Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 37: Mệnh lệnh




Lăng Lang cứng người nâng lên mắt, Phong Hạo biểu tình tựa tiếu phi tiếu (như cười mà không phải cười), tựa hồ biết anh sẽ có phản ứng như thế.

Khí quan giống đực kia cứ như vậy để bên miệng mình, cho dù không nhìn tới, dư quang cũng sẽ quét đến. Tuy tiếp xúc thân mật hơn thế này Lăng Lang cũng đã làm qua, nhưng chưa khi nào nó gần gũi xuất hiện trong tầm nhìn của mình thời gian dài như vậy.

Tầm mắt Lăng Lang không tự chủ được dời xuống, lại tại thời điểm cuối cùng nhanh chóng chuyển sang trái, tựa như liếc mắt nhiều thêm một cái cũng sẽ bị tổn thương.

“Thế nào, tôi đã nói anh không làm được rồi,” Thanh âm Phong Hạo từ bên trên vui vẻ vang lên, “Kim Mao kia chính là từ đầu chí cuối không hề chuyển mắt nha,” đến đây thanh âm của hắn đã tràn ngập mê hoặc, “Anh làm được không?”

Lăng Lang trấn định tâm thần, cường bách chính mình vượt qua tâm lý thẹn thùng, một lần nữa dời tầm mắt về giữa.

"Cho dù là chảy nước miếng, nó vẫn có thể nhẫn đến cuối cùng, anh làm được không?" Phong Hạo đem ba chữ “chảy nước miếng” đặc biệt nhấn mạnh.

Lăng Lang nhìn chằm chằm vật trước mắt, tiềm thức hấp thu lời nói của Phong Hạo, trong miệng lại bắt đầu không tự chủ được phân bố nướt bọt.

Phong Hạo ngay trước môi Lăng Lang mà ma sát biên độ nhỏ, đem dịch thể trong suốt vẽ loạn lên môi anh, hormone khí tức giống đực xông vào mũi, “Anh phải tưởng tượng nó là thứ anh muốn có nhất, anh khát vọng nó, mê luyến nó, sùng bái nó..."

Lời nói của Phong Hạo như thôi miên rót vào não Lăng Lang, ánh mắt anh dần trở nên mê hoặc, tựa hồ nhìn thẳng nó cũng trở thành một việc không còn gì khó khăn, thậm chí sau cùng tầm mắt còn luyến tiếc dời đi.

“Bây giờ anh cảm giác thế nào?”

Lăng Lang kiềm lòng không được nuốt một ngụm nước bọt.

Phong Hạo lùi một bước về sau, độ ấm trên môi Lăng Lang tiêu thất, anh thấy vật kia rời khỏi mình, không chút nghĩ ngợi liền quỳ tiến về trước hai bước, một lần nữa hôn lên vật ngay phía trước, nhưng không dám ngông cuồng làm ra hành vi vượt ranh giới.

“Biểu hiện của anh không tệ,” Phong Hạo khen ngợi vuốt đầu anh, “Nhưng anh hình như đã quên mệnh lệnh ban đầu của tôi, không được động.”

Lăng Lang rùng mình, mới ý thức được chính mình vừa rồi đã làm gì.

Mặt anh xoát cái liền đỏ, Phong Hạo phát ra một tiếng cười khẽ.

"Anh thật đáng yêu, khiến người ta nhìn liền nhịn không được muốn khi dễ."

Từ khi giã từ thời thơ ấu, chưa có ai dùng hai chữ “đáng yêu” để hình dung anh.

“Thực tiếc là anh không hoàn thành mệnh lệnh, không có được cái bánh quy thứ hai rồi.”

Lăng Lang vẫn không phục, sớm biết vậy trước hết đã đem cái thứ nhất ăn vào miệng.

"Cho dù tôi hoàn thành xong mệnh lệnh, ngài cũng không tìm ra được cái thứ hai."

