Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Chương 40: Đùa giỡn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tạ Tri Vi xấu hổ, cũng không phải vì “nam nữ thụ thụ bất thân”. Trên thực tế, những năm kia hắn làm diễn viên có không ít lần quay cảnh thân mật với bạn diễn nữ, tuy rằng phần lớn đều là tá vị*, nhưng trong vô hình đã rèn luyện cho hắn biết cách giữ chừng mực.

Coi như có nữ nhân ở trước mặt hắn cởi sạch, hắn nhìn cũng không có cảm giác gì, công việc mà thôi.

Không sai, Tạ Tri Vi cảm thấy mình giờ này khắc này đang làm việc.

Hắn sở dĩ xấu hổ, là vì hắn sợ nam chính phát hiện rồi sinh ra hiểu lầm.

Hiểu lầm hắn là lão Vương nhà bên đào góc tường, cho hắn ta đội nón xanh.

Nam chính từng bị nữ nhân Trình Đạo Tú kia lừa gạt, kiêng kị nhất là cái này.

Tạ Tri Vi trong nháy mắt điều chỉnh tốt thần thái, biểu tình đứng đắn giống như đỡ bà cụ đi qua đường. Hắn không một tiếng động bay lên, ở khoảng cách cách Thu Trọng Vân ba bước lại không một tiếng động rơi xuống. “Bần đạo cũng không phải là cố ý, mạo phạm rồi.”

Nào biết Thu Trọng Vân lại rất hăng hái, nửa nằm ở một bên kiều giác trên nóc nhà, một tay chống cằm lười nhác nhìn qua, “Nếu đạo trưởng biết mạo phạm nô gia, ngài cũng không thể không chịu trách nhiệm nha.”

Đôi mắt nàng hàm chứa nước mùa thu, chỉ cần là nam nhân nhìn thấy chỉ sợ đều phải xương mềm gân nhũn.

Tạ Tri Vi lại càng khẩn trương, chịu cái lông trách nhiệm, ngươi cho rằng ta dẫm một cước sẽ mang thai sao? Lão muội ngươi làm ơn đừng đùa giỡn lung tung nữa, nam chính ở dưới đang nhận cha, cảnh xúc động như vậy ngươi không thể nghiêm túc một chút được sao!

Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó ở chung, gần thì nói vô lễ, xa thì lại oán trách—— Khổng phu tử thật không có gạt ta.

Vậy xử lý lạnh đi!

Bởi vì tồn tại cảm đã đạt bốn ngôi sao, Tạ Tri Vi lạnh mặt rất tự nhiên. Hắn đi đến một chỗ khác dưới bóng cây, tại chỗ khoanh chân ngồi ngay ngắn.

Thu Trọng Vân thấy thế cười khẽ: “Đạo trưởng nhắm mắt làm gì? Có phải thấy nô gia quá xinh đẹp, khiến ngài tâm viên ý mã**?”

Tạ Tri Vi mắt điếc tai ngơ, tập trung tinh lực đem thần thức chậm rãi xâm nhập vào trong phòng.

Mục Hạc ôm “Cẩu” trong lòng ngực, ưỡn thân thể đến thẳng tắp, biểu hiện ra dáng vẻ câu nệ và luống cuống mà một người vừa mới gặp phụ thân nên có. Hắn ngước mắt nhìn lên, một đôi mắt dưới ánh đèn rạng ngời lấp lánh. Bình phong ở sau lưng ẩn hiện một bên sườn mặt của hắn, đường nét trôi chảy, tựa như do một bút vẽ thành.

Tạ Tri Vi nhịn không được bùi ngùi cảm khái, trận này nam chính lại trưởng thành thêm một chút. Ngày sau cao quý xuất trần, giờ phút này đã xuất hiện manh mối.

Khó trách khi đó đạo diễn thích chụp Hà Tranh ba trăm sáu mươi độ, diện mạo này quả thực không có góc chết.

Trong phòng còn có một người hơi cao hơn Mục Hạc một chút, mặc một thân áo gấm. Người này ở dưới ánh nến, mặt như quan ngọc, khí chất ung dung, trên mặt như có như không vệt nước mắt khô cạn.

Hắn ta và Mục Hạc có năm sáu phần tương tự, chỉ là mũi cao thẳng, đường nét gương mặt càng cứng rắn hơn.

Tạ Tri Vi ở trong lòng “chậc” một tiếng, vẫn còn rất đẹp trai, trách không được mẹ của Mục Hạc nguyện ý buông bỏ tất cả chạy theo cha hắn. Thảo Mãng Anh Hùng thật biết cách miêu tả diện mạo, hình dáng đã giống với Mục Hạc, lại có khí chất tươi sáng.

