Đằng Sau Lớp Mặt Nạ

Chương 3




Vừa nghe tiếng cửa mở, Kasumi lập tức buông áo và chụp lấy con dao.

Nhận ra Luther, cậu nhẹ người và đặt vũ khí xuống trở lại. Nhặt lại đồ rơi trên sàn, cậu tròng nó qua đầu và nhanh chóng buộc dây, xong xỏ vào chiếc áo khoác đen cộc tay vừa khít. Gài nút và sửa cổ áo cho thẳng rồi, cậu ngồi xuống buộc dây ủng. Đứng lên lại, cậu thắt chặt dây ở cổ tay áo kiểm tra xem có chỗ nào chưa được nhét gọn gàng không. Chỉnh trang xong xuôi, cậu đeo bao súng và vũ khí vào.

“Sẵn sàng chưa?” Luther hỏi.

Kasumi phớt lờ ánh mắt hắn nấn ná trên người cậu, thầm răn đe tay mình không được đưa lên mặt. Đã bảy tuần rồi, cậu cay đắng nghĩ, mà cảm giác trần trụi vì mất đi lớp vỏ bảo vệ vẫn còn đeo bám. Cậu không thích bị người khác nhìn, bị người khác thấy như thế này. Người ta săm soi cái bóng của cậu, nhưng không một ai săm soi cậu và cậu vô cùng không thích cảm giác này.

Nó làm cậu thấy như món hàng bị phơi ra giữa chợ – một món hàng người ta sẽ ghi nhớ.

“Rồi.” Cậu trả lời cộc lốc, vừa xốc chiếc túi da lên vai vừa đảo mắt khắp phòng một lượt, rồi gật đầu và theo Luther ra ngoài. Trên phố, cả hai đi cạnh nhau, bước sau mau chóng nối bước trước Kasumi mơ hồ nhận ra họ đi đến đâu người khác lại dạt ra tránh đường đến đó.

Thị trấn mà họ đang ở không phải nơi tốt lành gì. Từ khi vào trấn đến giờ, Kasumi chưa hề thấy bóng dáng dù chỉ một tên lính đi tuần.

Rốt cuộc ra, như thế lại hóa hay.

Họ mất gần hai tuần để về lại đất liền, một tuần tiếp theo để hồi sức và kiếm bạc, mua lại những gì đã mất.

Sau đó mỗi người lao vào việc của mình: Kasumi đi thăm dò tin tức còn Luther đi tìm mua một con tàu mới. Sau bốn tuần ròng rã, họ đến được đây. “Đám thủy thủ đoàn này liệu có cắt cổ ta khi ta đang ngủ không đấy?” Kasumi hỏi.

“Làm gì có.” Luther đáp. “Ta lại lo có tên nào khen cậu xinh đẹp để cuối cùng hắn mới là người bị cắt cổ.”

Kasumi liếc, nhưng dĩ nhiên không cắn món mồi hắn nhử.

“Không phải lo.” Luther nói, giơ tay vỗ vai cậu và chỉ vì kịp nhớ ra hắn là thuyền trưởng mà Kasumi mới không chém chết tên khốn láo xược. “Ta đã dặn dò kỹ càng rồi, nếu có khen thì không được để cậu nghe thấy.”

Kasumi đảo mắt ngao ngán, rảo bước nhanh hơn, thấy Luther dễ dàng theo kịp thì lại bực bội hơn nữa. Đến khi ra đến cảng, Kasumi đã sẵn sàng xô hắn văng khỏi bến tàu, rơi tõm xuống con nước đục ngầu bên dưới.

Cảm giác muốn giết chết tươi tên cựu bắt cóc này mãi rồi cậu cũng quen.

Luther đứng lại, lớn tiếng ra lệnh cho đám người đang khuân vác Kasumi để mặc hắn ở đó, đi nhanh lên tàu.

Khi nào chuyện này kết thúc, cậu sẽ không bao giờ đặt chân lên một con tàu nào nữa. Minoru mà dám có ý kiến thì cậu sẽ dùng biện pháp mạnh để cứu ngài khỏi cảnh tự hại chết mình. Mà đúng ra, phải chấm dứt ngay trò du ngoạn này – cậu vẫn không mong mỏi gì cái ngày phải báo cáo về với tộc. Đã lâu lắm rồi mới có một môn đồ phạm phải một sai lầm nhục nhã như thế này.Không đếm xỉa đến tiếng thì thầm và những ánh mắt lén lút ném về phía mình, Kasumi nhanh chóng tìm vào buồng của thuyền trưởng và quăng túi lên giường. Cậu kiểm tra lại vũ khí lần nữa để tạm quên đi lo lắng, rồi lại gần chiếc bàn đặt ở cuối buồng. Phía trên bàn là một cái kệ có nhiều lỗ vuông nhỏ, treo những cuộn bản đồ được xếp ngay ngắn.