"Ha ha, " Phong Hạo nhịn không được cười ra tiếng, hắn ngẩng đầu lên, "Nếu như vậy, tôi sẽ cho anh thêm một cơ hội, để xem anh có bản lĩnh lấy được cái thứ hai từ chỗ tôi không."

Lăng Lang cho là kế tiếp hắn sẽ nói ngắn gọn trọng điểm của yêu cầu, nhưng Phong Hạo lại dừng lời ở đây, giống như trong câu nói vừa rồi kia đã có chứa điều kiện.

Anh cố gắng hồi tưởng lại mỗi một từ Phong Hạo đã nói, muốn tìm ra manh mối trong đó.

Nếu "Cắn"* là cái bánh quy thứ nhất, vậy cái bánh quy thứ hai là cái gì đây?

*Chữ “cắn” là 咬, tách ra làm đôi thì thành “Khẩu giao”

Lăng Lang mơ hồ đoán được ý tứ của Phong Hạo, anh chủ động cởi ra quần, xoay người, quỳ rạp trên đất, nhếch mông lên cao.

Tuy anh không thể nhìn phía sau, nhưng có thể cảm nhận được Phong Hạo từ trên ghế salon đứng lên, sau đó quỳ xuống phía sau anh, một vật cứng rắn tùy ý để nơi huyệt khẩu.

Một khắc này Lăng Lang đột nhiên có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên chủ nhân sử dụng thân thể anh, mỗi ngày anh kiên trì việc huấn luyện khuếch trương , chính là vì giờ khắc này.

Động tác Phong Hạo vẫn không tiến thêm một bước, tâm tình khẩn trương của Lăng Lang dần dần chuyển hóa thành chờ mong, anh thậm chí bắt đầu kỳ vọng chủ nhân tiến vào thân thể mình, không chỉ là xuất phát từ dục vọng, mà là một loại khẳng định giá trị của mình.

Anh khát vọng có thể cùng chủ nhân hợp thành một thể, anh hi vọng thân thể của chính mình có thể gây cho chủ nhân khoái hoạt, cúc huyệt anh vì kích động mà khẽ mở khẽ hợp, phát ra lời mời bức thiết đến vị khách nhân đã đến trước cửa mà lại không vào.

Tình cảnh này kéo dài ước chừng một phút, Phong Hạo trấn định rời khỏi người anh.

Một khắc khi hắn đứng dậy, một thứ cảm xúc tên là thất vọng nháy mắt bao phủ Lăng Lang.

“Lực lĩnh ngộ của anh rất không tồi, bất quá, bây giờ chưa phải lúc.” Phong Hạo vỗ vỗ Lăng Lang, ý bảo anh đứng lên.

“Bởi vì biểu hiện của anh khiến tôi vừa lòng, nên tôi quyết định nhận lấy số điện thoại di động kế tiếp của anh.” Lần này, hắn trực tiếp ấn đầu Lăng Lang xuống phía dưới mình, “Số kế tiếp là bao nhiêu, thì cho anh bấy nhiêu phút đồng hồ, tôi sẽ báo giờ, khi nào đến đúng con số của anh thì dừng.”

Lăng Lang bắt đầu chuyên tâm phục vụ cho hắn, khi Phong Hạo đếm tới 6, anh tăng nhanh tốc độ phun ra nuốt vào, lúc đếm đến 7, anh tăng độ mạnh mút vào, khi Phong Hạo đếm đến 8, vừa lúc phóng thích trong miệng anh.

“Có phải tôi nên thấy may mắn đây là một số 8 mà không phải là số 2 gì gì đó?” Phong Hạo trêu ghẹo anh, một bên cầm qua di động, ở mặt trên nhấn nhấn vài cái.

Phong Hạo ghi nhớ xong, hỏi Lăng Lang, "Thuốc lần trước đưa anh dùng huấn luyện khuếch trương còn không?”

Lăng Lang cũng nhớ tới, "Vừa mới dùng hết."

