Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Chương 14




Tô Ca đi theo người phụ nữ đó lên một chiếc xe thể thao màu đỏ. Sau khi thắt dây an toàn, người phụ nữ nói với Tô Ca một câu rất mạnh mẽ:

"Tô Ca, cô có thể gọi tôi là Tưởng Quang"

Dứt lời liền hất mái tóc dài, nhấc chân nhấn ga xe liền chạy ra ngoài.

"Tưởng Quang, chúng ta đang đi đâu vậy?" Ở bên ngoài quan trọng nhất chính là phải xác định được an toàn, sau khi giải quyết vấn đề an toàn, liền phải xác định vị trí hiện giờ rồi.

"Đưa cô tới thăm nhà tôi, bên trong Thiên Diễm quá nhiều lang sói, nhưng tôi đã đáp ứng Tần Mặc Nhiên, phải đảm bảo trinh tiết của cô"

Tô Ca nghe vậy,hai má ửng đỏ, giống như quả đào, rung động lòng người. Tưởng Quang nhìn cô một cái, cười nói:

"Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ tại sao Tần Mặc Nhiên lại thích cô rồi."

Tần Mặc Nhiên thích cô?Nếu như trước buổi tối hôm qua có người nói với cô như vậy, cô chắc chắn sẽ tin tưởng. Nhưng hiện tại... Giấc mộng xuân như vậy cô cũng không dám mơ nữa.

Nhìn nhau không nói gì, sau nửa giờ chạy xe rẽ trái rẽ phải, xe liền dừng lại trước một ngôi biệt thự ba tầng nằm giữa khu biệt thự ở ngoại thành. Tưởng Quang để cô xuống xe trước, sau đó một mình lái xe vào gara phía sau, sau khi quay lại, trong tay cầm một chùm chìa khóa leng keng. Sau khi mỉm cười với Tô Ca liền dẫn cô đi vào.

Di‿ễn đ‿àn L‿ê Qu‿ý Đ‿ôn

Ngôi nhà rất lớn, đồ trang trí bên trong chính là phong cách Baroque. Phong cách rực rỡ hoa mĩ dường như làm Tô Ca hoa mắt. Tưởng Quang để Tô Ca ngồi xuống, lấy cho cô một ly nước trái cây, cười hỏi:

"Tô Ca là người Giang Nam nhỉ?"

"Đúng vậy!"

"Khó trách a,làn da trắng nõn như sữa, khiến người khác vừa nhìn đã muốn véo mấy cái rồi." Tưởng Quang cười hì hì nói, vừa dứt lời liền thật sự véo mặt Tô Ca một cái, lại dùng tay xoa xoa một chút, cảm thấy rất tuyệt, chậc chậc, có co dãn, thật tuyệt, giống như là thạch hoa quả vậy.

Tô Ca không được tự nhiên lắc đầu, ánh mắt Tưởng Quang giống như đang xem búp bê khiến cho cô không được tự nhiên. Nhưng mà cũng không cảm nhận thấy ác ý, người phụ nữ này thật là quá thẳng thắn mà.

Đột nhiên có tiếng động cơ ở ngoài phòng, đoán chừng là ai đó quay lại. Sắc mặt Tưởng Quang đột nhiên biến đổi,thấp giọng mắng một tiếng:

"Chết tiệt! Thế nào mà ngay cả hắn ta cũng đến đây!"

Hai tay kéo Tô Ca tới sau bức bình phong ở căn phòng bên cạnh phòng bếp, nói:

"Trốn ở bên trong đừng lên tiếng! Chờ tới khi tôi gọi cô ra ngoài mới được ra!"

Cửa phòng " bốp" một tiếng đóng lại, tấm rèm bên trong đã được kéo lại, có chút tối tăm, Tô Ca nheo nheo mắt mấy cái mới có thể nhìn rõ, nhưng sau khi nhìn rõ được, cô lại cực kì hi vọng chính mình bị mù! Bởi vì cảnh mà cô nhìn thấy, trên bàn ở giữa phòng, có hai người đàn ông, hai người đàn ông trần truồng!

Người đàn ông cao hơn nằm trên, lộ ra vẻ mặt diêm dúa cực kì lẳng lơ, phảng phất như bức tranh điêu khắc phương Tây cô, giờ phút này,anh ta nhìn Tô Ca chằm chằm, trên miệng là nụ cười tà mị, không hề cố kị chút nào rằng hiện giờ bộ phận đàn ông của mình đang chôn chặt trong cơ thể người bên dưới.