Cậu chạm nhẹ vào một cuộn, thầm ước gì mình có thể hiểu những ký hiệu kỳ lạ được in trên ấy. Cậu hoàn toàn không nhận ra thứ chữ viết này, trong khi bản thân cậu lại thạo rất nhiều ngôn ngữ.

“Ta nhớ là cậu có buồng riêng.” Vừa bước vào Luther đã nói, tiếng cười nghe rõ trong từng câu. “Để ta đoán nhé: cậu không tin ta.”

Kasumi không bận tâm trả lời.

“Phải chi cậu chịu tin là ta không có thù oán gì với cậu. Cậu không còn là công việc nữa. Ta chỉ muốn làm bạn thôi.”

“Mi đâu phải là người bị xích lên tường và bị hăm dọa rằng nếu mi không ăn, chủ nhân của mi sẽ chết.”

“Công việc là công việc. Thuyền phó của ta…” Môi Luther mím lại. “Lúc đầu được người khác thuê để giết ta. Bản chất công việc của bọn ta là công tư rõ ràng.” Hắn băng ngang qua phòng và chạm vào cuộn bản đồ Kasumi ngắm nghía nãy giờ. “Lẽ ra Jun không nên biến nó thành thù riêng.” Hắn quay đi và đặt túi xuống, cúi người cất hết đồ đạc vào các ngăn tủ khác nhau.

Kasumi cũng nhanh chóng soạn ra đồ trong túi mình.

“Vậy cậu sẽ ngủ chung với ta chứ?” Luther hỏi sau khi đã cẩn thận bước ra xa khỏi tầm tay của Kasumi.

“Chừng nào khởi hành?”

Hắn bật cười. “Sắp rồi. Bây giờ ta lên trên ấy. Lúc ta đi vắng đừng phá tung chỗ này lên đấy nhé.”

Kasumi lại đảo mắt và nối bước hắn ra ngoài, chú ý đứng gần buồng thuyền trưởng để không cản trở công việc của người khác – nhưng vẫn quan sát được xung quanh. Cậu giả vờ như không nghe không thấy đám thủy thủ trên tàu, ước muốn có lại chiếc mặt nạ cứ cồn cào trong bụng.

Diện mạo cậu đã như thế này, cậu không làm gì khác được. Giá như bọn họ thôi soi mói cậu. Bốn bức tường bên trong đang mời gọi cậu quay vào, nhưng không đời nào cậu lại ngồi một chỗ trong lúc Luther cho tàu xuất phát ra biển.Thế nên cậu phải quan sát, và phải cắn răng hứng chịu những tia nhìn trân trối đảo về phía mình.

Cho đến khi một bộ mặt đáng ghét thò ra ngoài bao lơn của đuôi tàu, ngó xuống cậu với nụ cười nhếch mép ra chiều thích thú. “Người đẹp, cậu làm đám thủy thủ mất tập trung quá rồi. Lên đây đứng với ta, để bọn họ còn sợ ta mà không dám ngắm cậu.”

Kasumi co tay thành nắm đấm. Tên khốn. Vừa lầm bầm nguyền rủa cậu vừa lấy thế nhảy phóc lên, chụp lấy tay vịn rồi nhẹ nhàng đáp xuống. Và đấm vào mặt Luther. “Thuyền trưởng à, nếu mặt tôi phiền phức đến vậy thì tôi có gợi ý nho nhỏ là ngài thôi trò khiêu khích và tìm lại mặt nạ của tôi càng sớm càng tốt.”

“Ô, nhưng ta lại không muốn cậu dán dính cái ấy lên mặt nữa.” Luther nói, tay xoa xoa hàm. “Ta nghĩ vừa rồi là cú đấm móc hiểm nhất ta từng được thưởng thức. Vì sự an toàn của cái hàm tội nghiệp, ta sẽ nhịn không hỏi xem tay cậu còn có biệt tài nào nữa.”

“Mi-”

“Thuyền trưởng.” Gã thuyền phó vội vã hỏi, mắt đảo liên hồi giữa Kasumi và Luther. “Còn gì dặn dò không?”

“Không, Raff. Giao chỗ này lại cho anh. Có gì cần cứ gọi, ta và ngài Kasumi sẽ ở trong buồng của ta.”

“Rõ, thuyền trưởng.”

Luther gật đầu rồi cất bước, không quên quẳng lại nụ-cười-phân-nửa cho Kasumi. “Quý ngài còn chờ gì nữa?”

Kasumi im lặng đi theo. “Ta sẽ giết mi.” Vừa vào bên trong cậu lập tức gắt.

