Đang Diễn Vai Tổng Tài Bỗng Nhiên Hoán Đổi

Chương 29: Chuyện xưa




Bên này Dịch Anh Lãng đang cẩn thận và siêng năng vượt qua cốt truyện, còn Lê Úy ở bên kia lại làm lụng vất vả mỗi ngày để trở thành hai mươi bốn tấm gương về người con hiếu thảo* thay anh.

* Hai mươi bốn tấm gương hiếu thảo là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo. [1]

Trong thâm tâm cô biết rõ rằng cô đang đối mặt với người thân của Dịch Anh Lãng, mà cô lại không phải là Dịch Anh Lãng.

Nhưng dù chỉ là gia đình trong thời gian ngắn ngủi, Lê Úy đã có thể hưởng thụ thật tốt cảm giác có người nhà là thế nào.

Lê Úy đã hoàn toàn tự lập từ khi vào đại học. Cho đến nay, mỗi dịp năm mới hay Tết đến, cô đều nhận được mấy tin nhắn chúc mừng. Thỉnh thoảng cô cũng gửi quà cho chú thím, cũng may là họ cũng biết trước đây đã đối xử với Lê Úy thế nào, có lẽ có chột dạ và hối hận, nên cũng không đòi hỏi gì khác.

Cô đã quen với việc một mình một người, thậm chí trước đây cô cũng được các chương trình gameshow về gia đình tình cảm tiếp cận nhưng Quách Húc Phương cũng tìm lý do từ chối hết.

Có lẽ là do từ nhỏ đã không có loại cảm xúc này nên nó vô cùng nhạy cảm.

Cô có thể cảm thấy gia đình này không có mối bất hòa gì lớn, nếu không sẽ không bị cô thuyết phục trong vài lời nói.

Lê Úy dành thời gian để trở về dùng bữa vào mỗi cuối tuần, làm cho bà Dịch cảm động đến mức nắm tay cô và liên tục nhắc về ngôi nhà hòa thuận vui vẻ và hạnh phúc của Dịch Anh Lãng khi còn nhỏ.

Người có tuổi thích nhớ lại chuyện cũ. Dù là hồi tưởng về đắng cay hay nghĩ về ngọt ngào, hương vị của quá khứ luôn khác với hiện tại, nó nhuộm màu trầm lặng và êm dịu của hoàng hôn, như thể cắt ra từ một bộ phim cũ. Thời gian của quá khứ là thứ mà khi ngay cả cãi vã cũng trở nên ấm áp.

Lê Úy không phải là người có mặt trong những ký ức đó, nhưng cô vẫn lắng nghe một cách say mê.

“Khi đó ấy, con ngày ngày kéo theo em con phá phách khắp nơi, rất nghịch ngợm, dựa vào việc không ai nhẫn tâm la rầy mấy đứa mà muốn leo lên trời chui xuống đất.”

Bà cụ tự nhớ lại, hai đứa cháu trai thì đang yên lặng lắng nghe.

Bà thở dài: “Chỉ trong nháy mắt mà mấy đứa đã trưởng thành như vậy, đều đã đến tuổi sinh cháu chắt cho bà rồi.”

Nói xong, bà lão thản nhiên nhìn hai anh em, cuối cùng lại đưa ánh mắt về phía Dịch Anh Úc.

“Anh Úc, anh trai con tốt xấu gì cũng thông suốt rồi, tại sao con vẫn không có chút động tĩnh? Nếu con không có người mình thích thì hay là để bà giúp con sắp xếp?”

Dịch Anh Úc nhíu mày: “Con không cần.”

Lê Úy đúng lúc lên tiếng: “Thật ra, anh thấy cô Lương rất tốt……”

Vốn dĩ Lương Thiên Dung là vợ chưa cưới của Dịch Anh Úc, là do Dịch Anh Úc không cần nên mới đẩy sang cho Dịch Anh Lãng. Phải nói rằng người khơi mào cho tất cả những oan nghiệt này là Dịch Anh Úc. Nếu không phải vì anh chàng thì Dịch Anh Lãng cũng sẽ không chọc tức Lương Thiên Dung, lại càng không có mối quan hệ gì tới cô ấy.