Phong Hạo gật gật đầu, "Vậy thì đúng rồi."

Hắn đứng dậy rời đi, khi trở về trên tay đã có thêm một cái chai, “Tiếp theo dùng bình này, đi thôi.”

Lăng Lang nhìn không ra vẻ ngoài hai cái chai có gì khác nhau, nghĩ chắc là cùng loại, tiếp nhận.

Phong Hạo thấy anh còn chưa đi, liền hỏi, "Sao thế?"

Mới vừa hỏi xong hắn liền đoán ra tâm tư Lăng Lang, cười nói, "Không, hôm nay không có phần của anh, bởi vì anh thất bại trong huấn luyện mệnh lệnh, giờ anh có thể đi rồi."

Lăng Lang căm giận trở về phòng tiến hành huấn luyện mỗi ngày, có thể do nguyên nhân tâm tình khó chịu, anh không cẩn thận đem bình thuốc Phong Hạo vừa đưa trút ra hơi nhiều, nhưng điều này cũng không khiến anh chú ý.

Huấn luyện hôm nay cũng không khác biệt gì với ngày thường, sau khi kết thúc, Lăng Lang cảm giác thân thể có chút khô nóng, anh nghĩ chắc nguyên nhân vì dục vọng không được giải quyết triệt để, dù sao cảm giác này cũng không quá mãnh liệt, đảo mắt liền bị anh quăng ra sau đầu.

Lăng Lang đã có một đoạn thời gian không hề gặp diễn viên đóng vai em trai, từ sau khi hướng dẫn cho cậu, em trai mỗi lần nhìn thấy Lăng Lang đều rất cung kính, hơn nữa nhìn ra được, cung kính của cậu là phát xuất từ nội tâm, không phải chỉ là khách khí bề ngoài như những người khác.

“Tiền bối, hôm nay phiền anh chiếu cố nhiều hơn.” Em trai vừa thấy Lăng Lang đến đoàn phim, liền lễ phép đứng lên chào hỏi.

Lăng Lang gật gật đầu liền đi ngang qua cậu, trợ lý theo phía sau nện vào ngực cậu một cái, “Đừng để ý, anh ấy lúc nào cũng thế.”

“Thầy Lăng đồi với ai cũng như thế này sao?”

“Đúng a, lúc anh ấy lần đầu tiên nhìn thấy Phong Hạo còn lãnh đạm hơn thế này, so ra anh ấy với cậu vậy là không tệ rồi,” trợ lý nhún nhún vai, "Còn nữa, đừng có gọi anh ấy là thầy, nghe không quen gì hết."

Em trai xa xa nhìn lại, trên bục chụp ảnh bên kia, Lăng Lang không biết đang cùng Phong Hạo nói gì đó, tuy rằng trên mặt vẫn như cũ không có biểu cảm gì, nhưng tầm mắt luôn luôn dừng trên người đối phương, nhìn ra được anh ấy đối đãi với Phong Hạo không giống người thường.

Cậu có chút chán nản gãi gãi đầu, chừng nào thì cậu mới có thể giống như Phong Hạo, cùng thần tượng của mình thoải mái nói chuyện với nhau đây?

Có người gọi tên cậu, cậu vội thu lại tâm tư chạy qua, nhân viên công tác giúp cậu đeo dây treo vào.

Sau lần đánh nhau cùng Lăng Lang thậm chí trở mặt, em trai hầu như không xuất hiện lại, mãi đến khi cậu biết Lăng Lang bị Phong Hạo cầm tù trong biệt thự, tình cảm anh em ngày xưa mới trỗi dậy trong lòng cậu.

Hôm nay quay cảnh cậu nghĩ cách cứu viện, cho đến nay, em trai cùng với Kim Mao là hai ngọn đèn còn sót lại trong lòng Lăng Lang, mà sau khi cảnh này kết thúc, nhân vật cậu sắm vai cũng chấm dứt sinh mệnh mình, triệt để dập tắt ánh sáng trong Lăng Lang.