“Thì ta không nhịn được.” Luther nói. “Thân là hộ vệ mà cậu nghĩ gì lại phơi cả ra trên mặt. Nhất định là tác dụng phụ của việc đeo mặt nạ – cậu chưa bao giờ phải học cách điều khiển biểu cảm của mình.” Hắn bỗng bước lại gần, nâng cằm Kasumi lên và giữ chặt. Cậu bướng bỉnh đứng im, trừng mắt.

Luther trầm ngâm nói. “Cả đôi mắt này nữa. Sáng rực như vàng nung chảy, bao nhiêu suy nghĩ lộ ra rõ như ban ngày. Có lẽ cậu mất đi cái mặt nạ đó lại tốt hơn.”

Kasumi đấm, xong đá vào bụng hắn và đè hắn xuống sàn nhanh như chớp. “Mi không biết mình đang nói gì đâu, hải tặc. Tuyệt nhiên không.”

“Ta biết cậu giận dữ vì cái mặt nạ ấy hơn là vì chủ nhân của cậu.”

“Ta sẽ cứu Minoru.” Kasumi điên tiết rít lên. “Ta đã thề sẽ bảo vệ ngài ấy và ta sẽ bảo vệ lời thề ấy đến cùng.”

“Cậu có thể vì Minoru mà bỏ đi cái mặt nạ ngu xuẩn đó không?”

Tim cậu nhói lên. “Có.” Cậu vất vả đáp.

“Nhưng cậu sẽ rất khổ sở.” Luther nói, giọng không giấu được sự ngạc nhiên. “Tại sao nó lại quan trọng như vậy?” Không rõ hắn có khó chịu vì bị đè nghiến xuống sàn hay không, nhưng hắn không chống cự – cả một chút vùng vẫy cũng không.

Kasumi ghìm mạnh tay hơn. “Mi đã đeo qua cả trăm cả ngàn mặt nạ, và từ giờ đến chết có lẽ sẽ thêm cả chục ngàn nữa. Chúng không có ý nghĩa gì với mi. Chiếc mặt nạ đó là ta và chỉ vì mi mà ta đánh mất nó. Đừng tự cho rằng ta không có nó là tốt chỉ vì mi không biết coi trọng bất cứ thứ gì.”

Đến giờ phút này, lẽ ra cậu đã phải quá quen thuộc với những trò tiểu xảo của Luther, nhưng cậu vẫn bị bất ngờ – cậu chưa quen với việc có kẻ ngang tài ngang sức mình. Chưa một ai thắng được cậu, nhất là thắng một cách dễ dàng như tên khốn đáng nguyền rủa này. Cậu ngã ngửa xuống sàn, khẽ gầm gừ trong miệng và lộn người, chồm dậy tấn công để đẩy lùi Luther.

Rồi bỗng nhiên đầu cậu đập xuống sàn gỗ, mạnh đến nỗi trước mắt tóe ra cả một đám sao chói lòa. Nhưng cậu vẫn còn vặn người đi được, chân vung ra đá thẳng vào ngực Luther và tranh thủ tận hưởng cảm giác thỏa mãn khi nghe tiếng đầu ai đó phang lên gỗ.

Kasumi bật dậy thủ thế nhưng lại chậm mất một giây. Cả người cậu đâm sầm vào cửa, chỉ kịp kêu khẽ một tiếng đã thấy hai chân dang ra và bị chân Luther khóa cứng, cổ tay cũng bị kềm chặt vào tường. Cậu trừng mắt.

“Nóng nảy quá, nóng nảy quá.” Luther lẩm bẩm. “Ta biết thế nào là diện mạo một con người, và ta cũng thế nào là giá trị đáng coi trọng. Đừng tự cho rằng cậu hiểu ta, người đẹp bóng đêm à.”

Kasumi gầm gừ và tìm cách thoát ra, cơn giận bốc lên càng lúc càng cao khi nhận ra lúc nào tên khốn này cũng trên cậu một nước. “Không. Được. Gọi. Ta. Là. Người. Đẹp.”

“Ta chỉ nói sự thật thôi.” Luther trả lời. “Cậu nên bình tĩnh lại.”

“Khi nào đánh được mi dở sống dở chết thì ta sẽ bình tĩnh lại.” Kasumi nạt.

Luther cười to. “Cậu và ít nhất một nửa hải quân hoàng gia trên thế giới. Hộ vệ nào cũng đẹp như cậu sao?”

Kasumi nhăn mặt. “Không. Thả ta ra.”

“Ta mà thả cậu ra, thế nào cậu cũng sẽ tìm cách đánh ta nữa. Mà thực ra thì cũng thú vị. Cậu là người đầu tiên đấm được ta một cú, chưa kể cả chục cú khác suốt mấy tuần qua. Ta còn không nhớ lần cuối cùng có ai đánh ngang sức ta là khi nào. Ta không phải kẻ địch của cậu.”

