ra sau khi cả hai lạc nhau, vừa nói vừa ngẫu nhiên quan sát xung quanh, rồi tự nhiên không nói gì nữa, chồm qua vai Cố Kinh Hàn, nhặt lên một miếng gỗ trống không, quơ quơ.

"Nó ở trong quan tài, em không nhìn thấy sao?" Cố Kinh Hàn nói.

Dung Phỉ ngơ ra, ngạc nhiên nói: "Quan tài? Quan tài ở đâu?"

Hết chương 30