Cha Mục Hạc nhìn ngọc bài trong lòng bàn tay, thở dài: “Ai ngờ năm đó từ biệt, hôm nay đã âm dương đôi đường, chỉ còn sót lại vật này. Con trai, là ta có lỗi với mẫu thân ngươi, càng có lỗi với ngươi.”

Mục Hạc thấp giọng an ủi: “Phụ thân không cần tự trách, mẹ chưa từng nói qua một câu oán hận ngài.”

“Càng là như thế, ta mới càng thêm xấu hổ vô cùng……” Giọng của cha Mục Hạc mang cảm giác run rẩy rõ ràng, ông ta nắm chặt ngọc bài, nhắm mắt, “Mẫu thân ngươi tên là Chiếu Thủy, ta từng nói chỉ cần có ta ở đây, nàng sẽ vĩnh viễn không cạn. Cuối cùng nàng lại đặt tên cho ngươi là Hạc***, rõ ràng là…… Đã nói sống chết có nhau, đã nói cùng người thề ước, đều là lời nói suông. Chắc hẳn nàng hàng đêm nhìn trăng sáng sầu não, lại tìm không thấy bóng dáng của ta……”

Đầu Tạ Tri Vi đầy hắc tuyến****.

Có người làm cha nào chia sẻ kinh nghiệm yêu đương với con trai sao?

Xem ra mẹ của Mục Hạc bị sủng thành não tàn chỉ biết yêu đương, tất cả đều là lỗi của cha hắn! Từng xấp từng xấp lời tỏ tình, tìm lầm đối tượng rồi ê này! Miệng lưỡi con trai ngươi còn ngọt hơn miệng của ngươi mau tắm rửa đi ngủ đi đại huynh đệ!

Không đúng, Tạ Tri Vi bỗng nhiên nhớ tới trong nguyên tác hình như cũng không có đoạn lời kịch khiến người nổi da gà này, chính là rất bình thường nhận thân mà thôi, sau đó lấy một câu “Phụ tử kê cao gối trò chuyện thâu đêm, thẳng cho đến bình minh” để làm kết thúc.

Xem ra hắn chỉ lo ngủ, trong chốc lát đã tới chậm, không đuổi kịp cảnh nhận con, ngược lại đuổi kịp “kê cao gối trò chuyện thâu đêm”.

Nam chính cũng thật lợi hại, nghe cha hắn than thở khóc lóc buồn nôn lâu như vậy, lỗ tai không mềm, răng cũng không chua, rất phối hợp đỏ cả vành mắt.

Đã không có gì quan trọng, vậy không cần quá lo lắng trong phòng, hiện tại tuyến (Thu) tình (Trọng) cảm (Vân) quan trọng hơn.

Tạ Tri Vi một mặt nghe ngóng động tĩnh trong phòng, một mặt lưu ý bốn phía. Bỗng nhiên một làn gió thơm nhàn nhạt phất qua, Thu Trọng Vân đã xuất hiện bên người hắn, vừa rơi xuống đất đã tựa như không có xương mà dựa vào nhánh cây kề bên hắn.

Tạ Tri Vi mở mắt ra, thấp giọng hỏi: “Cô nương có gì muốn làm sao?”

Thu Trọng Vân cũng không trả lời, dửng dưng nhìn chằm chằm gương mặt hắn, thẳng đến khi Tạ Tri Vi sợ hãi trong lòng, nàng bỗng nhiên dịch chuyển về phía trước một chút.

Tạ Tri Vi đành phải lùi về phía sau một chút.

Thu Trọng Vân tức khắc cười rộ lên, tiếp tục dịch chuyển về phía trước.

Khoảng cách hai người một lần nữa lại kéo gần, ngoại trừ nam chính, Thu Trọng Vân là người thứ hai gần đến nỗi có thể khiến Tạ Tri Vi thấy rõ lông mi.

Tạ Tri Vi nhìn nhìn phía sau, quay đầu lại nói: “Cô nương, lại lùi nữa phía sau này chính là mái hiên.”

Thu Trọng Vân không để bụng: “Thì tính sao.”

Tạ Tri Vi chân thành nói: “Cô nương nếu muốn đi xuống, bần đạo có thể nhường đường.”

Thu Trọng Vân “xùy” một tiếng, lại cười rộ lên, “Đạo trưởng thật biết giả vờ đứng đắn. Rõ ràng là tới nghe lén chân tường của đồ đệ, lại luôn trộm liếc nhìn nô gia. Người chính đạo đối với chúng ta kêu đánh kêu giết, nhưng đạo trưởng lại hòa hòa khí khí, không phải thích nô gia thì là cái gì? Sớm chút thừa nhận đi.”

Tạ Tri Vi thiếu chút nữa phun ra một ngụm lão huyết: “Cô nương hiểu lầm, bần đạo không có.”

