Đằng Sau Thiên Thần Là Một Ác Quỷ

Chương 41: Sự thật về quá khứ của dì an




- Ưm....

Đình Nhã mệt mỏi hé mi mắt. Cả người cô không còn chút sức lực nào, đầu óc như quay cuồng. Hai tay cô nhói lên, vì bị trói chặt. Miệng cô bị bịt lại bằng miếng vải, nên cô không thể nói được, chỉ có đau khổ giương mắt nhìn ra xung quanh. Cô đang ở đâu vậy chứ? Một căn nhà cũ kỹ. Mùi ẩm mốc xộc vào mũi Đình Nhã, khiến bụng cô cồn cào, lợm giọng. Đình Nhã nhăn mày, cố sắp xếp lại mọi chuyện. Tại sao cô lại ở đây chứ? Phải rồi! Tối hôm qua, cô đã nghe lén chuyện của dì An và bị phát hiện, sau đó cô bị ai đó đánh thuốc mê từ phía sau....Đình Nhã khẽ rủa thầm sự ngu ngốc của chính mình, cô lo lắng nhìn quanh. Dì An....đâu rồi chứ? Có lẽ vì thuốc mê vẫn còn ngấm, chưa tan hết nên đầu Đình Nhã nhức buốt, tay chân cũng rã rời. Cô dựa vào tường, thở dốc. Mệt quá! Thực sự thì chưa bao giờ Đình Nhã thấy mệt như lúc này. Hai mắt cô nhập nhoè, mọi thứ trước mắt cứ mờ dần đi. Ha, nực cười thật. Đình Nhã tự cười chính bản thân mình. Ai bảo cô quá ngu ngốc, quá tin người. Người dì mà cô hằng yêu quý, đâu phải tốt đẹp như vậy, bà ấy chỉ muốn cô và Gia Bảo đau khổ, nhưng vì lý do gì thì cô không rõ. Cái gì mà người dì luôn yêu thương cô chứ? Chẳng là là do cô ngây thơ thôi! Tin người quá thì giờ còn trách ai được nữa?

- Tỉnh rồi sao, cháu gái yêu?

Một giọng nói mỉa mai vang lên. Đình Nhã giật mình, quay ra. Người cô như đông cứng lại, sắc mặt trắng bệch, chân tay tê cứng, hơi thở của cô trở nên gấp gáp và loạn nhịp hơn. Đáng sợ, thật đáng sợ! Đình Nhã căng thẳng đến nỗi tim như muốn ngừng đập, cô nhìn trân trối vào dì An. Bà ta đang từ từ tiến lại phía cô, nụ cười dịu dàng nhưng vô cùng lạnh lẽo. Theo sau bà ta là một người đàn ông, cao gầy, sát khí đằng đằng, gã mặc một bộ đồ đen bí ẩn và nét mặt hung dữ, không có chút gì là người lương thiện. Đình Nhã mím môi, cô co người, lùi vào góc nhà, nhìn dì An đầy cảnh giác, giờ phút này tim Đình Nhã đập liên hồi, cảm giác sợ hãi cứ siết chặt lấy cô, khiến cô bất an. Dì An, bà ta định làm gì cô? Bà ta quả là đáng sợ. Bắt gặp cái nhìn của cô, dì An nhếch môi, bà ta kéo ghế, ngồi đối mặt với Đình Nhã, giọng nói bình thản:

- Sao vậy? Sao con lại nhìn dì bằng ánh mắt ấy?

Đình Nhã ngước mặt lên nhìn dì An, ánh mắt cô chứa sự chán ghét, cô khinh khỉnh nói:

- Đủ rồi, bà diễn kịch đủ rồi đấy! Bà bắt tôi đến đây làm gì hả?

Dì An cười lạnh, bà ghé sát mặt Đình Nhã, thốt ra những lời cay độc:

- Hừ, cũng phải, mày đâu còn là cháu tao nữa. Nói thật, mày luôn khiến tao ngứa mắt đến phát điên lên, mày quả thực rất giống mẹ mày- Triệu Hải Yến, và tao không chấp nhận một Hải Yến thứ hai tồn tại. Tao hối hận rằng ngày đó, khi mày sinh ra không bóp chết mày luôn, để tới giờ tao luôn bị ám ảnh. mày cũng biết sự thật sao? Tốt thôi, đúng là tao đã đánh tráo kết quả xét nghiệm hôm ấy, bởi tao không muốn mày và thẳng đó được hạnh phúc. Chúng mày làm tao nhớ lại những chuyện không mấy tốt đẹp gì cả.

