Đẳng Cấp Quý Cô

Chương 8: Valentine 1




Hiểu Khiết thấy Joe trọc đầu đang vội vã chạy về phía trước, thầm thắc mắc, bèn chủ động theo sau. Qua chỗ rẽ, cô nhìn thấy một đám đông tập trung, cánh nhà báo thi nhau chụp ảnh

Định thần nhìn kỹ, thì thấy người đang bị cánh nhà báo vây quanh chính là Tử Tề.

Tử Tề cầm micro, dõng dạc đối mặt với cánh phóng viên: “Vốn dĩ siêu thị nông sản tươi đã gửi lời mời tôi làm cố vấn kinh doanh, tối qua tôi mới đến siêu thị để tiến hành khảo sát thực tế. Tôi thực sự phản đối việc truyền thông bôi nhọ siêu thị Bách Duyệt.”

Hiểu Khiết nhìn Tử Tề, trong óc lại hiện lên lời Tom: “Đừng lo, sẽ sớm có người giúp cô giải quyết thôi, hãy tin tôi.”

Cô thấy thực sự ngạc nhiên, Tom liệu sự như thần, mà lần nào cũng chính xác, “Sao Tom lại biết được nhỉ?”

Cánh nhà báo lần lượt đặt câu hỏi.

Người thứ nhất: “Nếu là đi khảo sát, vậy tại sao cô Lâm Hiểu Khiết cũng có mặt?”

Người thứ hai: “Anh đến siêu thị nông sản tươi thực sự là vì việc công ư? Có chứng cứ gì không?”

Tử Tề từ tốn lấy bản kế hoạch của siêu thị nông sản tươi ra, “Siêu thị nông sản tươi cách đây vài tuần đã bàn bạc mời tôi làm cố vấn kinh doanh. Thời điểm trước đó tôi cũng đã công bố về mối quan hệ giữa mình và Lâm Hiểu Khiết, hôm đó cô Lâm chỉ đơn thuần là đi khảo sát chung với tôi mà thôi.”

Hiểu Khiết nghe được Tử Tề đang nói đỡ bản thân, vô cùng cảm động.

Đoạn, Tử Tề đã thấy Hiểu Khiết trong đám đông, anh mỉm cười động viên cô, rồi nói tiếp: “Chuyện lần này là vấn đề kinh doanh giữa các siêu thị, cô Lâm Hiểu Khiết là nhân viên của trung tâm thương mại Hải Duyệt, truyền thông có thắc mắc sao không đến hỏi tôi mà lại đi làm phiền cô ấy, còn cố ý xuyên tạc phát ngôn của Hiểu Khiết, tôi cũng cảm thấy thực sự phẫn nộ.”

Hiểu Khiết kinh ngạc, đứng yên tại chỗ, hai tay bịt miệng mà nước mắt lăn dài xuống hai bên má.

Joe trọc đầu đứng ngay cạnh, lạnh lùng nhắc nhở: “Cô nên vui mừng khi có một người bạn trai tốt như vậy, hy vọng lần này sẽ kết thúc một cách êm đẹp. Lát nữa vào phòng làm việc của tôi một lát.”

Hiểu Khiết gật đầu, vẫn dõi theo Tử Tề đang hùng hồn phát biểu, trong lòng rất cảm kích anh.

Tom đúng hẹn đến trung tâm thương mại HảiDuyệt, anh đang chuẩn bị đi thang máy lên tầng trên, bỗng nhìn thấy phía trước có tập trung một đám đông, tò mò anh dừng chân lại, nhìn thấy Tử Tề đang phát biểu với giới báo chí.

“Tôi xin nhắc lại, sản phẩm của siêu thị Bách Duyệt lúc nào cũng được kiểm tra quản lý chất lượng nghiêm ngặt, nếu có thắc mắc gì liên quan đến siêu thị, các vị có thể hỏi tôi bất kỳ lúc nào. Nhân đây tôi cũng ngỏ lời xin lỗi cô Lâm, vì công việc của tôi mà cô ấy bị ảnh hưởng lớn như vậy, cũng hy vọng sự việc này đến đây là kết thúc.”

Tom sững người, không ngờ Tử Tề có thể vì việc này mà tổ chức cả một buổi họp báo.