Ta sát, sao lại có nữ nhân tự luyến như vậy!

…… Được rồi, năm đó thời điểm đọc truyện quả thật rất thưởng thức nàng.

Dù sao đánh phụ trợ cho nam chính, kéo theo biết bao nhiêu tiết tấu.

Khu bình luận còn có câu nói bị nhắc tới thật lâu thế này: Thúc đẩy cốt truyện nhà ai cường, Ma Tông Thánh Nữ Vân di nương.

Ngay cả những lúc cốt truyện xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ cần Thu Trọng Vân lên sân khấu là sẽ lao về phía trước, một tay thiện nghệ kéo tiết tấu không phải nói đùa.

Nhưng xưa đâu bằng nay, hiện tại chỉ cần dính tới một góc của nam chính, bất kể là đồ vật hay là người tất cả đều là đánh quái nổ trang bị, hễ là thứ gì đó của nam chính hắn đều không thể nhận.

Lúc này, thần thức của hắn nhìn thấy trong phòng cha Mục Hạc đã khóc xong rồi, đang cầm khăn gấm lau lau mắt, nhìn Mục Hạc vui mừng nói: “Không hổ là con của ta và A Thủy, Tuyết Ly Thú này khắp thiên hạ không ai chạm vào được, duy chỉ ngoan ngoãn với một mình ngươi. Có thể thấy được huyết thống của ngươi có bao nhiêu thuần khiết, chân thật đáng tin.”

Ông ta nói xong, rất là tự hào sờ lên đỉnh đầu “Cẩu”.

“Cẩu” đang ở trong lòng ngực Mục Hạc híp mắt cọ tới cọ lui, tức khắc ngẩng đầu, nhanh chuẩn cắn lên tay cha Mục Hạc, không cho đối phương có cơ hội sờ mình một chút nào.

Khóe miệng cha Mục Hạc khó khăn lắm mới bày ra nụ cười, lập tức cứng ngắc.

Mục Hạc lộ vẻ kinh hoảng sợ hãi, vội kéo miệng “Cẩu” ra: “Mau buông phụ vương ra.”

Cha Mục Hạc ngượng ngùng để tay xuống: “Không sao đâu.”

Mục Hạc xoay người sang chỗ khác, đặt “Cẩu” xuống dưới đất, “Đi thôi.”

Lúc hắn nói ra hai chữ này, tựa như đổi thành người khác, vẻ mặt vốn đang thuần lương ngây thơ bỗng trồi lên một vệt tối tăm.

Cũng không biết trên tay hắn làm cái động tác gì, con mèo bỗng nhiên thả người nhảy lên xà nhà.

Vừa lúc đánh vào vị trí mà lúc này Tạ Tri Vi và Thu Trọng Vân đang đứng.

Nóc nhà tức khắc thủng một lỗ lớn.

Sự tình đột ngột phát sinh, sau khi đống ngói vỡ rơi xuống đất, Tạ Tri Vi mờ mịt cúi đầu nhìn, vừa lúc đối diện với ánh mắt kinh ngạc của cha Mục Hạc.

Hai bên còn chưa kịp phản ứng, Mục Hạc đã giận dữ trợn mắt: “Yêu nữ, lại là ngươi!”

Tạ Tri Vi tự nhủ thầm, không xong rồi.

Hắn vậy mà quên mất một chuyện quan trọng.

Nam chính hiện có được Hắc Bạch song liên, tinh thần lực đã tăng lên rất nhiều. Hắn có thể một bên đối phó Thu Trọng Vân một bên rình coi nam chính, nam chính cũng có thể một bên cùng cha mình ôm đầu khóc rống, một bên giám thị hắn ở trên nóc nhà.

Vốn dĩ hắn đến đây không có ý định giấu diếm nam chính, dù sao mình chính là “mang theo lòng tốt, quan tâm đồ đệ”. Nhưng Thu Trọng Vân quậy ầm ĩ như thế, vậy mà để hắn quên mất việc này.

Không biết vừa rồi rơi vào trong mắt nam chính, là Thu Trọng Vân câu dẫn hắn, hay là hắn đùa giỡn Thu Trọng Vân.

Giờ này khắc này hết đường chối cãi, Thu Trọng Vân cơ hồ nằm nhoài trên người hắn…… Danh dự, anh minh, khí tiết tuổi già, toàn huỷ hết.

“Hả? Người nào trên nóc nhà?” Cha Mục Hạc cũng đã kịp phản ứng, ngửa đầu dò xét một phen “Một người hình như là có thân phận ở Đạo Tông, một người khác…… Không giống người tốt.”

Câu kết luận này vừa rơi xuống đất, ám vệ bốn phía chỉ trong nháy mắt đã hiện trên nóc nhà, bao bọc vây quanh hai người.