Mà người đàn ông bên dưới, trên khuôn mặt tinh xảo như ngọc khẽ hiện lên vẻ khuất nhục, anh ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, không dám nhìn Tô Ca. Vẻ mặt kết hợp giữa kiêu ngạo và yếu ớt, nhìn giống như con thiên nga gần chết nhưng vẫn cao ngạo, lập tức liền khiến Tô Ca đau đớn. Không có cảm giác được chính mình xuất hiện không hợp lúc, Tô Ca chỉ nghe được giọng nói đầy phẫn nộ của mình:

"Anh mau buông Hiên Mộc ra!"

Đúng vậy,người đàn ông giống như viên ngọc được bọc trong vải bố rách nát bị đặt ở bên dưới kia, chính là người mà Tần Mặc Nhiên nhờ cô cứu - Hiên Mộc.

Cái người đàn ông mà dù đau thấu xương cũng chỉ cắn răng im lặng, cái người đàn ông dù mặt tái xanh vẫn nghiêm túc nhìn mình nói cảm ơn, người đàn ông mà hết lần này tới lần khác dùng khẩu hình nói với mình hãy tha thứ cho Tần Mặc Nhiên, tuy mới chỉ gặp một lần, lại khiến Tô Ca có thiện cảm nhiều như vậy, cô sao có thể nhìn anh ta chịu khuất nhục như vậy?

Di‿ễn đ‿àn L‿ê Qu‿ý Đ‿ôn

Người đàn ông chợt nhíu máy, mạnh mẽ lấy ra cự long của mình, cơ thể lõa lồ đi tới trước mặt Tô Ca nói:

"Người đẹp, ý của em là, buông anh ta ra, để cho em tiếp nhận hả?"

Cơ thể Tô Ca không nhịn được cững đờ, lời người này nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng hạ lưu, trên người anh ta tản mát ra khí tức nguy hiểm ám muội khiến Tô Ca không rét mà run. Hiên Mộc nghe vậy thì mở to hai mắt, nhịn đau ngồi dậy, gương mặt cương cứng nghiêm nghị cười nói:

"Lăng, mau trở lại, chúng ta tiếp tục,đừng vì một người phụ nữ không biết tốt xấu làm mất hứng thú."

"Chậc chậc" người đàn ông nghe vậy liền quay đầu lại nói:

"Bảo bối, bình thường cũng không thể khiến cậu nhiệt tình như thế, vừa rồi không phải vẫn còn phụng phịu cương cứng như xác trên ở trên giường sao. Thế nào, thì ra là có người tham quan thì cậu mới có cảm giác à?"

Gương mặt Hiên Mộc liền cứng đờ lại, ngay cả nụ cười mỉm đều không thể hiện ra. Ngay cả Mộc Mộc cũng cứng đờ, cả người giống như mất đi tri giác. Người tên " Lăng" buông Tô Ca ra, xoay người đi về phía anh ta, khóe môi hiện lên nụ cười trêu tức, nét tà ác trong mắt không cách nào che dấu được.

Anh ta cứ thế đi qua, lấy tay nâng chân Hiên Mộc lên, lạnh lùng nói:

"Cậu đã thích được người ta nhìn như thế, tôi tất nhiên sẽ chiều theo" dứt lời, liền xem như Tô Ca không có ở đó, nâng cự vật lên cứ thế mà đâm vào. Biến thái! Biến thái! Cái gì được gọi là biến thái! Chính là thế, cái này cơ bản chính là cường bạo!

Hiên Mộc quay đầu đi, để lại cho Tô Ca, chỉ có sống lưng thẳng lạnh, sự ẩn nhẫn như thế lập tức khiến Tô Ca đau đớn. Chỉ nghe thấy một tiếng " xoảng xoảng" đợi tới khi Tô Ca phản ứng kịp, mới phát hiện thì ra chính mình thuận tay lấy đồ vật gì đó mà mình thuận tay chạm tới, đập vào đầu người đàn ông kia!

Di‿ễn đ‿àn L‿ê Qu‿ý Đ‿ôn

Là một cái giày cao gót, gót giầy nhọn vừa vặn nện vào gáy người đàn ông đó, máu chảy ra đỏ như hoa máu.

"Cô! tìm! chết!" Người đàn ông tức giận quay đầ,vẻ giận giữ như muốn băm vằm cô thành trăm mảnh khiến cô hoảng sợ. Anh ta đứng dậy đi về phía Tô Ca.Nhưng anh ta còn chưa đi được hai bước, một cái chân dài duỗi ra từ phía sau làm anh ta vấp ngã thẳng trên mặt đất, lúc ngã xuống đầu liền đập vào thành giường, sau đó máu tương chảy ra càng đỏ hơn.