“Đúng là không.” Kasumi đồng tình. “Nhưng cứ nhìn mặt mi là ta lại nổi giận.”

“Thế cũng được.” Luther nói, cúi đầu lại gần đến nỗi hơi thở của cả hai quyện vào nhau, và cậu có thể ngửi được mùi mồ hôi, mùi biển mằn mặn và mùi quế thoang thoảng. “Nếu cậu quyết tâm làm ta phát điên lên thì để cho công bằng, ta cũng nên làm cậu phát điên lên – nhưng cá nhân ta thấy thay vì giận dữ, nếu cậu cũng có cùng ham muốn như ta thì hai bên sẽ vui vẻ hơn nhiều.”

Kasumi sững người khi nghe những lời trắng trợn ấy.

Bỗng nhiên cậu được thả ra và suýt nữa là ngã khuỵu xuống sàn.

“Còn những thứ ta sở hữu,” từ phía bên kia phòng, Luther lặng lẽ nói. “Cậu sẽ ngạc nhiên khi biết ta coi trọng những gì thuộc về ta như thế nào. Như ta đã nói, giữa ta và cậu hoàn toàn chỉ có công, không tư. Nhưng giờ chúng ta đã là đồng đội – dù cậu vẫn còn muốn giết ta – và ta đã hứa sẽ giúp cậu lấy lại chiếc mặt nạ. Có điều ta vẫn thấy tiếc khi nhìn một thứ đẹp đến như vậy bị chôn vùi.”

Kasumi đảo mắt. “Ta thật đúng là hộ vệ tốt nếu đi đâu cũng để người khác nhận ra.” Cậu nói.

“Chỉ chiếc mặt nạ thôi cũng dễ nhận ra rồi.”

“Vậy sao?” Kasumi hỏi. “Miêu tả nó thử xem.”

Luther mở miệng – xong ngậm phắt lại. Hắn cau có. “Một nửa đen. Một nửa đủ màu. Hình như vậy.”

Kasumi cười khẩy.

“Im.” Luther gắt. “Ta mà nghe ‘phép thuật’ một lần nữa ta sẽ bắt chước cậu, cho cậu ăn đấm ngay tức thì.”

Nén lại tiếng cười trong cổ họng, Kasumi bước ngang qua phòng, nhìn Luther kéo ra một cuộn bản đồ và trải rộng lên bàn.

“Đây là hải trình mà thuyền phó đề xuất.” Luther nói. “Trong ba tuần chúng ta sẽ đến được cảng Hollow. Từ đó đi đường bộ lên núi. Hy vọng những tin tức thu thập được trong mấy ngày qua là chính xác. Nếu không thì xem như làm lại từ đầu.”

Kasumi mím môi. “Hắn sẽ ở đó. Ta nhớ hắn có nhắc đến chỗ ấy một lần, dù chỉ thoáng qua. Vùng ấy hoang vắng và tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, đúng không?”

“Ừ.” Luther đáp. “Kinh nghiệm cho thấy là muốn sống lâu chừng nào thì tránh chõ mũi vào chuyện người khác chừng ấy. Ta chỉ không hiểu là tại sao không ai để ý lão đã mất tích. Ta có ấn tượng rằng ‘ngài Jun’ là nhân vật có chút địa vị.”

“Không hề.” Kasumi khinh bỉ đáp. “Trong thế giới của hắn, kẻ có thế lực muốn làm gì cũng được – quan trọng là phải kín đáo. Do đó hắn mới muốn thuê tộc của ta hắn bị dính líu vào một vụ làm ăn nguy hiểm và muốn được bảo vệ. Dù bộ tộc không phản đối việc bảo vệ tội phạm vì chủ nhân là ai và làm gì không phải là vấn đề, nhưng một khi đã đến giao dịch thì phải thông qua những quy tắc nhất định. Sai lầm đầu tiên của hắn là trực tiếp liên lạc với tộc của ta mà không được ai tiến cử.”

“Ta đoán từ đó chuyện bắt đầu tuột dốc hả.” Luther nói.

Kasumi gật đầu. “Phải. Thỉnh thoảng cũng có trường hợp ngoại lệ… nhưng hắn bắt đầu đòi hỏi và tìm cách tự chỉ định hộ vệ cho mình. Bộ tộc không hài lòng khi thấy hắn biết nhiều đến vậy, và sau khi điều tra thì xác nhận hắn quả nhiên là hạng cặn bã không đáng tin. Cùng lúc ấy, tộc ta đang xem xét đề nghị của ngài Minoru. Cuối cùng, chúng ta từ chối Jun và cảnh cáo hắn đừng bao giờ đến làm phiền nữa. Ta lập thỏa thuận với ngài Minoru và đã bảo vệ ngài suốt bấy lâu nay.”

