Đản Sinh Vương Phi

Chương 3: Nàng kêu Phi Nhi




Trong sương phòng của một khách điếm, thị vệ trưởng giúp Diêm Vô Xá băng bó vết thương trên ngực, mặt khác, con ngươi đen lợi hại của người nào đó lại chăm chú quan sát vào tiểu thân ảnh ở trong phòng không ngừng bận rộn. Thị vệ trưởng tầm mắt không di dời, tận lực đem lực chú ý đặt ở vết thương trên người Vương gia. Chẳng qua, bóng dáng nhỏ xinh kia cứ không ngừng xẹt qua xẹt lại, vẫn là bị nàng hấp dẫn, không khỏi trộm liếc mắt một cái, hơn nữa ánh mắt còn liên tiếp thẳng tắp nhìn về phía đôi chân đang thoăn thoắt của nàng.

Không thể phủ nhận, nữ nhân này dáng người tuy không phải đặc biệt xuất chúng, duy nhất hấp dẫn ánh mắt chính là đôi chân, trắng nõn gần như là trong suốt, chân nhỏ bận rộn chạy tới chạy lui; mặt sàn tối đen, da thịt tuyết trắng, đối lập nhau,nhưng lại tôn lên vẻ đẹp thực chói mắt, thực dụ hoặc.

Thân ảnh đáng yêu rốt cục an tĩnh dừng lại trên giường, nhếch mông lên, như là đang nghiên cứu chăn nệm bằng bông kia.

Diêm Vô Xá rút về tầm mắt đang ngắm nhìn thân ảnh hảo mê người kia, thoáng nhìn qua thị vệ trưởng, vẻ mặt đã sớm đỏ bừng, không khỏi mỉm cười đứng lên. Ngay cả mình, từng hưởng qua không biết bao nhiêu tuyệt sắc giai nhân, còn bị tiểu tử hồn nhiên kia hấp dẫn, huống chi là nam nhân trung hậu thật thà này, từ nhỏ đến giờ vẫn chưa từng chạm qua nữ nhân?

Diêm Vô Xá quay đầu lại lần nữa, tiểu tử kia đã ngủ say ở trên giường, nhìn chăm chú vào nàng, hỏi thị vệ trưởng: “Ngao Minh, ngươi nói, ta có phải nên đặt cho nàng một cái tên?”

“Vâng, vương!”

“Tiểu nha đầu này hoạt bát hiếu động như thế, người gặp người yêu, hy vọng nương sẽ cho phép nàng ở lại?”

“Lão phu nhân nhất định sẽ thích.”

“Cánh, nàng có cánh, không bằng kêu là Phi Nhi đi.”

“Hảo, về sau chúng ta liền có thêm một vị tiểu thư.”

“Ân.”

Diêm Vô Xá vừa lòng gật đầu, bạc môi cong cong lên một nụ cười ôn nhu. Nương không thích những nữ nhân phong tình quyến rũ, hẳn là sẽ thích một nữ nhân thuần khiết đáng yêu như nàng đi?

Tận mắt chứng kiến nàng từ trong trứng “nở” ra, thân phận bí ẩn mờ mịt, ở tại nơi này không thân thích, một mình lưu lạc, dung mạo lại xinh đẹp thoát tục, xinh xắn thơ ngây khó tránh khỏi trở thành mục tiêu cho kẻ xấu. Thu nàng lại bên người, có thể bảo đảm an toàn của nàng a.

Lại nói đến, nương có thêm một người để tâm sự sẽ lơi lỏng, tốt nhất là quên luôn chuyện thúc giục mình thành thân, như vậy mình không phải có thể tiếp tục thoải mái, tiêu dao tự tại, hưởng thụ hồng trần sao, đây quả thật là một chuyện vô cùng tốt.

Nhưng quan trọng nhất là, nàng làm cho hắn dấy lên một cỗ ý muốn bảo hộ, thật sự không đành lòng đem nàng vứt bỏ bên ngoài.