Anh quay đầu lại, bắt gặp Hiểu Khiết đứng trong đám đông, trông cô rất cảm động. Tom thở phào, cười đau khổ. Xem ra Hiểu Khiết không cần đến sự bảo vệ của anh rồi.

Tại bộ phận kế hoạch, Hiểu Khiết đi vào phòng làm việc của Joe, ông mỉm cười nhìn cô, sau đó đưa một bản kế hoạch có tiêu đề “Dự án hợp tác Song Hải.”

Joe trọc đầu nói: “Mặc dù vấn đề của Bách Duyệt đã được giải quyết, nhưng cô không thể cứ thế coi như không có chuyện gì được. Tôi cho cô một cơ hội để lập công chuộc tội.”

Hiểu Khiết gật đầu, tâm trạng bối rối khi nãy giờ đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều, “Vâng, tôi nhất định sẽ làm thật tốt.”

“Trung tâm thương mại Spirit Hoàng Hải ở Thượng Hải nhận thấy kế hoạch triển lãm hàng nghệ thuật cao cấp lần này rất thành công, cũng muốn trở thành đại lý nhập khẩu các sản phẩm mỹ nghệ bằng thủy tinh của Lưu Viên Đài Loan, cô hãy cùng người phụ trách dự án bên Spirit Hoàng Hải tiến hành khảo sát.”

Hiểu Khiết giở bản kế hoạch ra, phần người phụ trách đề: “Spirit Hoàng Hải: Thang Tuấn”, cảm thấy cái tên này rất quen, hình như đã nghe thấy ở đâu đó rồi, nhưng lúc này không thể nghĩ ra, khẽ chau mày lại.

Lúc này, có tiếng gõ cửa, là Ngải Lâm, “Thưa giám đốc, người phụ trách dự án bên Spirit Hoàng Hải đã đến.”

Hiểu Khiết ngẩng đầu lên, thấy người đứng sau Ngải Lâm mà tròn mắt kinh ngạc.

Thang Tuấn mỉm cười, giơ tay chào Hiểu Khiết, sau đó quay sang Joe, “Chào ông, tôi là trợ lý đặc biệt của chủ tịch Thang, tên là Thang Tuấn, xin ông chỉ bảo thêm.”

Hiểu Khiết vẫn chưa hết ngạc nhiên, cô không dám tin vào mắt mình. Thang Tuấn còn nháy mắt với cô.

Joe trọc đầu cúi xuống mở ngăn kéo, không để ý đến ánh mắt đưa qua đưa lại của hai người. Ông cầm một chiếc chìa khóa ô tô đưa cho HiểuKhiết, “Đây là chìa khóa xe của công ty, ngày mai cô cùng với anh Thang đến bảo tàng Lưu Viên để tiến hành khảo sát, hai ngày một đêm, cứ xem như vừa là đi công tác vừa là đi nghỉ, tạm thời lánh mặt mấy hôm.”

“Vâng.” Hiểu Khiết nhìn thấy chìa khóa ô tô, có hơi lúng túng nhưng vẫn đưa tay ra nhận.

Joe trọc đầu nói với Thang Tuấn: “Nếu có vấn đề gì anh cứ tìm Lâm Hiểu Khiết giúp đỡ nhé.”

Thang Tuấn cười: “Cảm ơn giám đốc Joe.”

Hiểu Khiết và Thang Tuấn rời khỏi phòng làm việc của Joe trọc đầu.

Cô mỉm cười nhìn anh: “Sao anh lại tới Đài Loan, còn trở thành trợ lý đặc biệt của chủ tịch Thang tại Spirit Hoàng Hải nữa chứ?”

Thang Tuấn đáp: “Nói ra thì dài lắm. Đơn giản là tôi nợ chủ tịchThang một khoản tiền lớn, bây giờ phải đi làm kiếm tiền nuôi thân.”

Hiểu Khiết bật cười, “Nhưng mà chúng ta có duyên thật. Đài Loan bảo nhỏ cũng chẳng nhỏ, vậy mà gặp lại nhau.”

Thang Tuấn cũng cười: “Đúng thế, cho nên cô phải biết trân trọng tình hữu nghị giữa hai ta đấy.”