Bên ngoài biệt thự của Phong Hạo bố trí đầy cạm bẫy, cậu mua chuộc người kiến trúc sư thiết kế, từ chỗ hắn chiếm được bản thiết kế biệt thự, cuối cùng chọn một cửa có lực phòng ngự yếu nhất để đột phá.

Khi cậu mở ra cửa sổ trên mái nhà thì Lăng Lang đang nằm trên giường ngủ. Lăng Lang so với lần cuối khi anh ấy gặp mình đã gầy đi rất nhiều, anh* bình tĩnh nằm nơi đó, cơ hồ không thể nhìn thấy chút sinh khí của một người sống.

*Đây là xưng hô theo em trai

Cái mũi cậu đau xót, nước mắt chực rơi.

“Anh.” Em trai nhỏ giọng kêu, Lăng Lang không nghe được, nhưng Kim Mao đang ghé vào bên cạnh cậu thì cảnh giác ngẩng phắt đầu lên.

“Suỵt.” Em trai sợ tới mức vội đưa ngón tay lên miệng ra dấu lung tung, “Ngàn vạn lần đừng sủa, tao là người tốt mà, tao tới cứu chủ nhân của mày.”

Kim Mao khéo hiểu lòng người tựa hồ hiểu lời em trai, cúi đầu liếm liếm cổ cùng lỗ tai Lăng Lang, đến khi đem cậu liếm tỉnh.

"A..." Lăng Lang vừa mở mắt liền chứng kiến người trên nóc phòng, cậu không nghĩ có thể gặp lại nó ở chỗ này.

"Anh, " Em trai nghẹn ngào kêu một tiếng, lại cảm thấy mất mặt vì chính mình không khống chế được, vội vàng thu liễm tâm tư, "Em tới mang anh đi."

Lăng Lang biểu tình vốn là kinh hỉ, rồi lại nhanh chóng sa vào thất vọng, cậu lắc đầu, chỉ chỉ xiềng xích trên chân.

Em trai thấy được, trong mắt lập tức lộ ra mãnh liệt hận ý cùng hối hận, thấp giọng mắng một câu, sau đó từ phía trên cửa sổ tiêu thất.

Lăng Lang ngửa đầu chờ đợi nửa ngày, cho là có lẽ nó cứ như vậy đi rồi, mất mát cúi đầu.

Đỉnh đầu lại một lần nữa phát ra tiếng vang, Lăng Lang kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện em trai thế nhưng cầm lấy dây thừng đang từ từ đu người xuống.

Xiềng xích khóa Lăng Lang có hai cái, em trai nghĩ hết cách cũng không thể mở được chúng, Lăng Lang lúc này công năng ngôn ngữ đã thoái hóa, liền không nói một lời ngồi chỗ kia nhìn em trai đang gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, trong đáy mắt đều là nỗi vui mừng.

“Hết cách rồi, chỉ có thể đánh cuộc một lần,” Em trai lấy từ trong ngực ra một cây súng lục hãm thanh, Lăng Lang bị dọa hết hồn, theo lý mà nói, nó tuyệt đối không thể nào có được loại đồ vật này.

Khẩu súng của em trai nhắm ngay xích, cầm cái gối đặt lên trên, không chút do dự bóp cò, tiếp đó y theo cách thức bắn gãy bên kia, may là không gây ra âm thanh gì khiến cho bọn canh giữ cửa nghe được.

"Tốt, đi mau, " em trai kéo Lăng Lang đi, mâu thuẫn lại một lần nữa phát sinh, Lăng Lang bất kể thế nào cũng không chịu dứt bỏ chú chó của cậu, nhất định phải mang Kim Mao cùng đi, hai người trong thời gian ngắn tranh chấp không quyết định được.

“Anh lên trước, em chờ một lát sẽ xuống lần nữa đón nó.” Em trai đành hứa hẹn.