“Để ta đoán nhé – cậu là người mà Jun chỉ định. Tại sao?”

“Đúng là vậy.”

“Ừ, nhưng tại sao?” Luther hỏi lại. “Đừng đánh trống lảng.”

“Ta là một trong những hộ vệ xuất sắc nhất. Trên ta chỉ có hai người, và ngay cả họ cũng nói đó chỉ là nhờ kinh nghiệm. Trước khi ta phạm sai lầm và bị mi bắt cóc, có lẽ ta là hộ vệ số một của tộc. Dĩ nhiên chuyện này thế nào cũng giáng chức ta.”

Không chấp nhận được. Không đủ tiêu chuẩn nhận lấy trách nhiệm đi kèm với địa vị trong gia tộc là đã tệ lắm rồi… bây giờ ngay cả việc duy nhất cậu có khả năng mà cũng thất bại thì…

Luther cuộn lại tấm bản đồ và đặt lại chỗ cũ. “Cậu kiệm lời nhỉ?”

“Mi biết về ta nhiều hơn là ta biết về mi.” Kasumi nổi cáu. “Mi tưởng ta không biết mình đang bị tra hỏi mà không nhận lại được gì đấy hả?”

“Đó là vì chuyện đời ta nhạt thếch.” Luther nhẹ nhàng đáp. “Cảng nào cũng có hơn chục đứa như ta. Không cha không mẹ, bị xua đuổi từ nhà này sang nhà khác, chỗ làm này sang chỗ làm khác. Xoay xở làm chủ được một con tàu thì bị hải tặc tấn công. Vì ta không quen ai đủ rộng rãi chịu bỏ tiền ra chuộc về nên tên thuyền trưởng định giết ta. Ta thuyết phục ông ta cho ta một cơ hội. Và từ đó đến nay ta là hải tặc.”

Kasumi không nói gì.

“Đã nói là nhạt thếch mà.” Luther nói tiếp. “Ta ấy, không có gì nổi bật. Ta vẫn luôn mơ được làm một quý tử một công tước danh giá, bỏ nhà đi lang bạt. Như vậy cuộc đời hải tặc của ta có phải là sóng gió hơn không. Hoặc vẫn ôm trong lòng một mối tình dang dở. Một chút bi kịch làm câu chuyện thêm phần hoành tráng, cậu có thấy vậy không?”

“Ta chỉ thấy mi là thằng ngốc.” Kasumi trả lời. Thật là. Ở cạnh hắn càng lâu cậu càng tự hỏi bao nhiêu phần của hình tượng vị học giả khờ khạo mới là giả.

Luther cười lớn.Kasumi chưa kịp vứt cho hắn câu đáp trả đầy ác ý khác thì đã bị tiếng gõ cửa phá rối. Cậu hằn học ra mở cửa. Tên phục vụ bước vào, đặt chiếc khay lớn đầy ụ thức ăn lên bàn rồi cúi chào trở ra – và lén lút ngó sang Kasumi vài giây.

“Ta ngờ là,” Luther cười khục khịch khoái chí, “nếu cậu hỏi xin thằng nhóc cái gì, nó sẽ lập tức hai tay dâng lên ngay cho cậu. Mà nói trắng ra, ta thấy cả con tàu này bị trúng bùa ngải của cậu rồi.”

Tay Kasumi vo lại thành nắm. “Ta không thể chọn gương mặt mình được sinh ra.” Cậu gắt. “Mi có thôi giễu cợt ta đi không.”

Luther nhướng mày tiến lại gần, gọn gàng chụp lấy bàn tay giơ lên để dọa hắn lùi lại. “Giễu cợt á? Không hề. Cậu không nhận ra mình đẹp đến mức nào sao? Nếu ta tin vào phép thuật, ta nhất định sẽ cho rằng gương mặt này chính là kết tinh của phép thuật.”

“Thì chính thế.” Kasumi cái kỉnh nói. “Ta xui xẻo bị thừa hưởng một phần của gia tộc, và ta sẽ rất biết ơn nếu mi đừng bắt ta nhớ lại điều đó.”

Chết tiệt, những gì cậu cần chỉ là chiếc mặt nạ. Cậu tức tối quay đi rồi buông người xuống ghế, nhanh chóng vừa ăn vừa uống một cách gọn gàng. Bên cạnh, Luther thưởng thức bữa trưa từ tốn hơn Kasumi biết ăn nhanh là không cần thiết nhưng thói quen cố hữu thì không bỏ được.

Xong xuôi, cậu rời khỏi bàn và đi vòng quanh buồng, cuối cùng dừng lại bên cạnh đám bản đồ. “Những ký hiệu này là gì?”