Tô Ca ngồi chổm hổm ôm đầu, cảm giác tay rất run rất, đây... Đây là giết người sao? Cô giết người? Giết người, giết người! Hiên Mộc từ trên giường nhảy xuống, tùy tiện khoác quần áo lên sau đó vọt tới bên người Tô Ca, một tay nắm lấy tay cô nói:

"Đi mau!"

Tô Ca ngây người, chỉ có thể ngồi trên mặt đất, ngay cả khí lực cũng không có:

"Hiên Mộc! Hiên Mộc, chúng ta báo án đi, cứ nói là phòng vệ chính đáng, tòa án nhất định sẽ giảm nhẹ hình phạt"

Lúc này Hiên Mộc khẩn trương nói:

"Cô đang nói bậy bạ gì đó? Anh ta còn chưa chết đâu! Nhưng mà nếu như chờ tới lúc anh ta tỉnh lại, cô nhất định phải chết!"

Thật sự? Tên biến thái kia không chết? Tô Ca đi lên phía trước, tay run rẩy hơi đưa ra thăm dò hơi thở của anh ta, có hơi thở, chứng tỏ anh ta chỉ ngất đi mà thôi. Mặc dù trên đầu có máu, nhưng chắc cũng chỉ là chấn động não mà thôi, trái tim vẫn căng thẳng cuối cùng cũng buông xuống được. Hiên Mộc thấy vẻ mặt nhẹ nhõm trên mặt cô, vội vàng nói:

"Cô mau đi cùng tôi!"

Nói xong liền kéo tay Tô Ca muốn mở cửa.

"Không thể!"

Tô Ca mạnh mẽ cản tay anh ta lại nói:

"Bên ngoài giống như có ai đó đên đây, Tưởng Quang bắt tôi ở đây không được ra ngoài!"

"Đáng chết!" Hiên Mộc thấp giọng chửi thề một câu kéo Tô Ca qua nói:

"Theo lối cửa sổ này ra ngoài!"

Chữ "đi" vừa mới nói xong, cửa đột nhiên bị kéo ra, Tưởng Quang ló đầu vào cười khanh khách nói:

"Tô Ca, có phải cô ngạt thở tới..." ý cười ngưng đọng lại trên mặt, cô mạnh mẽ tiến vào khép cửa phòng lại.

" Này, con mẹ nó, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?!"

Tô Ca vừa định tra lời, lại thấy cô ấy lung tung kéo tóc, lớn tiếng nói " Không cần rồi phải không." Dứt lời cô liền đi qua, giày cao 10cm dưới chân liền hung hăng giẫm lên lưng. Sắc mặt có chút hung dữ nói: "Cặn bã! Giờ ngay cả đàn bà cũng không buông tha rồi!"

Không khí vốn khẩn trương giờ liền được buông lỏng ra. Hiên Mộc ngẩng đầu nghiêm túc nói với Tưởng Quang:

"Chị dâu, chị nhanh nghĩ cách giấu Tô Ca đi, Đường Lăng Tố có thù tất báo, đợi tới lúc hắn ta tỉnh lại Tô Ca chắc chắn sẽ nguy hiểm rồi!"

"Hiểu rõ!" Tưởng Quang nhíu mày. Túm lấy một cái áo vest từ trên giá áo khoác lên người Tô Ca, sau đó nói "Đi theo tôi"

Tô Ca đi theo Tưởng Quang từng bước từng bước đi ra cửa, đi qua đại sảnh liền thoáng nghe thấy tiếng cười to từ trên lấu truyền tới, trong đó có tiếng của Tần Mặc Nhiên.

Vừa ra tới cửa liền bị Tương Quang kéo tay hung hăng chạy như điên. Mãi tới khi chạy tới gara phía xa, tận tới lúc ngồi vào trên xe, Tô Ca mới nhẹ thở phào một hơi. Tưởng Quang chuyên tâm lái xe, xe từ gara mới đi ra tới cửa biệt thự, liền nghe thấy giọng nói đè nặng của Tưởng Quang:

"Mau nằm sấp xuống!"

Thần kinh vẫn luôn khẩn trương từ lúc nãy liền phát huy tác dụng, theo phản xạ có điều kiện, Tô Ca liền nằm sấp xuống chỗ ngồi ở tay lái phụ.

Di‿ễn đ‿àn L‿ê Qu‿ý Đ‿ôn