“Lần trước ở Anh, anh làm hướng dẫn viên cho tôi, lần này đến Đài Loan…” Hiểu Khiết lắc lắc chiếc chìa khóa trên tay. “Tới lượt tôi đưa anh đi chơi nhé.”

Thang Tuấn gật đầu. “Được thôi, chỉ cần đừng bắt tôi nhảy xuống sông thì việc kiểu gì cũng được.”

“Sáng mai chúng ta gặp nhau tại cổng vào công ty Hải Duyệt, sau đó sẽ xuất phát nhé. Bye bye, ngày mai gặp lại.” Hiểu Khiết khoác ba lô lên, mỉm cười tạm biệt Thang Tuấn, đang chuẩn bị rời đi thì bất ngờ bị gọi giật lại.

Cô dừng bước nhìn anh, Thang Tuấn mở miệng nhưng mãi không thốt ra tiếng.

Cuối cùng anh nói: “Ừm… Tôi với cô là bạn bè đúng không?”

Hiểu Khiết ngập ngừng một lát rồi gật đầu.

“Cô đã nghe có câu ‘hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệt lạc hồ?[1]’, Lẽ nào bạn tốt gặp nhau, cô không thấy vui mừng ư?” Thang Tuấn nói.

[1] Đây là một câu trong sách Luận ngữ của Khổng Tử, đại ý là “Có bạn từ phương xa đến thăm, chẳng phải là điều vui mừng hay sao?”

Hiểu Khiết sửng sốt, “Hả?”

Thang Tuấn nói tiếp: “Tôi không thông thạo ở đây, ngộ nhỡ lái xe taxi bắt cóc tôi thì làm thế nào?”

Hiểu Khiếtcứ tưởng Thang Tuấn đang đùa, “Anh nói quá rồi đấy.”

Thang Tuấn tỏ ra ỉu xìu, cố tình làm bộ buồn bã, “Ôi… Khi ở Anh, tôi phi xe motor đuổi cướp giúp cô, lại còn vì cô mà nhảy xuống sông Thames, sau còn mời cô ăn kem nữa! Cô chưa nghe thấy chuyện hạc trắng trả ơn à? Bây giờ chính là cơ hội trả ơn tốt nhất của cô đấy. Đừng có bảo là tôi không cho cô cơ hội nhé.”

“Nhưng mà…” Hiểu Khiết ngập ngừng.

Thang Tuấn lôi cả Joe trọc đầu ra uy hiếp: “Giám đốc Joe của các cô cũng nói rồi, ‘Nếu có vấn đề gì anh cứ tìm Lâm Hiểu Khiết giúp đỡ nhé’. Xét cả công lẫn tư, cô phải đón tiếp tôi chu đáo mới phải chứ.”

Hiểu Khiết không biết phải đáp lại thế nào, đành nhượng bộ, “Ok, đi thôi.”

“Vậy thì xin cảm ơn vì sự đón tiếp.” Thang Tuấn đắc thắng đi theo Hiểu Khiết.

Cô ngồi vào ô tô, định khởi động cho xe chạy, nhưng không biết tại sao xe bỗng nhiên lùi lại phía sau, suýt chút nữa thì đâm vào tường.

Thang Tuấn sợ hãi, “Sao cô lại cài số lùi thế?”

Hiểu Khiết vội vã phanh gấp, hít một hơi thật sâu, chuyển sang cài số tiến. Cuối cùng xe cũng chạy được, nhưng cô vừa lơ là, lại nhấn chân ga quá đà, làm đầu xe đâm thẳng vào cái cột phía trước.

Nghe tiếng cô hét toáng lên, Thang Tuấn vội bảo: “Mau phanh lại!”

Xe dừng sịch giữa bãi đỗ xe, Thang Tuấn ngồi lên ô tô, chán nản: “Trình độ lái xe thế này thì ai dám ngồi xe cô chứ?”

Hiểu Khiết ngại ngùng: “Cho nên tôi mới không dám đưa anh về… Tôi định sẽ tự luyện tập một mình trước đã.”

“Xem chừng ngay cả việc lái xe ra khỏi bãi cũng là cả một vấn đề với cô rồi.” Thang Tuấn tỏ thái độ không tin tưởng.