Thu Trọng Vân không coi ai ra gì đứng lên, hướng trong phòng nháy nháy mắt: “Sai rồi nha, phải là không giống một nữ nhân tốt.”

Tạ Tri Vi hiên ngang lẫm liệt đứng lên, ý đồ cứu vớt mặt mũi của hắn ở trong lòng nam chính: “Cô nương nhiều lần xông vào Đạo Tông ta, bần đạo lấy lễ tiếp đón nhưng cô nương lại chấp mê bất ngộ. Nếu đã như thế, chớ nên trách bần đạo ra tay vô tình.”

Thu Trọng Vân nhướng mày liễu: “Ồ? Hiện tại mới vô tình…… Vậy vừa rồi chính là có tình sao?”

Tạ Tri Vi: “……” Tha cho ta đi.

“Yêu nữ chớ nên vô lễ với sư tôn!” Mục Hạc không đợi cha hắn lên tiếng, trực tiếp hạ lệnh với ám vệ: “Bắt lấy nàng ta.”

Đám ám vệ sửng sốt.

Cha Mục Hạc cúi đầu uống một ngụm trà, nói: “Từ hôm nay trở đi, mệnh lệnh của hắn, chính là mệnh lệnh của ta.”

Tạ Tri Vi nghĩ thầm, cốt truyện này hình như có chút nhanh, trong nguyên tác ngay từ đầu giấu kín chặt chẽ, cuối cùng mới tuyên bố ở đại hội Phật Đạo trước mặt mọi người. Mà hiện tại, nhanh như vậy đã thừa nhận?

Có điều nam chính còn kêu “sư tôn” thân thiết thế này, chứng tỏ hắn vẫn còn tin tưởng ta, hình như có chút cảm động nho nhỏ.

Mục Hạc đã mở cửa nhảy lên nóc nhà, trực tiếp đứng trước mặt Tạ Tri Vi, giống như trước đó trong căn phòng nhỏ ở Càn Dương Thành, che chắn cho hắn cực kỳ kín kẽ.

“Nàng ta là người của Ma Tông, mau diệt cỏ tận gốc.”

Đám ám vệ cùng nhau tiến tới, Thu Trọng Vân tựa như một cọng lông vũ màu đen lóe lên, bám vào nhánh cây cao nhất, cười khanh khách nói: “Mau tới đây, bắt được ta sẽ khen thưởng nha.”

Thân thủ đám ám vệ này rõ ràng không chậm, nhưng so với nàng liền rơi xuống hạ phong. Nàng tựa như con muỗi trêu đùa gấu đen, lợi dụng sơ hở trong các chiêu thức mà khoan thai lên xuống, không chút phí sức, lại không vội mà đi. Ngẫu nhiên còn mượn cơ hội vứt cái mị nhãn về phía Tạ Tri Vi bên này, tựa như đi dạo phố đùa giỡn đàn ông.

Tạ Tri Vi thản nhiên, hắn biết nữ nhân này muốn thăm dò thực lực của Đạo Tông, đến nỗi vì cái lông gì mà cảm thấy hứng thú với hắn như vậy…… Quỷ mới biết.

Nguyên tác Tạ Tri Vi mỗi ngày đều trạch ở trong phòng ai cũng không gặp, căn bản không có sẵn tình tiết để tham khảo.

Sắc mặt Mục Hạc càng thêm khó coi, bỗng nhiên phóng ra một bước, mấy chục đạo hắc khí nhanh chóng lan tràn qua, giống như núi non trùng điệp đem Thu Trọng Vân khóa lại ở chính giữa.

Lời tác giả: Muốn biết chuyện tiếp theo thế nào, đợi nghe hồi sau phân giải

—-

*Tá vị: 借位 thuật ngữ trong nhiếp ảnh, quay phim. Lợi dụng góc quay chụp để tăng thêm hiệu quả, thường hiểu là diễn giả mà quay giống như thật. Ví dụ Tá vị hôn môi có nghĩa là không có đụng chạm môi của nhau, nhưng nhờ lợi dụng góc quay mà nhìn qua giống như thật sự đang hôn môi.

**Tâm viên ý mã 心猿意马 nghĩa đen là tâm như vượn nhảy nhót, ý như ngựa chạy nhanh; nghĩa bóng là mau chóng thay đổi, đứng núi này trông núi nọ.

*** Thủy trong Chiếu Thủy 照水 nghĩa là nước, Hạc trong Mục Hạc穆涸 nghĩa là cạn.

**** Đầu đầy hắc tuyến: mượn cái ảnh nhóc Maruko đầu đầy hắc tuyến làm minh họa cho mọi người hiểu đây:v

50965