Thị vệ trưởng đã băng bó xong vết thương của hắn, đem trường bào phủ thêm lên người Diêm Vô Xá, thu thập mọi thứ dược liệu lại cho gọn gàng.

Diêm Vô Xá đứng dậy, hơi hơi hoạt động cánh tay một chút, ưỡn ưỡn ngực dặn dò: “Ngao Minh, hừng đông ngày mai lập tức trở về, ta lo lắng nương sẽ bị tiện nhân kia quấy rầy.”

“Vâng, vương!”

“Ngươi trước nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho ta là tốt rồi.”

Thị vệ trưởng trộm liếc mắt về thân ảnh đang ngủ trên giường, chẳng lẽ Vương gia chuẩn bị thú Phi Nhi tiểu thư vào phủ sao?

Nhưng tiểu thư vẫn chỉ là một hài tử, Vương gia ngài……

Vẫn là quên đi, chuyện của chủ nhân hắn không thể quản, cũng không có quyền ngăn cản, chỉ hy vọng Vương gia đừng đối đãi với tiểu thư như những nữ nhân khác là tốt rồi.

Nàng không phải loại nữ tử tranh giành danh lợi!

Thị vệ trưởng vẫn là tò mò, muốn biết ý tứ của vương, lớn mật hỏi: “Vương, Phi Nhi tiểu thư ngủ trên giường của ngài, vậy ngài……”

“Ta ngủ bên cạnh nàng là được, dù sao giường cũng rất rộng.”

“Vậy thuộc hạ cáo lui trước.”

Ngao Minh không dám hỏi nhiều, lui xuống, thuận tiện đóng cửa phòng lại.

Diêm Vô Xá mặc trường bào, đi đến bên giường, đem đầu của Phi Nhi nhẹ nhàng nâng lên một chút, chính mình lại lùi về ngồi ở phía sau nàng, để cho nàng ngủ say dựa vào lồng ngực hắn, lại dùng khăn mặt ôn nhu lau đi vài vết nhọ lấm lem trên khuôn mặt xinh xắn.

Đối với nàng hắn có một loại cảm xúc rất đặc biệt, hoặc là đúng như lời của Ngạo Minh đã nói, hắn phá vỡ lớp vỏ trứng, nàng liền nhuyễn thanh kêu to gọi hắn là “Phụ thân”

Đi! nữ nhi của hắn?

Nữ nhi của Minh Vương hắn?

Ha ha, nữ nhân của hắn thật ra không ít, nhưng nữ nhi lại là lần đầu tiên có được. Tò mò quá, cảm giác hảo ấm áp a.

“Ân……”

Phi Nhi khinh ninh một tiếng, thân thể hơi hơi chuyển đi qua, áo choàng tùy ý cột bừa trên người vô ý rơi ra, ngực sữa đầy đặn lộ ra ngoài, Diêm Vô Xá lập tức nhăn lại mi. Vội vàng đem chăn bao trùm lên thân thể của nàng, che khuất vùng đẫy đà mê hoặc kia.

Phi Nhi chậm rãi mở to mắt, ngẩng đầu, lấy tay xoa xoa, nháy mắt mấy cái, tròn đôi mắt còn đang mập mờ nhìn Diêm Vô Xá đang nhíu mày.

Phát hiện người bên cạnh là hắn, Phi Nhi tự nhiên lại có một cảm giác thật an tâm, hai tay vòng lên cổ Diêm Vô Xá, khuôn mặt cọ cọ ở trong ngực hắn, môi đỏ mọng cô lỗ : “Đa Duy.”

“……”

Diêm Vô Xá căn bản là không hiểu nàng đang nói cái gì, chỉ biết là lời nói kia nhất định là kêu phụ thân. Bởi vì thời điểm nàng mở miệng, vẻ mặt hảo hạnh phúc, hảo thỏa mãn. Tạm thời mặc kệ nàng là ai, nàng không muốn xa rời hắn, hắn càng muốn đem nàng giữ bên người, làm nữ nhi của hắn!

