Đáng Tiếc Đều Không Phải Là Ngươi

Chương 13




Một trận xôn xao bên ngoài cửa lao, Triệu Trinh xuất hiện ở cửa ở giữa một một đám thị vệ hộ giá, khóe môi nhếch lên cười đắc ý. Lúc này trên cổ Nguyên Hạo đã bị thương nhẹ, tay nắm một con dao găm kề trên ngực Triển Chiêu.

Trong lòng Triệu trinh hừ lạnh một tiếng, quả nhiên đúng như kế hoạch ban đầu, Triển Chiêu bất ngờ động thủ đối với Nguyên Hạo, đáng tiếc lại không lường trước được Triển Chiêu đã không còn sức lực chỉ có thể làm Lý Nguyên Hạo bị thương nhẹ như vậy.

Lúc Triệu Trinh đưa mắt nhìn Triển Chiêu, lại phát hiện sắc mặt Triển Chiêu tái nhợt khác thường, một vết máu chướng mắt nơi khóe miệng, không hiểu sao ánh mắt nhìn mình tràn ngập ai oán cùng thất vọng.

Triệu Trinh mặt không tự nhiên run lên một chút, nhưng lập tức lại khôi phục vẻ điềm tĩnh, đồng thời cất tiếng nói: “Thì ra là Nguyên Hạo lão đệ a, như thế nào lại hăng hái như vậy, đêm khuya có nhã hứng đến nhà lao của ta dạo chơi. Ồ, xem ra ta hỏi thật ngu ngốc, đương nhiên là luyến tiếc Triển hộ vệ ngày mai chịu hình, cho nên đến đây nói lời tạm biệt. Dù sao cũng là tròn một năm cùng theo bên cạnh, cùng chung chăn gối, vốn dĩ đã luyến tiếc như vậy rồi!”.

Triển Chiêu đi Tây Hạ cho tới bây giờ vẫn là bí mật, không nghĩ rằng giờ phút này Triệu Trinh làm trò như vậy trước mặt nhiều đồng sự ngày xưa của Triển Chiêu, giải thích như vậy không thể chấp nhận được. Triển chiêu đã tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, cả người phát run, thiếu chút nữa đứng không vững.

Lí Nguyên Hạo cũng tức giận đến hai mắt tóe lửa, mình là đại bàng thảo nguyên, không hạn bị chế bởi tập tục, lễ giáo. Mặc kệ chuyện này có thật hay không. Nhưng Triển Chiêu đường đường là đại hiệp, trung quân trung nghĩa, hiện tại lại bị chính người mình rất tin tưởng nói ra những lời không thể chấp nhận được, trong lòng không khỏi buồn bực thay Triển Chiêu.

Tuy rằng rất tức giận, bất quá lí Nguyên Hạo vẫn tự nhủ bản thân mình, hiện tại không phải thời điểm phát hỏa, còn phải cứu người nữa. Miễn cưỡng kiềm chế lửa giận trong lòng, cúi người, dịu giọng chân thành nói: “Triệu Trinh, xin mời những người khác ra ngoài, ta và ngươi nói chuyện riêng. Dù thế nào thì tối nay, ta cũng phải đưa Triển Chiêu rời khỏi nhà lao này.”.

Triệu Trinh lạnh lùng cười, nói: “Thật tức cười, ngươi còn không mau tỉnh táo lại. Triển Chiêu là người bên kia, đến bây giờ ngươi còn không rõ sao? Ngươi xem hiện tại ngươi đang kề kiếm vào hắn, còn nói cứu hắn cái gì, thật quá hoang đường. Có điều hiện tại hắn tàn phế, đối với ta không còn giá trị. Bất quá chỉ sợ ngươi muốn cứu hắn, hắn còn không muốn đi theo ngươi đâu.”.

“Ngươi!” Lí Nguyên Hạo quay mũi kiếm, chỉ thẳng Triệu Trinh: “Ngươi loại tiểu nhân bỉ ổi!”.

“Keng keng” Bốn phía lập tức truyền đến tiếng rút kiếm, mấy người hộ vệ bên cạnh lập tức đem Triệu Trinh che chở bên trong, cung kiếm sẵn sàng, toàn bộ nhà tù nhất thời im bặt.

Không khí căng thẳng khiến người ta hít thở không thông, có người nói: “Ta muốn đi.” Tiếng nói không lớn nhưng rất kiên quyết.

Triển Chiêu nhẹ nhàng thoát khỏi Lý Nguyên Hạo, bước về phía trước, ánh mắt nhìn thẳng Triệu Trinh, nói từng tiếng một: “Ta muốn đi, ta muốn đuổi theo Bạch Ngọc Đường, ta không thể nhìn hắn vì ta chịu chết!”.