Hiểu Khiết căng thẳng nắm chặt vô lăng. Bị anh nói trúng tim đen, thực sự thì đưa được xe ra khỏi bãi là một rắc rối lớn với cô. Sợ chết mất!

Thang Tuấn lo lắng, “Thả lỏng một chút đi.”

Hiểu Khiết cuống quít: “Không được, lâu lắm rồi tôi không lái xe, chẳng thể nào thả lỏng được.”

Thang Tuấn khuyên: “Cô càng căng thẳng càng dễ xảy ra chuyện…”

Anh chưa nói xong, Hiểu Khiết đã đạp mạnh vào phanh, hai người đổ ập về phía trước, rồi giật trở lại.

Một chiếc xe chầm chậm lái qua xe hai người.

Hiểu Khiết vuốt ngực, “A…Nguy hiểm quá, trong bãi đỗ xe mà lái nhanh vậy!”

Rõ ràng người ta đi rất chậm..

Thang Tuấn nhìn sang Hiểu Khiết, thở dài chán nản: “Người nguy hiểm chính là cô ấy! Thôi, trước khi đến viện bảo tàng Lưu Viên ngày mai, có lẽ chúng ta phải tập lái xe trước.”

Trên đường phố Đài Bắc, xe cộ qua lạitấp nập.

Hiểu Khiết nắm chặt vô lăng, căng thẳng nhìn luồng giao thông, chốc chốc lại hét ầm lên.

Thang Tuấn vừa nắm chặt tay tay cầm trên cửa sổ, vừa hướng dẫn. “Nhấn mạnh chân ga vào!”

Hiểu Khiết phản đối, “Tôi không muốn tăng tốc!”

Thang Tuấn hỏi lại: “Tốc độ cho phép ở Đài Bắc chỉ có 20km/h thôi hả? Xe đạp còn nhanh hơn cô, lái chậm thế có khi còn nguy hiểm hơn!”

Hiểu Khiết vô cùng căng thẳng, cô nuốt nước bọt, kim đồng hồ chỉ tốc độ nhích dần lên từng tí một.

Thang Tuấn liếc gương chiếu hậu, “Tốt, bây giờ hãy quan sát các xe hai bên, nếu thấy không vấn đề gì thì ra làn đường chạy tốc độ cao đi.”

Hiểu Khiết lo lắng: “Tốc độ cao? Cần thiết không? Lái chậm trên làn này cũng được mà, dù sao cũng đâu vội.”

Thang Tuấn dọa, “Mau bật xi nhan xin đường, chuyển sang làn đường tốc độ cao, nếu không tôi sẽ thông báo với giám đốc Joe là cô không muốn hợp tác với tôi đấy.”

Hiểu Khiết vội kiến nghị: “Đây là hai việc khác nhau mà?” Cô cẩn thận nhìn gương chiếu hậu, bật xi nhan, xoay vô lăng định bụng chuyển làn, bất chợt bị tiếng còi xe phía sau làm giật mình, lại lùi lại.

“Anh thấy đấy, tôi đã bảo là không được mà.” Cô trách móc, “Thông thường chẳng phải người ta đều tập xe ở công viên hoặctriền đê ư? Tại sao tôi phải tập ở nơi có nhiều xe cộ nhất thế này?”

Thang Tuấn đáp: “Cách luyện tập tốt nhất là trực tiếp ra đường, cô cứ tập ở mấy nơi không có xe thì 100 năm thì vẫn không dám tham gia giao thông. Thử chuyển làn một lần nữa đi, vượt cái xe phía trước mặt ấy.”

Hiểu Khiết lo lắng nhìn Thang Tuấn, anh cũng nhìn cô gật đầu cổ vũ. Bặm môi, hít một hơi thật sâu, Hiểu Khiết đạp chân ga, vượt lên đi song song với chiếc xe bên phải.

Thang Tuấn khuyến khích: “OK, vượt nó đi.”

Hiểu Khiết quyết tâm, “Hậu quả thế nào tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy, anh thắt dây an toàn chưa?”

Thang Tuấn đáp: “Tôi tin cô có thể làm được. Go!” Miệng nói thế, nhưng vẫn vô ý thức nắm chắc tay cầm.

Hiểu Khiết đạp mạnh chân ga, vượt qua chiếc xe bên phải, sau đó lại tạt về làn đường chạy tốc độ chậm.