Buông khăn mặt, thân thể cao lớn thật cẩn thận nằm xuống, đại chưởng nhẹ ôm lấy nàng.

Ai biết tiểu gia hỏa này vừa nhắm mắt ngủ say, Phi Nhi tựa như bạch tuộc quấn lấy hắn, tay chân toàn bộ bắt lên trên người hắn, cái chân kia còn phi thường tùy tiện quặp ngang bên hông của hắn.

Chuyển động lên xuống một chút, Diêm Vô Xá nhẹ nhàng kéo nàng xuống, tận lực không muốn đánh thức nàng.

Chính là vừa mới kéo thôi, tay của Phi Nhi cũng xâm nhập hàng ngũ “tham chiến”, chân vừa dời xuống một chút, tay lại lập tức treo lên thế chỗ, ôm chặt lấy hông của hắn a!

“Ân!”

Diêm Vô Xá lập tức cứng ngắc, gầm nhẹ một tiếng, tầm mắt cúi hạ, vừa vặn nhìn thấy hai gò bồng đảo trắng tuyết phập phồng tựa sát vào trong ngực của hắn.(Vịt : @.@ )

Trời ạ!

Đối mặt với hình ảnh phiến tình như thế này, đầu của Diêm Vô Xá nhất thời run lên.

Hắn làm thế nào mà qua đêm nay đây!!! (tội cho a, hắc hắc ^^)

Người nằm trong lòng dường như không hề cảm nhận được “khổ tâm” của hắn, dụi dụi vào trong lồng ngực ấm áp của hắn, tìm một vị trí thoải mái nhất, khuôn mặt nổi lên một nụn cười thỏa mãn, ngủ hương hương, mộng ngọt ngào.

Diêm Vô Xá một đêm vô miên (không ngủ), thẳng đến khi gần sáng, mệt mỏi mới dần dần đi vào giấc ngủ. Chính là hắn mới vừa ngủ không bao lâu, tiểu Tinh Linh bên người lại bắt đầu động đậy,“Phốc phốc” Kích động đôi cánh, dời khỏi cánh tay của Diêm Vô Xá đặt ở trên lưng, thân thể kiều nhỏ chậm rãi nâng lên, ngồi ở bên giường.

Phi Nhi cúi đầu, phát hiện quần áo của mình đã không thấy. Hất hất mái tóc dài, phỏng chừng lúc ngủ đã rớt đi. Nàng chính là như vậy, luôn qua loa đại khái, quên trước quên sau, quăng tam quên tứ( Vứt 3 quên 4 ).

Đa Duy cùng trang phục của nam nhân ở nơi này cho thấy đây không phải là thế kỉ hai mươi mốt nữa, trước kia nàng từng nghe phụ vương nói qua ở dưới đáy biển thường xuất hiện lổ hổng của không gian và thời gian, chẳng lẽ nàng đã gặp phải nó?

Nhưng điều làm nàng hưng phấn nhất là, Đa Duy này còn làm cho nàng trưởng thành, biến thành nhân hình chân chính, không cần tiếp tục mang một thân hình tinh linh bé xíu.

Nhưng mà, lời nói của mọi người nàng lại nghe không hiểu, trừ bỏ Tinh Linh ngữ cùng Anh Văn, những cái khác nàng đều không biết, muốn như thế nào câu thông đây! (ek, nữ 9 này nói được tiếng Anh nhóa ^^)

Cộc cộc cộc!

“Vương, mặt trời đã ló dạng…… Ách……”

Thị vệ trưởng còn chưa nói xong, cửa phòng đã bị mở ra, một bàn tay mềm mại che đi miệng của hắn…. Phi Nhi đưa lên một ngón tay, đặt ở trên môi đỏ mọng, chu miệng lên: “Xuỵt!”

Bộ dáng này có bao nhiêu đáng yêu, bao nhiêu mê hoặc a! Thị vệ trưởng lại là một trận dại người, quên cả phản ứng……