Nhưng đó là tình tiết ban đầu của cuốn tiểu thuyết, mà hiện tại thì mầm mống hắc hóa của Lương Thiên Dung đã bị cô bóp chết từ trong trứng.

Dịch Anh Úc liếc cô: “Cô ta khá tốt vậy sao anh không cưới đi?”

Lê Úy giải thích: “Không phải vì anh đã có người trong lòng rồi sao?”

Tự mình nói bản thân là người trong lòng của mình thật xấu hổ, Lê Úy sờ mũi, ho khan một tiếng.

Trong mắt người khác, “thiếu gia Lãng” ít nói lại thẹn thùng khi nhắc đến người trong lòng của mình.

Dịch Anh Úc không thể tìm ra được chỗ tốt nào của người phụ nữ Lê Úy kia.

Không coi ai ra gì, tính tình ngạo mạn, lại không có sự dịu dàng và chu đáo mà người phụ nữ nên có.

Đề tài không thể tiếp tục, bà cụ nói chuyện mệt mỏi nên muốn về phòng nghỉ ngơi, Dịch Anh Úc cũng đơn giản đứng dậy đi thẳng vào phòng.

Lê Úy nhanh chóng đuổi theo.

“Anh Úc.”

Dịch Anh Úc xoay người: “Có việc gì sao?”

“Bức ảnh chúng ta chụp lần trước đã được rửa ra, em có muốn không?”

Dịch Anh Úc ngừng một chút: “Ừ.”

Lê Úy nghe vậy thì mỉm cười: “Vậy thì đến phòng của anh đi, anh sẽ đưa cho em.”

Dịch Anh Úc theo cô vào phòng.

Lê Úy cũng cố tình bỏ ảnh đã được rửa ra vào khung hình. Cô rửa tổng cộng hai bản, trong đó có một bản đưa cho Dịch Anh Úc.

Sau đó cô chỉ vào cái trước bàn cạnh giường: “Chúng ta mỗi người có một cái.”

Dịch Anh Úc nhìn mình và anh trai trong bức ảnh, lúc đó anh không được tự nhiên, vẻ mặt không quá thân thiện nhưng Dịch Anh Lãng lại cười rất vui vẻ.

Anh mím môi, nơi nào đó trong lòng khẽ mềm mại dần.

“Anh thật ra là người là trong nóng ngoài lạnh, nếu sau này thái độ của anh đối với em không tốt lắm, thì em cứ hiểu như vậy đi, đừng so hơn thua với anh.”

Lê Úy ám chỉ như vậy, hy vọng Dịch Anh Úc có thể hiểu được.

Đợi đến khi cô và Dịch Anh Lãng trở lại bình thường, với tính cách băng giá của Dịch Anh Lãng, cô sợ rằng những nỗ lực trước đây của cô sẽ vô ích, làm cho người một nhà này sẽ quay trở lại thời kỳ trước giải phóng.

“Về sau?” Dịch Anh Úc nhíu mày: “Anh muốn nói cái gì?”

“Tức là tính cách của anh thay đổi liên tục. Lúc này em thấy anh thế này, có thể về sau anh lại có bộ dáng khác, giống như tính cách trước kia em hay thấy vậy.”

Lê Úy giải thích rất gian nan.

Dịch Anh Úc: “Anh như bây giờ thật tốt rồi.”

Lê Úy: “Vậy nếu anh trở thành như trước đây thì sao?”

Giọng điệu của Dịch Anh Úc không tốt lắm: “Tại sao lại biến thành như trước?”

“Mặc kệ như thế nào, anh vẫn là anh trai em, chuyện này sẽ không thay đổi.”

