Đánh Dấu Ngoài Ý Muốn

Chương 27




Tối ngày 29 tháng 12 âm lịch, Bùi Thiệu Trạch về tới biệt thự ở Tân Giang, ban quản lý nhắc anh có một phần chuyển phát nhanh, anh nghĩ đó là áo khoác lông vũ mà Trình Hạ gửi trả, nói: “Để ở phòng khách trước đi.”

Phòng quản lý của khu biệt thự làm việc cực kỳ chu đáo, giúp anh mang chuyển phát nhanh tới tận cửa, Bùi Thiệu Trạch vừa định bóc ra thì điện thoại đột nhiên reo lên, người gọi đến là Tần Vũ.

Anh nhận điện thoại, lập tức nghe thấy đầu bên kia truyền đến giọng nói bông đùa: “Thiệu Trạch, nghe nói gần đây cậu biến thành tên cuồng công việc rồi, có thật không vậy? Lâu lắm rồi không thấy cậu xuất hiện ở Lam Uyển, không phải là lãng tử quay đầu muốn làm ông chủ tốt đấy chứ!”

Lam Uyển Club là nơi trước kia “Bùi Thiệu Trạch” thường lui tới, hắn và mấy tên bạn rượu lông bông của mình hay tụ tập uống rượu ở đó tới nửa đêm. Sau khi xuyên sách, Bùi Thiệu Trạch đã hoàn toàn thay đổi tác phong ăn chơi lêu lổng ngày xưa, chưa từng đến Lam Uyển Club.

Bùi Thiệu Trạch không ngạc nhiên khi Tần Vũ gọi điện, sự thay đổi của anh không tránh khỏi gây ra sự chú ý. Nếu như anh đã thay thế “Bùi Thiệu Trạch” cũ, vậy thì cũng không thể nào hoàn toàn cắt đứt với mấy người bạn trước đây được, chưa kể Tần Vinh anh trai của Tần Vũ là tổng tài của Điện ảnh Vinh Hoa, quản lý hơn một nửa số rạp chiếu phim trên cả nước, có thể giúp đỡ cho việc Bùi Thiệu Trạch tiến quân vào giới điện ảnh sau này.

Bùi Thiệu Trạch đặt dao rọc giấy xuống, cầm điện thoại đi đến cạnh cửa sổ: “Tìm tôi có việc gì vậy?”

Tần Vũ nghiêm trang nói: “Trước năm mới mấy anh em muốn tụ họp một chút, lần này là anh tôi tổ chức, người được mời đến đều là bạn lâu năm cùng nhau lớn lên, không biết cậu có nể mặt không? Tôi nói trước, Lâm Thiên Thụ với Lục Hiên cũng tới, nếu cậu không muốn gặp bọn họ, xúc cảnh thương tình* thì tôi từ chối giúp cậu…”

*xúc cảnh thương tình 触景伤情: chạm mặt lại thấy đau lòng

Bùi Thiệu Trạch thản nhiên đáp: “Sao tôi lại phải xúc cảnh thương tình?”

Tần Vũ nghẹn một cái, thì thầm: “Thì… Lần trước cậu nói muốn buông tay Thiên Thụ ấy, tôi biết cậu chỉ nói thế cho tôi nghe vậy thôi, cậu thích cậu ta lâu như vậy, nào có dễ dàng buông xuống được.”

Cậu không nói chắc tôi cũng quên mất trong nguyên tác còn có người tên Lâm Thiên Thụ này rồi.

Bùi Thiệu Trạch cau mày không vui: “Lam Uyển Club đúng không? Giờ tôi qua đó.”



Một lúc sau, Bùi Thiệu Trạch toàn thân màu đen khoác áo khoác dài xuất hiện tại Lam Uyển Club.