Mắt Đình Nhã đỏ hoe, dòng lệ nơi khoé mắt chỉ chực trào ra. Cô cắn môi đến bật máu, móng tay bấm sâu vào da thịt. Những lời này, cô không muốn nghe, không muốn một chút nào! Dì gì thì cũng là dì cháu gắn bó suốt bao năm qua, sao bà ta có thể nói như vậy với cô chứ? Dì cháu sao? Chỉ là cái tình nghĩa được xây dựng dưới một vỏ bọc hoàn hảo suốt bao năm, chứ thật sự thì tình nghĩa ấy đã chấm dứt từ lâu. Đình Nhã nhìn thẳng vào dì An, đôi mắt ầng ậng nước:

- Vì lý do gì mà bà trút giận lên tôi và Gia Bảo? Vì sao vậy? Chúng tôi làm gì sai với bà vậy hả? Bà nói đi!

- Vì sao ư? Ha ha ha...- Dì An đột nhiên cất tiếng cười lớn, tiếng cười nghe bi thương đến xót xa- Có thật mày không biết gì không? Đừng ra bộ ngây thơ nữa. Chuyện giữa tao với Hàn Vũ Nam, mày biết được tới đâu rồi?

Đình Nhã giật mình, khuôn mặt tái dần đi. Cô im lặng, không dám nói gì. Phải, cô biết, cô đã điều tra được một ít. Đúng thực là ngày xưa, dì An và cha của Gia Bảo cũng từng yêu nhau, chuyện đó là do cô đoán, nhưng việc này thì có liên quan gì đến cô và Gia Bảo?

- À, đúng rồi. Chắc hẳn mày mong gặp chồng lắm nhỉ ? Tao có mang nó đến cho mày đây- Dì An cười đểu, bà ra hiệu cho tên áo đen đứng đằng sau. Gã hiểu ý và quay ra ngoài.

Rầm!

Gia Bảo bị ném xuống đất. Đầu anh có vết máu đã khô, có lẽ vì bị đánh từ đằng sau. Anh nằm miên man bất tỉnh, khuôn mặt tái nhợt hẳn đi. Đình Nhã thoáng sững người, một giọt nước mắt lăn dài. Gia Bảo, tại sao anh lại ở đây? Bao nỗi mong nhớ, cũng như buồn bã đan xen, khiến cô chỉ biết run rẩy nhìn anh. Thấy anh như vậy, tim cô đau thắt lại. Dù rằng cô có giận anh, có ghét anh, khi đã làm chuyện đó với cô, nhưng cô không thể cầm nổi lòng mình. Anh đau mà cô còn đau hơn gấp vạn lần

- Cảm động lắm hả? Tao đã cho chúng mày toại nguyện, uyên ương thành đôi rồi đấy- Dì An nói giọng mỉa mai, xong bà ta quay sang gã kia- Killer, làm cậu ta tỉnh lại đi

- Được thôi- Killer nhếch mép cười gian trá. Gã lấy xô nước và...

Ào!

Nguyên xô nước lạnh hất vào người Gia Bảo. Cái lạnh làm anh giật mình, mở mắt tỉnh dậy. Anh nhìn khắp phòng và mắt chợt thoảng thốt khi thấy Đình Nhã. Anh định đi tới chỗ cô thì phát hiện ra tay chân anh đã bị trói chặt, nên anh không di chuyển được. Gia Bảo cau mày, anh từ từ nhớ lại mọi chuyện. Phải rồi! Hôm qua, anh đã tới tìm Đình Nhã, và.....Anh liếc về phía dì An, gằn giọng:

- Bà đưa tôi tới đây làm gì? Hay bà sợ tôi nói với Đình Nhã việc bà đã đánh tráo kết quả xét nghiệm?

- Hừ- Dì An cười khinh khỉnh- "Ngựa non háu đá". Mày tưởng có thể doạ tao à? Dù sao con ranh này cũng biết hết chuyện rồi. Mà sao mày biết chuyện đó?

- Chính bác sĩ Quốc đã nói cho tôi. Này, giờ bà mau thả Đình Nhã ra, gia đình tôi với bà vốn có thù, không liên quan gì đến cô ấy cả. Bà bắt mình tôi là được rồi đó- Gia Bảo lo lắng nhìn về phía Đình Nhã

- Ha ha, tình yêu cảm động nhỉ? Ngày xưa tao cũng từng như chúng mày đấy...- Giọng dì An đột nhiên trầm hẳn xuống- Chúng mày có biết hồi xưa tao với Hàn Vũ Nam từng yêu nhau không hả?

