Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 683




Chương 683

Âu Dương Yên Nhiên nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tử Minh, sắc mặt bỗng nhiên đỏ bừng, vừa tức giận vừa khó chịu, cô ây nhanh chóng nhậc chân, nhặt một viên đá trên mặt đất ném lên mặt Lâm Tử Minh, chửi rủa: ” Đồ lưu mạnh thối! Mau nhắm mắt chó của anh lại II “

Lâm Tử Minh sững sò, đường đường là cao thủ của cảnh giới tiên thiên lại không né được một cục đá, bốp một tiêng, đập vào trán.

Anh cuối cùng cũng có phản ứng, nhanh chóng nhắm mắt lại, sau đó xoay người, đã thất lễ rồi.

Nhưng hình ảnh trong tâm trí lại không thể mắt đi, Không còn cách nào, thật sự rất sốc, không ngờ người như Âu Dương Yên Nhiên lại mặc đô dễ thương như vậy.

“Khu, khụ!” Anh ho khan hai tiếng, trịnh trọng ‘ nói: “Yên tâm đi, tôi chưa thấy gì cả.”

Âu Dương Yên Nhiên nghe xong những lời đó, mặt đột nhiên đỏ bừng, muôn giệt Lâm Tử Minh ngay lập tức!

Bây giờ mũi cô ấy hơi chua xót, trong lòng đặc biệt ấm ‘ức và xấu hỗ, cô ây đã lớn như vây rồi, sao có thể bị lợi dụng như thê này, ngay cả người bạn trai đã ở bên cô ây hơn ba năm cũng: chỉ năm tay mà thôi, ngoài ra chưa có hành vi thân mật, chứ đừng nói đến việc nhìn chỗ đó của cô ây.

Nhưng bây giờ, bị Lâm Tử Minh nhìn thấy, quá xâu hỗ đến mức muôn tìm một động nào đó đề chui vào.

Bây giờ cô ấy cố gắng đứng dậy nhưng rất đau, vừa rồi trong lúc hoảng loạn, vừa rồi co quắp làm mắt cá chân bi thương, một lúc sau bàn chân đã sưng tây, khi cử động lại đặc biệt đau nhức.

Bây giờ cô ấy đang rất có gắng để đứng dậy, ngay khi bàn chân phải bị thương của cô ây đang dùng lực, một cơn đau xuyên thâu qua, lại ngã xuống. Vôn dĩ vừa rôi cái mông của cô ấy ngã đã rất đau rồi, bây giờ lại ngã xuống, đau đến mức chảy cả nước mắt ra.

Cô ấy vẫn luôn là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, tính cách đặc biệt lạnh lùng cao ngạo, lạnh nhạt thờ ơ với mọi người, yêu thê diện, nhưng chưa bao giờ lại xâu hỗ như hôm nay. Cô ấy có thể tưởng tượng được bây giờ bản thân thảm hại như thế nào.

Lâm Tử Minh lại nghe thấy. cô ấy ngã, không nhịn nỗi nói: “Này, cô không sao chứ? Có cân đỡ cô dậy không?”

Âu Dương Yên Nhiên nghe được giọng nói của anh, đặc biệt khó chịu, xấu hỗ chửi bới: “Ai muốn anh giúp, cút ngay ra khỏi đây đi!”

Đúng là cái đồ không biết tốt xáu là gì.

Dù sao thì trách nhiệm của Lâm Tử.

Minh cũng đã hoàn thành, bây giò Âu Dương Yên Nhiên đuổi anh đi, anh không cân ở lại nữa.

Âu Dương Yên Nhiên nhìn thấy anh thật sự định dời di, tức giận nghiền răng nghiên lợi, trong lòng măng Lâm Tử Minh không biết bao nhiêu lần, không có phong thái của một người đàn ông!

Vẫn là bạn trai của cô ấy. là tốt nhất, người cực kỳ dịu dàng với cô ấy!

Lâm Tử Minh đi được một đoạn, những con chó hoang trong con hẻm lại xuất hiện, ánh mắt xanh biếc nhìn chằm chăm vào cô ấy, điều này rất đáng sợ.

Sắc mặt Âu Dương Yên Nhiên tái nhọt, từ nhỏ cô đã đặc biệt sợ chó, bây giờ sợ đến phát run.

Cô ấy nhanh chóng nhặt một SỐ cục đá trên mặt đất, nêm vào những con chó hoang rồi hét lên: “Đi! Đi đi”

Tuy nhiên, hành vi của cô ấy khiến những con chó hoang càng tức giận hơn, chúng bắt đầu vô đến.

Lúc này Âu Dương Yên Nhiên càng hét lên càng hoảng sợ, thân thể run rẫy rất lợi hại.

Lâm Tử Minh ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, bất lực. lắc đầu thở dài, hôm nay gặp xui xẻo gì đây, lại gặp phải chuyện như: vậy. Nếu sớm biết trước, anh sẽ không đi con đường này nữa, mắt không thấy thì sẽ fĩnh.

Bây giờ Âu Dương Yên Nhiên đang gặp nạn, không cứu được, anh vẫn phải quay lại cứu nha đâu này.