Người soát cửa nhận ra anh, vội vàng dẫn anh tới phòng VIP tầng ba. Chỉ là, Bùi Thiệu Trạch của ngày hôm nay, hoàn toàn khác xa với vị công tử thế gia gương mặt tràn đầy nụ cười mỗi khi tới Lam Uyển trước kia, thay vào đó lại toát ra một loại cảm giác… lạnh lùng kì lạ?

Lạnh đến nỗi khiến người ta không dám tới gần.

Bùi Thiệu Trạch đẩy cửa, bên trong đã có bốn người ngồi, chính là bạn thân nhất của anh – Tần Vũ, anh trai Tần Vũ – Tần Vinh, Omega là Lâm Thiên Thụ và vị hôn phu của Lâm Thiên Thụ – Lục Hiên.

Nhìn thấy anh xuất hiện, Tần Vũ lập tức cười hề hề tới đón: “Thiệu Trạch tới rồi?”

Lâm Thiên Thụ cũng đứng dậy, dịu dàng nói: “Thiệu Trạch, đã lâu không gặp, gần đây bận gì thế?”

Bùi Thiệu Trạch: “Bận làm việc.”

Hắn vòng qua Lâm Thiên Thụ, đi tới góc phòng, ngồi cạnh Tần Vinh cũng là Alpha.

CEO của Điện ảnh Vinh Hoa – Tần Vinh, ở trong giới rất có tiếng nói, tuy anh ta không tiếp xúc với các minh tinh trong giới giải trí, nhưng lịch chiếu toàn quốc của các rạp chiếu thuộc Điện ảnh Vinh Hoa đều dựa vào một câu nói của anh ta. So với Bùi Thiệu Trạch chỉ là con nhà thế gia, Tần Vinh tuổi còn trẻ đã tiếp quản công việc kinh doanh của Tần gia, anh ta hơn Bùi Thiệu Trạch ba tuổi, rõ ràng toát lên vẻ trưởng thành trầm ổn.

Thấy Bùi Thiệu Trạch ngồi xuống bên cạnh, Tần Vinh nở một nụ cười sâu xa: “Sao vậy, thật sự đổi tính rồi? Một thời gian không gặp cậu, thay đổi lớn đến nỗi anh sắp không dám nhận quen rồi.”

Bùi Thiệu Trạch bình tĩnh nói: “Mọi người cũng biết thân thể ba em không tốt, nếu em còn không tiến bộ, Bùi gia rồi sẽ sụp đổ trong tay em mất. Sau này trong công việc làm ăn, còn mong mọi người quan tâm nhiều hơn, xin kính mọi người một ly trước.”

Anh nâng một ly rượu trắng lên, rất dứt khoát một hơi uống cạn.

Tần Vinh vỗ tay: “Được, mọi người đều là bạn bè lớn lên cùng nhau, cần giúp đỡ gì cứ việc nói.”

Bùi Thiệu Trạch không nói thẳng ra việc đầu tư vào bộ phim vườn trường kia, có câu nói này của Tần Vinh, đến lúc nguồn tiền đầu tư cho đoàn phim eo hẹp thì anh tìm đến thương lượng riêng là được. Ánh mắt Bùi Thiệu Trạc lướt về phía Lâm Thiên Thụ, người kia nhìn lại anh, dịu dàng cười, dường như còn hơi ngại ngùng, cái loại ánh mắt xấu hổ thẹn thùng này, nếu đổi thành Bùi Thiệu Trạch trong nguyên tác, ước chừng hồn đã bay lên mây rồi.

Bùi Thiệu Trạch không thèm để ý, thản nhiên gọi: “Thiên Thụ.”

Lâm Thiên Thụ “Dạ” một tiếng, còn chưa kịp nói gì đã thấy Bùi Thiệu Trạch đưa một ly rượu tới trước mặt cậu ta: “Chúng ta cùng nhau lớn lên từ bé, tôi vẫn xem cậu như bạn bè, nhưng trước kia tôi thoải mái thành quen, hành động cũng không biết nặng nhẹ, chắc đã làm cậu hiểu lầm gì đó, không bằng hôm nay nói rõ trước mặt nhau.”