Lăng Lang vẫn không buông tay nhóc ra.

Em trai chăm chú nhìn mắt cậu, trịnh trọng nói một câu, “Tin tưởng em.”

Tay Lăng Lang chậm rãi buông lỏng, em trai của mình đã trưởng thành rồi, không còn là thằng nhỏ nhát gan sợ chết năm đó nữa, bất tri bất giác, nó đã lớn lên trở thành một nam nhân đáng tin cậy. Bạn đang �

Lấy thân thủ Lăng Lang, kỳ thật chỉ hai ba cái là có thể theo dây thừng leo lên, đáng tiếc anh muốn xây dựng bộ dạng suy yếu trường kỳ dinh dưỡng không đầy đủ, điều này tạo ra khó khăn rất lớn trong quá trình quay kế tiếp , không phải không thể lên, mà là lên rồi góc độ đạo diễn lại không hài lòng, chỉ một đoạn diễn cảnh leo lên ngắn ngủn mà NG hết lần này đến lần khác.

Thật vất vả đem Lăng Lang đưa lên nóc nhà, diễn viên vào vai em trai đã tuôn mồ hôi đến ướt đẫm diễn phục.

"Tiếp tục được không?" Lăng Lang thanh âm không trộn lẫn bất cứ tia cảm tình nào hỏi han.

Em trai ngẩn người, sau đó mới kịp phản ứng Lăng Lang là đang quan tâm cậu, dùng sức gật gật đầu, "Không thành vấn đề!"

Em trai được gia tăng trạng thái “Quan tâm của tiền bối mình kính ngưỡng”, ý chí chiến đấu tràn đầy một lần nữa từ nóc nhà đu xuống, ôm lấy Kim Mao, một người một chó hướng lên trên.

Lăng Lang cũng muốn hỗ trợ kéo dây, chính là cậu quá suy yếu hữu tâm vô lực (có lòng mà không có sức), đành lo lắng từ phía trên cửa sổ trông mong nhìn xuống.

Kim Mao mặc dù không nặng bằng Lăng Lang, nhưng cũng là một con chó cỡ lớn, thể trọng ít nhất cũng 60 cân, hơn nữa không có cách nào đeo dây treo giống Lăng Lang, toàn bộ đều nhờ em trai ôm tay không.

Em trai một tay ôm chó, một tay còn phải cầm dây thừng, leo lên cực kỳ khó khăn.

Đáng tiếc dù là chó được huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng vẫn còn bản tính của chó, loại chó Kim Mao trời sinh có chứng nôn nóng bất an rất cao, đến giữa không trung, nó bắt đầu lắc lư vặn vẹo, muốn thoát khỏi khống chế của em trai.

"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, " trong kịch bản không có đoạn này, em trai linh cơ vừa động, phát huy tại chỗ, thật giống như đang làm yên lòng Kim Mao hoảng sợ, "Ca ca lập tức liền mang mày lên tìm chủ nhân, mày im lặng một chút."

Lăng Lang biểu tình càng thêm lo lắng, cậu tự tay nắm lấy dây thừng, nhưng phát hiện mình một chút khí lực cũng không dùng được.

Đạo diễn nhìn thấy đoạn triển khai tự nhiên này nhãn tình sáng lên, vội vàng chỉ huy quay phim đem cần trục camera đưa qua, quay cận cảnh em trai cùng chú chó hỗ động.

Kim Mao cách mặt đất càng ngày càng xa, nó vốn không sợ hãi camera nhưng giờ phút này lại làm nó cảm thấy sợ, nó bắt đầu liều mạng giãy dụa, lực chú ý của mọi người đều đặt ở phía dưới, ai cũng không phát hiện, sợi dây thừng mới vừa rồi đã phải thừa nhận qua nhiều lần NG của em trai và Lăng Lang, dưới tình trạng kịch liệt ma sát lúc này, đã dần dần tưa ra sắp đứt.