Thang Tuấn ngạc nhiên: “Good! Thành công rồi! Give me five!”

“Yeah!” Hiểu Khiết rất vui, đập bàn tay phải vào tay anh một cách tự nhiên.

Hai tay vừa đập vào nhau xong, đầu xe bỗng nghiêng lệch, quay ngang giữa đường, các xe phía sau không ngừng bấm còi píp píp…

Tiếng còi dọa Hiểu Khiết giật bắn, không biết phải xử lý thế nào. Thang Tuấn vội tóm lấy vô lăng, xoay giúp cô, đưa xe trở về làn đường phía cũ, chiếc xe bên cạnh lướt qua xe họ. Hiểu Khiết định thần trở lại, nhấn mạnh chân phanh, trong phút chốc cô đổ ập vào Thang Tuấn.

Cho xe đỗ lại bên đường, Thang Tuấn quay sang nhìn cô, gương mặt họ sát gần nhau…

Thang Tuấn lo lắng hỏi: “Cô vẫn ổn chứ?”

Hiểu Khiết nắm chặt vô lăng, không dám buông tay, vẫn chưa kịp hoàn hồn, tim vẫn đập thình thịch.

Thang Tuấn sốt sắng, giơ tay hươ hươ trước Hiểu Khiết, “Sợ đến đần cả người rồi à?”

Hồn về, chợt phát hiện gương mặt tuấntú của Thang Tuấn đang ở rất gần mình, Hiểu Khiết ngại ngùng đáp: “Tôi không sao.”

Thang Tuấn biết cô xấu hổ, bèn mỉm cười, trở về chỗ ngồi, vỗ vai an ủi cô, “Nghỉ một lát vậy.”

Hiểu Khiết nói: “Cảm ơn anh, vừa rồi là lần thứ ba anh cứu tôi.”

Thang Tuấn cười khổ: “Đúng ra là lần thứ tư ấy. Uống nước không?

Anh đưa chai nước cho cô, Hiểu Khiết nhận lấy uống ừng ực, nước từ chỗ khóe miệng tràn ra, rơi xuống áo.

Thang Tuấn lấy giấy ăn, nhẹ nhàng lau cho cô. Cô ngượng nghịu đoạt lấy tờ giấy tự lau, thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm, bèn giơ chai nước lên: “Anh uống không?”

Thang Tuấn lắc lắc đầu, mỉm cười.

Cô vặn nắp chai lại, hít một hơi thật sâu, “Tôi có một thỉnh cầu.”

Thang Tuấn tò mò: “Gì vậy?”

Cô van nài, “Không tập nữa được không?”

Nụ cười trên khuôn mặt Thang Tuấn vụt biến mất, “Đương nhiên không được, lát nữa lên cầu cao tốc tập tiếp.”

Hiểu Khiết sửng sốt, “Hả? Tại sao?” Nói thì nói vậy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn khởi động xe.

Màn đêm buông xuống, sao trên trời đã lên lấp lánh.

Hiểu Khiết cho xe dừng lại dưới đèn đường, vẫn chưa hết hãi hùng, đứng ở sau xe nhìn Thang Tuấn đang lom khom làm gì đó.

“Vì sự an toàn của chúng ta, nên dán cái này vào xe.” Anh cẩn thận dán miếng đề can “Baby in Car” vào đuôi xe.

Hiểu Khiết thắc mắc: “Nếu cầu an thì nên dán bùa mới phải chứ?”

Thang Tuấn đáp: “Có miếng đề can này thì các lái xe khác sẽ kiên nhẫn hơn với cô, không nhấn còi giục hoặc đâm vào đít xe nữa.”

Hiểu Khiết không hiểu. “Tại sao lại là Baby in Car?”

Thang Tuấn nói: “Chẳng lẽ lại dán Pet in Car?” Anh xoa xoa đầu cô, khiến tóc cô rối tung rồi thản nhiên bỏ đi.

Hiểu Khiết nhìn miếng đề can, lầm bầm: “Baby in Car… Baby… Nhất định là chế nhạo tôi như trẻ con hả?”

Cô lườm Thang Tuấn, anh chỉ phá lên cười ha ha.