“Người ta gọi nó là Hải ngữ.” Luther đến đứng cạnh cậu. “Cách đây rất lâu, Hải ngữ rất thông dụng. Chiến tranh làm thay đổi nhiều thứ, bao gồm cả tiếng nói và chữ viết, nhưng trong giới đi biển một số cổ ngữ vẫn còn lưu lại.” Hắn chỉ vào ký hiệu đầu tiên của mỗi dòng. “Mấy cái này đại diện cho chín đại dương. Tiếp theo, từ thứ hai và ba cho thấy vị trí nào trên đại dương đó.” Hắn chỉ vào những cuộn bản đồ khác. “Đây là bản đồ đất liền, không giúp được gì trên biển.” Hắn chỉ tiếp vào những cuộn khác. “Còn đây là bản đồ thế giới.”

Kasumi gật đầu, cố gắng ghi nhớ càng nhiều ký hiệu càng tốt. Bây giờ đã có chút khái niệm, sau này cậu sẽ nghiên cứu chúng sâu hơn.

Cậu lại tiếp tục đi tới đi lui không yên. Bình thường cậu có thể đứng yên bất động không vấn đề gì – đó là kỹ năng tất yếu. Nhưng lúc này đây cậu không phải bảo vệ ai, không phải quan sát kẻ nào đáng ngờ. Không phải làm bất cứ thứ gì.

“Cậu không thể nào quá hai mươi lăm được.” Luther đột nhiên lên tiếng.

Kasumi đứng sựng lại, lạnh lùng liếc hắn. “Hai mươi sáu.”

“Vừa chớm thôi, hả.” Luther nhe răng cười.

Tên khốn đang khiêu khích cậu. Chết tiệt. Cả đời cậu chưa bao giờ gặp phải kẻ quái quỷ nào chọc cậu điên tiết lên như thế này. Ba tuần mắc kẹt trên tàu với hắn. Khi ở thị trấn, ít ra một lần trong ngày cậu còn có cách thoát khỏi bản mặt hắn. Ngủ trên giường riêng của mình.

Lúc này thì cậu chỉ có thể yên giấc nếu chịu quay về căn buồng dành cho mình – điều cậu nhất định không làm vì cậu không thể để mình chui vào một xó để rồi bị giam giữ và phản bội lần nữa.

Một phần trong cậu nói khẽ, thận trọng như vậy là thừa, nhưng Kasumi thẳng tay bóp chết giọng nói đó. Dĩ nhiên cậu không thể tin hắn dù chỉ một ly hơn mức cần thiết – miệng hắn nói công tư rõ ràng thôi, nhưng cậu dám chắc chỉ cần thấy lợi tên khốn sẽ quay phắt lưng lại trong tích tắc.

Cậu tự hỏi không biết hắn có nghĩ đến việc dùng cậu để đổi lấy một món tiền chuộc béo bở chưa. So với việc để mất cậu, gia tộc chẳng thà dốc bạc ra trả hắn, ngay cả khi giá trị của cậu không được như đáng ra nó phải thế.

Luther thình lình hiện ra trước mặt Kasumi và đẩy thứ gì đó vào người cậu. Một cuốn sách. Cậu cau mày nhìn hắn.

“Ngồi xuống, thư giãn một chút, đi thêm mấy vòng nữa chắc cậu lên cơn điên mất.” Hắn cười toe toét và lùi lại. “Ta định gợi ý đi tham quan tàu nhưng ta lại muốn đám thủy thủ tập trung làm việc hơn.”

Cậu trừng mắt.

“Ta cũng định gợi ý thêm một số thứ thú vị khác, nhưng ta nghi là nếu nói ra, ta sẽ bị ăn đấm.”

Kasumi ném cuốn sách vào đầu hắn và hùng hổ bỏ ra ngoài, lướt qua đám thủy thủ như không có gì. Cậu kiếm một nơi không làm phiền ai và không bị ai làm phiền, đứng dựa vào mạn tàu, ngắm trời ngắm biển và thả suy nghĩ trôi tự do. Về nhà. Về Minoru. Về chiếc mặt nạ.

Cậu cố thủ ở đó đến khi trời sụp tối và cơ thể mỏi mệt thôi thúc cậu nghỉ ngơi. Cậu ngần ngừ một lúc rồi quay lại buồng thuyền trưởng. Luther đang nói chuyện với thuyền phó, vài phút sau thì tên kia rút lui.

Cố tình lờ hắn đi, Kasumi chuẩn bị đi ngủ cậu trải nệm ra sàn, gần cửa nhưng đủ khuất để ai bước vào không thể lập tức nhìn thấy cậu.

“Ngủ trên sàn không phải là ý hay. Cậu có thể quay về buồng của mình mà.” Luther nói. “Ta không nhốt cậu lại hay giở trò gì đâu.”