Anh nhìn Lục Hiên, bình tĩnh nói: “Thực ra, em chưa bao giờ thích Thiên Thụ, bởi vì Thiên Thụ là Omega duy nhất trong số chúng ta, em chỉ có chút quan tâm chăm sóc hơn với cậu ấy thôi, khiến anh họ và Thiên Thụ hiểu lầm, đây là lỗi của em, em tự phạt ba ly.”

Lâm Thiên Thụ: “???”

Nhìn Bùi Thiệu Trạch ánh mắt bình tĩnh, dứt khoát uống liên tục ba ly, sắc mặt Lâm Thiên Thụ đột nhiên tái nhợt.

Hắn không thích mình? Lẽ nào là tự mình đa tình hay sao?

Tần Vũ ngồi bên cạnh há mồm trợn mắt – Có cần phải tuyệt tình tới mức này không! Tự phạt ba ly là có ý muốn hoàn toàn phủi sạch quan hệ?

Sắc mặt Lục Hiên phức tạp: “Em không cần phải vậy.”

Bùi Thiệu Trạch thẳng thắn nói: “Trong lòng em đã có người mình thích rồi, cũng không hi vọng cậu ấy hiểu lầm quan hệ của em và Thiên Thụ. Lại nói, Thiên Thụ đã đính hôn với anh, có vài lời vẫn nên nói rõ ra thì tốt hơn, đoán tới đoán lui sẽ làm ảnh hưởng tình anh em, anh thấy có đúng không?”

Lục Hiên hơi mỉm cười: “Em đã tự mình nói vậy thì đương nhiên anh sẽ tin em.”

[Độ hảo cảm của Lục Hiên đối với bạn +30]

Lúc bắt đầu độ hảo cảm là 30, hôm nay biến thành 60, trong chốc lát đã đạt tiêu chuẩn rồi.

Hai người chạm cốc, cạn ly.

Bùi Thiệu Trạch lại rót thêm một ly rượu, nói: “Ly rượu này, em chúc hai người bạch đầu giai lão. Đợi khi mọi người về nước kết hôn em lại tặng một phần quà chúc mừng khác. Đến lúc đó em sẽ dẫn người mình thích tới tham gia hôn lễ cùng.”

“Người mình thích” mà Bùi Thiệu Trạch nhắc tới chỉ là cố ý nói cho Lâm Thiên Thụ nghe.

Sắc mặt Lâm Thiên Thụ vô cùng khó coi.

Trước kia không cần biết cậu ta đi đến đâu, ánh mắt của Bùi Thiệu Trạch đều sát sao dõi theo cậu ta. Cậu ta hưởng thụ cảm giác được người khác quan tâm này, vì vậy cho dù đã đính hôn cùng Lục Hiên thì thái độ của cậu ta với Bùi Thiệu Trạch vẫn như xa như gần…

Nhưng hôm nay, những lời này của Bùi Thiệu Trạch giống như cho cậu ta một cái bạt tai.

Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm? Đùa với cậu ta sao, chẳng lẽ ánh mắt nóng bỏng nhìn theo cậu ta trước kia đều là giả? Chỉ vì cậu ta là một Omega nên Bùi Thiệu Trạch mới quan tâm cậu ta thêm vài phần? Bùi Thiệu Trạch còn nói đã có người mình thích rồi?! Sao có thể, người hắn nên thích không phải là cậu ta sao?

Lâm Thiên Thụ nắm chặt tay, hoàn toàn không dám tin.

Bùi Thiệu Trạch hướng y: “Sao vậy, cậu không chịu nhận ly rượu này? Là nghi ngờ thành ý của tôi à?”