Dịch Anh Úc im lặng một lúc lâu, nửa khó xử nửa không muốn nói: “Anh cứ duy trì như vầy không được sao?”

Lê Úy sững sờ.

Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không biết chỗ nào không đúng.

Tai nạn xe hơi xảy ra vào ngày cô và Dịch Anh Lãng hoán đổi thân xác không thích hợp cho lắm.

Xe đang chạy tốt trên đường, trời không mưa, không có tuyết rơi, không sửa đường, không có vượt ẩu. Thậm chí cả bản thân tài xế nhớ lại cũng tỏ vẻ lúc đó xe chạy tốt, không biết tại sao lại xảy ra tai nạn.

Ban đầu vụ tai nạn xe chỉ được xử lý như một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn. Bởi vì người bị tai nạn có thân phận đặc biệt, không cho động tĩnh gì từ truyền thông, tin tức bị chặn lại chặt chẽ, làm cho ngay cả bản thân Lê Úy cũng không để ý lắm.

Từ sau vụ tai nạn này, có nhiều điều không hợp lẽ thường lại ập xuống đầu cô.

Nếu Dịch Anh Lãng biết rằng em trai mình thích anh trai giả tạo tạm thời hơn anh trai của mình, không biết anh ấy sẽ cảm thấy thế nào.

Cô nghĩ thầm, không nên làm anh trai hưởng lợi này quá lâu, nếu không sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai anh em.

——

Dịch Anh Lãng không có suy nghĩ gì.

Có một số chuyện anh không thể trốn được.

Anh có thể đương đầu với tuyến sự nghiệp, nhưng anh lại khó xử khi quay tuyến tình cảm.

Lúc này ngay cả hào quang của nam chính cũng không cứu được anh.

Sau khi la NG* mấy lần với cả hai diễn viên, cuối cùng đạo diễn cũng chịu thua, ông chuyển sang quay vai phụ trước, để nam nữ chính tự bàn bạc cách diễn.

*NG: Là No Good – một thuật ngữ được sử dụng trong phim truyền hình để chỉ ra rằng cảnh quay được thực hiện theo yêu cầu của đạo diễn nhưng lại không đạt yêu cầu, cần làm lại lần nữa.

“Nhất là Lê Úy, không phải cô và Sầm Minh Lan đều từng tham gia gameshow sao? Ngay cả tên của couple cũng có, tại sao khi diễn cô lại không được tự nhiên thế?”

Dịch Anh Lãng đảo mắt xem thường.

Vẫn là Sầm Minh Lan quan tâm giải vây: “Trước đây chúng tôi chưa hợp tác nên có thể có chút khẩn trương. Thật xin lỗi, là do tôi.”

Đạo diễn xua tay: “Hai người thảo luận lại đi, chuẩn bị quay lại đấy.”

Thảo luận lại cũng vô ích, nến không thể vượt qua rào cản tâm lý thì làm bất cứ điều gì cũng vô dụng.

Sầm Minh Lan nói với anh: “Chúng ta tìm một phong chờ yên tĩnh đi.”

Dịch Anh Lãng nhíu mày, trong tiềm thức muốn từ chối.

Các nhân viên xung quanh đến rồi đi, dù ánh mắt rơi vào giữa bọn họ cố tình hay vô ý đều khiến Dịch Anh Lãng không thoải mái cả người, anh đành phải đồng ý.

Trong phòng nghỉ rất yên lặng, Dịch Anh Lãng cầm lấy kịch bản và bắt đầu tập lời kịch với Sầm Minh Lan một cách miễn cưỡng.

Đây là cảnh Hứa Tiếu Phạm cảm thấy uể oải không phấn chấn sau khi thất tình, Quý Gia Niên nhẹ nhàng an ủi cô.

Hứa Tiếu Phạm hỏi, Quý Gia Niên, vì sao cậu lại tốt với tôi như vậy?

Quý Gia Niên nói, tốt với cậu còn cần lý do sao?