Kasumi không trả lời, chỉ âm thầm trải cho xong rồi nằm xuống.

Luther khẽ thờ dài và Kasumi dỏng tai nghe tiếng hắn đi qua lại trong buồng. Vài phút sau nến tắt, và cậu lại dỏng tai nghe tiếng hắn lên giường. Cậu cũng nghe câu “ngủ ngon” nhỏ nhẹ nhưng không trả lời, im lặng chờ đến khi biết chắc Luther đã ngủ, cậu mới tự cho phép mình thả lỏng người.

Có gì đó khác lạ trong không khí làm cậu thức giấc.

Kasumi nằm im, lắng nghe tiếng chân ai đó lẻn vào buồng nhẹ như mèo xong khẽ khàng khép cửa lại sau lưng.

Tiếng chân ngập ngừng giây lát, hiển nhiên là vị khách không mời đang xem xét tình hình.

Cậu không nghĩ gã thấy cậu nằm đó căn buồng quá tối, và Kasumi cũng không thờ ơ đến mức chưa từng nghe qua tin đồn rằng cậu là người yêu của thuyền trưởng. Có lẽ kẻ đột nhập cho rằng cậu đang ở trên giường với hắn.

Nằm mơ à.

Tiếng bước chân rón rén tiếp tục, và Kasumi chờ. Kiên nhẫn chờ.

Chờ đến khi đôi chân kia đi qua khỏi chỗ cậu nằm, triệt đi mọi cơ hội kẻ lạ có thể nhìn thấy cậu, cậu mới vơ lấy con dao găm của mình và ném.

Gã để vuột ra một tiếng kêu thất thanh, hấp tấp quay người định bỏ chạy.

Kasumi bật dậy lao tới, quật gã xuống đất đúng lúc cậu nghe tiếng Luther ngồi dậy đánh diêm, mùi lưu huỳnh phả ra thoang thoảng. Ánh đèn ấm áp lan tỏa khắp buồng.

“Chà chà.” Luther nói. “Là tên phụ bếp đây mà. Mi mò đến đây chắc không phải để mời ta ly rượu khuya đâu hả.” Hắn quỳ xuống trước mặt gã kia, đưa tay ra sau nắm lấy cán con dao đang cắm sâu vào bả vai phải của gã – và ấn mạnh, làm gã rít lên đau đớn, mặt tái đi trông thấy. “Mi là ai?”

“Phụ bếp.” Gã thở dốc.

Luther xoáy nhẹ cán dao. “Trả lời sai. Đỡ hắn dậy.” Nói rồi hắn đi thắp thêm đèn và tìm băng gạc.

Kasumi đứng lên và kéo thốc gã lạ mặt theo. Một tay cậu siết chặt hai cổ tay gã, tay kia lục túi áo mình và lôi ra một sợi dây dài. Chắc hơn thừng, không bị đứt, khó bị cắt. Cậu trói chặt hai tay gã lại và ấn gã ngồi xuống ghế.

Luther quay trở lại bàn, đặt lên đó những thứ tìm được. Nhưng hắn không băng bó cho gã ngay. “Mi là ai?”

Gã đàn ông không đáp.

“Cách đơn giản nhất là giết mi rồi vứt xác xuống biển.” Luther phán, đôi mắt đanh lại, hệt như những ngày đầu Kasumi vừa bị bắt cóc.

Kỳ lạ. Trước nay cậu không nhận ra đôi mắt ấy gần đây đã… không lạnh lùng như thế nào. Bây giờ, nhìn vào đó chỉ thấy độc một màu xanh băng giá khô khan như bầu trời mùa đông. Càng nhìn cậu càng nhận ra ban chiều, mà thực ra kể từ khi cả hai đồng ý hợp tác với nhau, đôi mắt ấy hoàn toàn không phải như vậy.

Cậu giật ngược luồng suy nghĩ trở về đúng vị trí của nó.

“Mi không thể nào là người của Jun.” Luther trầm ngâm nói. “Lão biết bọn ta rồi sẽ truy đuổi lão, phái gián điệp lên tàu là thừa thãi. Tức là mi làm việc cho kẻ khác. Vấn đề là ai?”

Gã gián điệp cau mày.

Kasumi rút phắt con dao ra khỏi vai gã, lau chùi cho sạch trước khi cắt đi một phần áo để lộ ra vết thương.

Luther lại gần rửa sạch rồi băng bó vai gã. Người ngoài nhìn vào có thể thấy lạ, nhưng chính Kasumi đã từng được hắn đối xử tương tự. Hắn vẫn là một tên khốn.