Sáng hôm sau, Thang Tuấn đứng ngoài khách sạn đợi Hiểu Khiết. Một lúc sau, cô lái xe của công ty từ từ đi tới, dừng lại trước anh.

Hiểu Khiết vui vẻ nhấn còi, “Lên xe đi.”

Thang Tuấn liếc một cái, không yên tâm đề nghị: “Tôi thấy, hay cô xuống xe đi, để tôi lái sẽ ổn hơn!”

Hiểu Khiết vui vẻ gật đầu, “Thế thì cung kính không bằng tuân lệnh.” Tốt quá, cô sợ lái xe chết đi được.

Thang Tuấn ngồi vào ghế lái, “Mặc dù là tôi phụ trách lái xe, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến Đài Loan, việc đường xá giao cho cô đấy.”

Hiểu Khiết vỗ tay lên ngực, “Anh yên tâm, tôi đã mua cái này.” Cô lôi bản đồ ra, rồi lôi thêm bánh sandwich và đồ uống từ chiếc túi đặt dưới chân, “Cả cái này nữa.”

Thang Tuấn cười: “Xem ra tôi chọn đúng người rồi.”

Hiểu Khiết nhìn anh, ù ù cạc cạc. “Chọn đúng người?”

Thang Tuấn mỉm cười, “Không có gì, xuất phát thôi!”

Anh tiêu sái vào số, nhấn ga lái đi.

Không khí buổi triển lãm văn hóa nghệ thuật cao cấp tại Hải Duyệt vô cùng náo nhiệt. Trước cổng được đặt nhiều lẵng hoa, biển quảng cáo treo trên cổng còn đề là: “Khách hàng có hóa đơn thanh toán trên một vạn tệ sẽ được miễn phí vận chuyển đến sân bay.”

Rất đông ngườira vào triển lãm, ngắm nghía những sản phẩm mỹ nghệ làm bằng thủy tinh được chế tạo vô cùng tinh tế. Nhân viên hòa trong dòng người tấp nập, nhiệt tình giới thiệu về những sản phẩm mỹ nghệ lưu ly.

Tử Tề và Thiên Thiên rất bận rộn, từ sáng sớm đã đến đây. Thiên Thiên liên tục chụp lại cảnh dòng người đông đúc bước vào triển lãm.

Cao Quốc Thành và Thang Lan đi thang cuốn xuống tầng dưới, phía sau là Tử Hào cùng các cổ đông, nhân viên của Hải Duyệt.

Nhìn dòng người đông đúc, Thang Lan bèn không tiếc lời: “Chủ tịch Cao, triển lãm hôm nay mới mở cửa đã thu hút được bao nhiêu người, quả nhiên thành công như ngài dự đoán.”

Cao Quốc Thành cười đáp: “Ha ha, đâu có. Thực ra ngành công nghiệp sản xuất hàng thủ công mỹ nghệ cao cấp Đài Loan vốn đã có tiếng từ lâu mà chưa được quảng bá rộng rãi. Hải Duyệt chúng tôi chẳng qua chỉ cung cấp một địa điểm để giới thiệu những sản phẩm này cho nhiều người được biết thôi.”

Chủ tịch Cao rất đắc ýkhi được chủ tịch Thang đánh giá cao, ông cười sảng khoái trong khi Tử Hào đứng ngay sau lại tỏ vẻ khó chịu,

Lúc này, Tử Tề và Thiên Thiên bước về phía đoàn người Cao Quốc Thành và Thang Lan, Tử Tề chào: “Bố, chủ tịch Thang.”

Cao Quốc Thành khen Tử Tề: “Ha ha, lần này con làm tốt lắm.”

“Cảm ơn bố.” Tử Tề nói.

Tử Hào liếc trộm Tử Tề với ánh mắt chẳng vui vẻ gì. Tử Tề cảm nhận thấy, lạnh lùng nhìn lại, khẽ mỉm cười đắc thắng.

Cao Quốc Thành quay sang Thang Lan: “Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, tôi đãđặt một phòng riêng ở nhà hàng, mời cả đoàn cùng qua đó dùng bữa trưa.” Rồi bảo Tử Tề, “Lát nữa lên ăn cơm luôn chứ?”

Tử Tề từ chối, “Triển lãm vừa mở cửa hôm nay, con muốn ở lại để theo dõi tình hình.”