Ánh sáng trong phòng vô cùng lờ mờ. Nhưng vào lúc đó, không hiểu sao Lâm Thiên Thụ lại cảm nhận được chút sắc bén lạnh lùng trong ánh mắt Bùi Thiệu Trạch, loại ánh mắt lạnh giá ấy, giống như có thể phá vỡ toàn bộ vỏ bọc ngụy trang, trực tiếp xuyên vào tâm can cậu ta.

Lâm Thiên thụ bị ánh mắt đó nhìn tới mức run rẩy, vô thức nhận lấy ly rượu, chạm cốc với hắn.

Bùi Thiệu Trạch uống cạn ly rượu, chậm rãi nói: “Hai người ra nước ngoài có dự định gì không?”

Lục Hiên đáp: “Anh đi học kiến trúc, khi nào thi được tiến sĩ sẽ về nước. Nếu không ông già cứ mãi nói anh không chịu làm việc đàng hoàng.”

Chủ đề dần dần được mở ra.

Mấy người cùng nhau trò chuyện sôi nổi, thế nhưng từ đầu tới cuối Bùi Thiệu Trạch đều không liếc nhìn Lâm Thiên Thụ lấy một lần.

Bầu không khí xung quanh tuy vẫn giống như trước kia, nhưng Lâm Thiên Thụ lại có cảm giác như mình đang ở trong một hầm băng. Dường như cậu ta đã trở thành trò cười của Bùi Thiệu Trạch! Thái độ của Lục Hiên đối với cậu ta cũng không chút trìu mến. Mấy Alpha bàn chuyện làm ăn với nhau, cậu ta căn bản nghe không hiểu, cũng không thể chen vào, chỉ đành ngượng ngùng ngồi đó.

Mấy tên bạn nối khố trò chuyện đến tận đêm mới kết thúc, Bùi Thiệu Trạch để lái xe đưa mình về nhà.

Anh ngồi ở ghế sau, mặt không biểu cảm.

Anh tham gia lần tụ họp này chỉ vì muốn giải quyết phiền phức chỗ Lâm Thiên Thụ, dù sao Lâm Thiên Thụ cũng là boss phản diện trong nguyên tác, sau này khi đã ở cùng Bùi Thiệu Trạch, đi đến đâu cũng đối đầu với Trình Hạ, hại cha mẹ Trình Hạ đều mất, chịu nhiều đau khổ. Để Lâm Thiên Thụ chết tâm sớm một chút, đừng tới quấy rầy là biện pháp tốt nhất.

Hi vọng sau khi Omega này ra nước ngoài sẽ an phận một chút, nếu không, anh không ngại dùng thủ đoạn tàn nhẫn hơn.

Ánh mắt Bùi Thiệu Trạch hiện lên sự sắc bén.

Về tới nhà đã là 12 giờ, anh chưa ăn cơm tối đã đi uống rượu cùng đám bạn nối khố này, dạ dày khó chịu muốn chết.

Bùi Thiệu Trạch muốn tìm gì đó để ăn lại phát hiện tủ lạnh trống trơn, chỉ có thể lấy điện thoại ra cau mày gọi đồ ăn ngoài. Màn hình vừa mở đã thấy một tin nhắn chưa đọc, là Trình Hạ gửi tới: “Bùi tổng, áo khoác lông vũ đã gửi rồi, tiện thể gửi cho anh ít bánh ngọt em tự làm, không biết anh thích ăn vị gì nên đã làm rất nhiều loại, nếu anh thấy hứng thú thì nếm thử xem nhé ^_^”

Bùi Thiệu Trạch nhìn hình mặt cười sau cùng, trong đầu hiện lên nụ cười tỏa nắng của thiếu niên, đáy lòng không kìm được mà cảm thấy ấm áp.

Anh cầm dao dọc giấy đi mở gói hàng. Áo khoác lông vũ được bọc rất kĩ, bên cạnh còn một chiếc hộp giấy lớn, mở ra là một hộp sắt được bọc kĩ bằng giấy xốp, Bùi Thiệu Trạch rạch vài đường cắt lớp xốp, lấy chiếc hộp ra.