Hứa Tiếu Phạm nói, đương nhiên là cần, không ai tốt với ai vô cớ, trừ khi người đó có mục đích. Nói đi, mục đích của cậu là gì, là lấy lòng tôi, là muốn tôi đứng về phía cậu khi tranh cử thành viên hội đồng quản trị, hay là lợi dụng tôi để đối phó mẹ kế cậu?

Quý Gia Niên nói, tôi đúng là có mục đích, nhưng những cái cậu đoán đều đã sai.

Hứa Tiếu Phạm hỏi, không đúng? Vậy mục đích của cậu là gì?

Quý Gia Niên nói, tình cảm của anh dành cho em không chỉ là bạn bè.

Mỗi lần Dịch Anh Lãng đọc những dòng này, não anh lại đau.

Khi nói lời kịch này, giọng điệu của anh cứng đờ như một người máy không có cảm xúc.

Sầm Minh Lan lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt dịu dàng và lời nói êm dịu: “Là vì không có cách nào nhập tâm vào vai diễn hay vì anh đã quấy rầy em?”

Cả hai.

Dịch Anh Lãng thở dài, muốn nói nhưng không thể nói, thật sự rất khó chịu.

“Nếu anh nói với em rằng dù là trong phim hay hiện thực, tình cảm của anh dành cho em không chỉ giới hạn trong mối quan hệ bạn bè hoặc là tiền bối, em sẽ nghĩ như thế nào?”

Dịch Anh Lãng: “……”

Sầm Minh Lan chợt cười khẽ thành tiếng, anh nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây, lại thì thầm nói với người trước mặt.

Lúc anh chú ý tới Lê Úy, trên thực tế, là do nghe từ người khác

Anh nghe người khác nói năm nay có một đàn em khoa văn hóa rất xinh đẹp, tính tình cũng dễ thương.

Đến khi thật sự biết cô là trong một buổi tối văn nghệ.

Có khá nhiều người cố ý tới đây gặp anh, nhưng chỉ cô là người ngốc duy nhất ra dấu ủng hộ cho anh.

Anh chú ý đến bảng đèn, lại càng chú ý đến Lê Úy đang cố gắng giơ nó lên, nhưng lại xấu hổ gọi tên anh.

Cô chưa bao giờ vắng mặt trong các buổi biểu diễn của Sầm Minh Lan.

Anh cũng không biết thói quen này hình thành từ khi nào. Mỗi khi lên sân khấu, nhìn thấy phía dưới là một đám người đông nghìn nghịt, thì phản ứng đầu tiên của anh là tìm kiếm bảng đèn, tìm được nó tương đương với tìm thấy một cô bé fan bé nhỏ.

Cô chưa bao giờ nói chuyện với anh, giao tiếp của anh với cô chỉ giới hạn trong dấu hiệu nhẹ nhàng của bảng đèn đó.

Cho đến một lần biểu diễn xong, Sầm Minh Lan cũng không biết vì sao nhưng anh lại đến khán phòng để tìm cô.

Giống như cô xấu hổ khi gọi tên anh thì anh cũng do dự như vậy.

Sầm Minh Lan nghe thấy cô ấy ngưỡng mộ tán thưởng với bạn cùng phòng, nói rằng đàn anh Sầm là thần tượng của cô, vừa đẹp trai, tính tình tốt, chơi lại piano giỏi, tóm lại là chỗ nào cũng tốt.

Khi nói anh tốt, giọng điệu của cô rất vui vẻ, như thể đang khoe với người ta tất cả tài sản của mình.

Bạn cùng phòng của cô ấy đã cười nhạo, Lê Úy, cậu có thể đừng si mê người đẹp như vậy được không.

Từ lúc này Sầm Minh Lan mới biết tên của cô.

Đó là em gái khóa dưới rất nổi trong trường.