“Rất chu đáo.” Cao Quốc Thành gật gù tán thưởng, ông lại quay sang đoàn người, “Chúng ta lên tầng trên trước vậy.”

Cao Quốc Thành mỉm cười cùng Thang Lan rời đi.

Tử Hào bước được hai bước thì quay bước đi về phía Tử Tề, đứng trước mặt anh nói: “Lần này chú thể hiện không tồi đâu! Xem ra chú rất phù hợp với những nơi quỷ quái cả ngày không nhìn thấy mặt trời như tầng hầm thứ hai này.”

Tử Tề mỉm cười khinh miệt, ung dung đáp: “Biết làm sao được, tổng giám đốc mãi vẫn chẳng có cách nâng cao doanh số tổng thể của Hải Duyệt, làm em trai tổng giám đốc, trở về nghĩ cách giúp anh mình tăng lượng khách hàng cũng là lẽ đương nhiên mà.”

Tử Hào vô cùng phẫn nộ, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh trở lại.

“Đừng vui mừng quá.” Anh ta chỉnh lại áo cho Tử Tề, “Dù chú có xuất sắc, ưu tú thế nào chăng nữa thì cũng chỉ là đang làm thuê kiếm tiền cho tôi! Trung tâm thương mại Hải Duyệt, trước sau gì cũng thuộc về Tử Hào này! Hơn nữa, bây giờ chú nên cầu nguyện để ngày Valentine tới, khi siêu thị Bách Duyệt khai trương cũng có nhiều người như thế này đến đi.”

Bị chạm vào chỗ đau, nhưng Tử Tề vẫn bình tĩnh đáp: “Từtầng một trở lên đã đủ làm cho tổng giám đốc phải lao tâm khổ tứ rồi, những việc từ tầng một trở xuống nhất định tôi sẽ làm tốt. Và, trung tâm thương mại Hải Duyệt chưa chắc đã thuộc về anh!”

“Xem ra chú vẫn chưa hiểu rõ vị trí của mình.” Tử Hào cười lạnh, nhìn xung quanh, ghé sát vào taiTử Tề khiêu khích, “Mày có biết doanh thu của siêu thị Bách Duyệt chiếm bao nhiêu phần trăm trong lợi nhuận thuần của Hải Duyệt không? 5%. Với con số đó mà muốn đấu với tao?”

Tử Tề nhếch mép, “Anh yên tâm, tất cả mới tạm thời thôi. Ai mà không biết Hải Duyệt dưới sự lãnh đạo anh minh của tổng giám đốc đã sớm thương tích đầy mình? Em sẽ làm bố hiểu trong hai anh em ta, ai mới là người phù hợp nhất để tiếp quản công ty.”

Tử Hào tức tối trợn mắt với Tử Tề, “Tao sẽ không để mày cướp đi cái thuộc về tao đâu!”

Tử Tề ung dung: “Siêu thị Bách Duyệt chỉ là bước đầu tiên! Sẽ nhanh lắm, tầng một, tầng hai, tầng ba, tầng bốn… Tôi sẽ từng bước vào văn phòng của tổng giám đốc!”

Tử Hào cố giữ nụ cười tự tin trên mặt, nhưng bàn tay lại từ từ siết chặt. Anh ta vẫn mạnh miệng: “Chú cứ thử đi! Tôi tuyệt đối không để cho chú cơ hội đó đâu.”

Tử Tề nói: “Vậy anh chống mắt lên mà xem nhé!”

Tình thế giữa hai anh em vô cùng căng thẳng. Tử Hào quay lưng bỏ đi, Tử Tề mỉm cười đắc thắng. Giám đốc Joe gật đầu chào Tử Tề rồi lập tức chạy theo Tử Hào.

Tử Hào mặt mũi sa sầm, nhanh chóng nghĩ cách đối phó, nghiêm giọng ra lệnh, “Lập tức chuẩn bị bài viếtgửi cho tất cả các trang báo, quảng bá thật rộng rãi hoạt động ‘Tình yêu dưới ánh trăng’ vào dịp Valentine này. Tôi muốn tất cả khách hàng phải ở bên ngoài để tận mắt chiêm ngưỡng sức hút của Bạch Quý Tinh, không ai thèm bước vào siêu thị cả.