- Sao?- Gia Bảo ngạc nhiên nhìn dì An, còn Đình Nhã đã biết chuyện đó nên cô không có vẻ ngạc nhiên, cô chỉ nhíu mi nhìn dì An

- Năm ấy, tao với Hàn Vũ Nam từng yêu nhau. Một hôm, tao giới thiệu với Hàn Vũ Nam chị gái của tao- Triệu Hải Yến. Nào ngờ anh ta lại đem lòng yêu Hải Yến, và chia tay với tao, thế là Hải Yến với Vũ Nam thành đôi. Tao vô cùng đau khổ, nên đã bày mưu để anh ta ngủ với tao, kết quả là Hải Yến thấy và đòi chia tay với anh ta. Anh ta tức giận mắng chửi tao, dù tao có hết lời van xin. Mấy tháng sau, tao phát hiện mình đã mang thai con của anh ấy nên đến tìm, nhưng anh ấy xua đuổi tao, và trong phút sơ sểnh, tao bị ngã, mất đi đứa con. Tao đau khổ, ngày đêm khóc vì nhớ con, anh ta cũng không thèm quan tâm. Và một thời gian sau, chị tao lấy chồng tên Mai Đình Vũ- người đã thích thầm chị tao từ lâu, còn Hàn Vũ Nam cũng bỏ tao đi lấy vợ. Ha ha ha!- Dì An kể một hồi và cất tiếng cười điên dại. Xong, bà ta đi tới chỗ Đình Nhã, ánh mắt thù hận nhìn cô, bà ta rút ra khẩu súng và dí vào trán cô

- Đình Nhã!- Gia Bảo hét lên, mắt anh sầm lại, như có làn sương mờ phủ ở mắt, anh gầm lên- Bà mau thả Đình Nhã ra ngay!

Cả người Đình Nhã run lên. Nòng súng lạnh lẽo dí sát vào trán khiến mọi cơ quan của cô như tê liệt, tim như ngừng đập vì sợ hãi. Mồ hôi chảy dài trên mặt cô, mặt cô trắng bệch. Lại nữa sao? Đây là lần thứ hai cô gặp chuyện thế này, trước đó, cô đã bị Thiên Huy bắt một lần. Bây giờ, cô rất sợ, sợ đến nghẹt thở. Từng tế bào thần kinh của cô căng ra, cô cắn chặt môi đến bật máu, ngồi im không dám nhúc nhích.

- Mày nghĩ tao sẽ nghe lời mày? Đừng hòng, tao sẽ cho mày với nó nếm mùi đau khổ, bù lại những gì tao phải chịu năm xưa. Hàn Vũ Nam và Triệu Hãi Yến đã gây ra đau khổ cho tao, thì chúng mày là phận con sẽ phải chịu thay. Mà mày còn chưa biết một sự thật thú vị đâu nhỉ, Đình Nhã ? Năm xưa, khi nhà mày bị cháy, chính tao đã gây ra đấy, tao cố ý mở khoá ga và...Bùm! Ha ha, cha mẹ mày chết thảm, duy chỉ có mày sống sót. Đúng thật là Hàn Vũ Nam có tới, nhưng anh ta tới để chúc phúc cho chị tao, và anh ta có hút thuốc thật. Anh ta cứ nghĩ đám cháy ấy là do tàn thuốc của anh ta, quả là ngu ngốc!- Dì An cười lớn, tiếng cười chua chát biết bao! Nước mắt đã chảy dài trên má Đình Nhã. Cô vừa thương vừa hận dì An, dì đã lừa dối cô, tất cả mọi chuyện.

- Bà sai rồi! Thực sự thì cha tôi luôn ân hận vì năm xưa đã đối xử với bà như vậy. Lấy mẹ tôi mà ông ấy luôn day dứt, đêm nào cũng không được ngủ yên. Đám cháy đó, ông ấy biết bà gây ra, nhưng ông ấy đã tình nguyện nhận tội, để bù đắp lỗi lầm năm xưa. Chính ông ấy đã nói với tôi như vậy, ông ấy nhờ tôi chăm sóc Đình Nhã, để với bớt gánh nặng cho bà! - Gia Bảo gào lên đau đớn

- Câm đi, mày với cha mày, đều là hạng dối gạt như nhau hết!- Dì An trừng mắt giận dữ, bà nắm tóc Đình Nhã và dí sát súng vào trán cô hơn- Hôm nay con ranh này sẽ phải chết!

- Không được- Gia Bảo sững sờ, anh định lao tới chỗ cô, nhưng bị tên Killer giữ lại

Đoàng!!!!!!