Rõ ràng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cô mơ hồ cầm một tấm bảng đèn dưới sân khấu, lại tới lúc sau khi biết cô là ai, anh chỉ có thể nhìn cửa phòng ngủ cô từ dưới lầu, nhìn cô vội vàng chạy ra khỏi ký túc xá một cách luống cuống với sách trên tay mỗi sáng; cũng có thể thấy cô ấy buồn ngủ ở góc lớp khi thầy cô đang giảng bài; cũng có thể thấy cô ấy đi trên con đường nhỏ trong trường, cười nói vui vẻ với bạn bè.

Bóng dáng Lê Úy dần dần hiện rõ trong lòng anh.

Sầm Minh Lan không muốn mất đi bảng đèn của cô, càng không muốn mất đi ánh mắt nhìn chăm chú của cô.

Anh đã chọn một con đường hoàn toàn không liên quan đến tương lai của mình trong mắt người khác.

Chỉ cần anh vẫn đứng ở trên sân khấu, anh luôn có thể xuất hiện trong mắt cô.

Thời gian trôi qua, người hâm mộ ngày xưa từng cầm đèn đã trở thành sự tồn tại đẹp đẽ nhất dưới ánh đèn sân khấu.

Thay vào đó, anh lại cầm bảng đèn của cô, trở thành người hâm mộ của cô.

Ngay cả bản thân Lê Úy cũng không biết rằng đàn anh Sầm mà cô ngưỡng mộ nhất thời đại học lại chọn con đường này vì chính cô.

Dịch Anh Lãng lắng nghe chuyện xưa của Lê Úy và Sầm Minh Lan mà không nói được một lời.

Những cảm xúc không thể giải thích được dần dâng trào trong lòng anh.

Lê Úy xem Sầm Minh Lan như một ngôi sao xa xôi trên bầu trời, mà ngôi sao Sầm Minh Lan kia thật ra đã rơi vào lòng bàn tay của Lê Úy.

Nếu không phải anh nghe thấy những lời này mà là chính là Lê Úy, có lẽ cô đã mừng đến phát khóc rồi.

Trong một khoảnh khắc, thậm chí Dịch Anh Lãng còn tự hỏi liệu tác giả có viết lộn nam chính hay không.

Sau khi Sầm Minh Lan nói điều này, anh cũng không nhận được một lời từ “Lê Úy”.

Trong đầu anh suy nghĩ nhiều chuyện và nhanh chóng đưa ra câu trả lời, trong lòng anh không khỏi cảm thấy mất mát.

Anh đã đứng trong ánh đèn sân khấu vì cô, nhưng mắt cô không còn nhìn anh nữa.

“Cô bé, nếu như em cảm thấy rắc rối thì hãy quên những gì anh vừa nói đi.” – Anh nói.

Dịch Anh Lãng gật đầu: “Được.”

Sầm Minh Lan rũ mắt xuống, anh cười khổ thành tiếng: “Từ chối quá thẳng thừng như vậy.”

Dịch Anh Lãng bỏ kịch bản xuống, anh xoay lại và bỏ đi không do dự.

Vừa quay lại chỗ trợ lý, Tiểu Đường đã nói với anh rằng Dịch tổng có gọi tới.

Lúc này Dịch Anh Lãng đang có tâm trạng không tốt, nghe được đây cuộc gọi của Lê Úy thì tâm trạng của anh càng tệ hơn.

“Có chuyện gì?”

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Lê Úy có chút kỳ lạ: “Dịch tổng, bằng không chúng ta hãy tìm một không gian thoáng đãng, mô phỏng lại tình huống tai nạn hơi lúc đó, thử xem có thể thay đổi lại được không?”

Dịch Anh Lãng nghe vậy thì cười lạnh thành tiếng: “Tại sao? Không thể chờ đợi để nối lại tình xưa với đàn anh của cô à?”

……….

Chú thích

[1] Hai mươi bốn tấm gương hiếu thảo: Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.

Xem thêm ở đây: https://vi.wikipedia.org/wiki/Nh%E1%BB%8B_th%E1%BA%ADp_t%E1%BB%A9_hi%E1%BA%BFu