Hộp quà cực kỳ tinh tế, mở ra xem, bên trong là 16 miếng bánh to bằng nắm tay em bé được đặt ngay ngắn.

Mỗi loại là một hình dáng màu sắc khác nhau, mặt trên còn khắc hoa văn tinh tế, phía dưới chu đáo viết chú thích: “nhân đậu đỏ” “nhân đậu xanh” “vị vừng đen ngọt” “vị vừng trắng mặn” “khoai môn” “khoai lang tím” “cam ngọt” v.v…

Khéo léo đẹp đẽ như vậy thật khiến người ta không nỡ ăn.

Bùi Thiệu Trạch: “…”

Thực sự là quá có lòng rồi.

Bùi Thiệu Trạch cầm tấm thiệp kẹp bên trong hộp lên, mở ra xem, Trình Hạ viết thiệp chúc mừng năm mới, đơn giản hai hàng chữ: “Bùi tổng, cảm ơn anh đã quan tâm giúp đỡ trong thời gian qua, chúc anh năm mới vui vẻ, mọi sự tốt đẹp! – Trình Hạ.”

Đều đặn ngay ngắn, mỗi nét uốn lượn.

Bùi Thiệu Trạch mỉm cười, cất tấm thiệp đi, lấy bánh trong hộp ra cắn một miếng.

Miếng bánh mềm mại tan ngay trong miệng, hương vị thoang thoảng thấm qua đầu lưỡi, quả thực là một loại hưởng thụ. Bình thường Bùi Thiệu Trạch không thích ăn đồ ngọt, nhưng bánh Trình Hạ làm cũng không tính là quá ngọt, hương vị vừa đủ.

Đây là bánh ngọt đẹp nhất, ngon nhất mà Bùi Thiệu Trạch từng ăn.

Anh tiếp tục ăn vài cái, mỗi loại đều có hương vị khác nhau, có thể thấy được Trình Hạ làm ra số bánh này đã tốn biết bao nhiêu công sức.

Dạ dày trống rỗng dần được lấp đầy, tâm tình cũng càng lúc càng ấm áp.

Bùi Thiệu Trạch cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Trình Hạ: “Đã ngủ chưa?”

Hơn 12 giờ rồi, anh nghĩ chắc Trình Hạ đã ngủ, không ngờ lập tức có tin nhắn lại: “Chưa ngủ, Bùi tổng còn chưa nghỉ ngơi sao?”

“Vừa tham gia một bữa tiệc, mới về đến nhà, đồ cậu gửi tới nhận được rồi.” Bùi Thiệu Trạch dừng lại một lát, nhắn thêm một hàng chữ: “Bánh ngon lắm, cảm ơn.”

Tâm tình đang thấp thỏm không yên của Trình Hạ lập tức trở nên vui vẻ, nhanh như bay gõ chữ đáp lại: “Bùi tổng khách khí rồi, nếu như anh thích thì sau này em sẽ làm cho anh! Em còn biết làm những vị khác, đến lúc đó sẽ để anh nếm thử!”

Bùi Thiệu Trạch mỉm cười, đáp lại một chữ: “Được.”

Hôm nay đi gặp mấy người bạn kia, thực ra tâm tình Bùi Thiệu Trạch rất không ổn, nhất là khi bắt buộc phải đối mặt với Omega như Lâm Thiên Thụ, trên trán anh hiện rõ mồn một ba chữ: Mất kiên nhẫn.

Thế nhưng bánh của Trình Hạ quả thực đã chữa khỏi tâm trạng tồi tệ cả ngày nay của anh.

Đồ ăn cậu tự làm rất ngon, viết thiệp lại có tâm.

Bùi Thiệu Trạch tới cạnh cửa sổ, nhìn bầu trời đêm đen kịt bên ngoài, khẽ nói thầm trong lòng: Trình Hạ, em tốt như vậy, đáng để tôi dốc hết toàn lực bảo vệ.