“Giờ thì,” Luther nói, xoay ngược một cái ghế lại, ngồi xuống và khoanh hai tay lên lưng ghế. “Ta nghĩ ra cũng được vài người chịu làm mấy trò liều mạng vô ích. Hiện nay thì ta không có thù oán với kẻ nào táo tợn đến mức này – dĩ nhiên, ngoại trừ nhà vua.”Gã đàn ông không nhúc nhích, biểu cảm không lay chuyển, nhưng cả đời Kasumi chỉ có một người khiến cậu không tài nào hiểu nổi hắn đang nghĩ gì. “Nhưng không lý nào lính triều đình lại táo tợn như vậy?”

“Ô, có lý chứ.” Luther nhếch môi cười. “Nhất là mấy tên lính mới này đây, vẫn còn chưa học xong bài ‘mình có thể bị giết chết’. Xem ra khi ở trên cảng có người nhận ra ta, tức là mi đã từng nhìn thấy ta.”

“Mi tấn công chiếc Đuôi Nhạn.” Gã kia rít. “Khi ấy ta là pháo thủ. Khi thượng cấp biết ta từng gặp mi, họ giao cho ta trọng trách truy tìm mi.”

Luther gật đầu. “Vậy là mi thấy ta, bám đuôi ta, và quay về báo cáo một khi tàu cập cảng Hollow. Gọn gàng, hiệu quả, chỉ có điều mi nổi cơn dại dột và tìm cách đột nhập vào đây. Tại sao?”

“Thu thập bất cứ thông tin gì có thể thu thập được.”

Luther đứng dậy, lầm bầm. “Ngu xuẩn. Trước khi quăng một thằng nhóc ra chiến trường bọn họ không dạy nó cái gì gọi là kiên nhẫn à?”

“Ta không phải-”

Kasumi đánh gã bất tỉnh.

Luther bước ra ngoài gọi lớn một phút sau, hai thủy thủ có mặt.

“Tàu mình vừa vớt được một quý công tử. Giam hắn lại. Cho ăn uống đầy đủ. Không được quấy rối, nhưng cũng không cần lịch sự.”

“Rõ, thuyền trưởng.”

Cả ba đi mất.

Luther tiến về phía quầy rượu, tự rót cho mình một ly brandy. Hắn nhìn Kasumi cậu chỉ lắc đầu.

“Vậy,” Luther nói, giang chân ngồi xuống cái ghế ngược. “Ta nợ cậu câu cám ơn đã cứu mạng ta.” Đôi mắt xanh xám nay đã dịu hẳn đi.

Một khi đã chú ý đến chi tiết này, sự thay đổi đột ngột làm Kasumi cảm thấy… bất an. Cậu đảo mắt. “Mi cũng thức dậy đấy thôi.”

“Ừ, nhưng cậu bắt được hắn trước.”

“Hắn có nói là muốn giết mi đâu.” Kasumi phản đối. “Đừng giả ngốc với ta.”

Luther phá ra cười và hớp một ngụm rượu, đôi mắt sáng rực hoan hỉ đằng sau mép ly. Hắn từ tốn hạ ly xuống. “Nhưng khi ta làm thằng ngốc thì phản ứng của cậu rất thú vị. Trước kia, ngay cả khi cậu tưởng ta chỉ có như vậy-”

“Hô, ta vẫn thấy mi chỉ có như vậy.” Kasumi ngắt ngang nhưng câu nói lại không được hằn học như ý muốn. “Ta thấy mi thậm chí còn ngốc hơn lúc trước.”

“Vậy ngay cả khi cậu tưởng ta chỉ là một tên học giả ngu ngốc.” Luther tiếp lời, miệng cười rộng hơn nữa. “Ngay cả khi đó, trêu tức cậu đã là thú vui của ta. Cái mặt nạ ấy không che được đôi mắt cậu ta chỉ nhìn lướt qua thôi đã biết cậu luôn sẵn sàng đập cho ta một trận mở mang đầu óc.”

Kasumi liếc hắn sắc lẻm.

Luther uống cạn ly rượu rồi đặt xuống bàn. “Cứ nhìn ta như vậy đi, ta sẽ đầu hàng cám dỗ và hôn cậu. Báo trước rồi nhé.” Hắn đứng dậy tắt hết đèn rồi quay trở lại giường trong bóng tối.

Kasumi cũng chầm chậm quay về giường mình, ruột gan bị lời tuyên bố trắng trợn khoắng lên rối tung. Số người biết mặt cậu chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ngay cả cha mẹ cậu cũng hiếm khi được thấy mặt con trai mình kể từ khi cậu trở thành một hộ vệ. Diện mạo, bề ngoài, không là gì cả. Hoàn toàn không đáng nói tới. Thứ thiết yếu là kỹ năng, là thực lực. Cậu xinh đẹp hay xấu xí vốn không quan trọng.

Kasumi chỉ muốn có lại chiếc mặt nạ của mình.