Danh Kiếm Không Thể Duy Tâm

Chương 1




Trong cái game mà tôi đang chơi, tôi có một người bạn thân chơi Trường Ca không thích mua ngoại trang tên là Vị Vụ, rõ ràng là một người có văn hóa, thế nhưng toàn thân chỉ mặc trang bị phối tùm lum với nhau, trông hệt như một thằng ăn mày. Vậy nên đám bạn tụi tôi đã bảo với ổng rất nhiều lần là: “Anh có thể mua một bộ ngoại trang đắp lên được không, tốt khoe xấu che giùm cái?”

Vị Vụ nói: “Không mua, quá phí tiền.”

Lão Trương, một đồng đội khác trong nhóm tụi tôi, là một tên trai thẳng vô cùng lẳng lơ hay bung lụa, không muốn đánh danh kiếm cùng một Trường Ca xấu như vậy, bèn đề nghị giúp Vị Vụ bỏ tiền, mua một bộ ngoại trang cho ổng.

Kết quả bị Vị Vụ nghiêm túc từ chối: “Mua ngoại trang có thể làm anh mạnh hơn không?”

Lão Trương bực mình nói: “Không thể, thế nhưng anh không mua ngoại trang sẽ khiến em bị yếu đi (*) !”

(*) Ngoại trang là những món quần áo hiển thị bên ngoài của nhân vật, giống như quần áo trong audition ấy. Nếu không mặc ngoại trang thì vẻ ngoài của nhân vật sẽ là trang bị mặc trên người, thường thì nếu mix trang bị lẻ tùm lum với nhau sẽ trông khá khó coi. Ngoại trang không có các dòng option nên mua về mặc chỉ để cho đẹp thôi, không làm thuộc tính nhân vật mạnh lên. Ý của lão Trương ở đây là Vị Vụ ăn mặc xấu quá làm mình bị đau mắt ảnh hưởng đến thao tác.

Vị Vụ nhìn khuôn mặt bê đê của meo ca phanh ngực hở lưng nhà lão Trương, thở dài một hơi: “Lão Trương, anh không giữ được chú nữa, chú đi ra ngoài tìm đồng đội khác đi.”

Lão Trương:???

Vị Vụ: “Cậu quá chủ nghĩa duy tâm, như vậy đánh danh kiếm không ổn.”

Lão Trương:???

Sau đó, cái đồ trai thẳng lẳng lơ như lão Trương bị Vị Vụ đá ra khỏi đội danh kiếm 33 của tụi tôi rồi, ngay cả áo YY cũng bị lột ra…

Quá độc ác.

Lão Trương âm thầm khều tôi, kéo tôi out team chung, cô lập Vị Vụ, đồng thời ý đồ thu mua tôi bằng mặt nạ dưỡng trắng trị mụn giữ ẩm mà hắn nhờ người mua hộ từ bên Nhật về.

“Một tuần tui mới nỡ xài một miếng đó!” Lão Trương khuyên tôi.

Thế nhưng tôi không hề bị lung lay, nói: “Tui không dùng mặt nạ!”

Lão Trương khịt mũi coi thường tôi: “Đồ đàn bà lực điền.”

Thực ra, tôi rất động tâm với mấy cái mặt nạ đắp của lão Trương, nhưng sở dĩ từ chối hắn, là bởi vì so với chuyện một cầm la bé nhỏ chơi nãi ca si đa như tôi tìm được một đại lão Mạc Vấn kéo tôi lên 2400, thì việc mua một miếng mặt nạ…

Dễ!

Dàng!

Hơn!

Nhiều!

Vậy nên tôi từ chối lão Trương xong, quay đầu nịnh hót hỏi Vị Vụ: “Đại sư huynh ơi, tụi mình tuyển phái nào?”

Vị Vụ suy đi nghĩ lại, nói: “Thương Vân đi.”

Tôi muốn nói lại thôi —— Từ đội hình Minh Ca, đổi thành đánh Ca Thương, xuống cấp hơi bị nhiều thì phải?

Thế nhưng lý do của Vị Vụ khiến lời khuyên của tôi nín ngược lại vô họng.

Ổng nói: “Cái phái đen xì từ đầu tới chân như Thương Vân, sẽ không có mấy đứa bánh bèo ẻo lả như lão Trương.”

Tôi: …

Lão Trương rốt cuộc gây ra bao nhiêu sang chấn tâm lý trong lòng anh vậy!

Tuy rằng tôi có hơi bất đắc dĩ phải đánh đội hình như thế này, thế nhưng hắc y Kiếm Thánh đã lên tiếng, loại cầu lông si đa như tôi đây đương nhiên chỉ có thể ngậm miệng.

Thành tích đánh danh kiếm của Vị Vụ rất đẹp, vì vậy vừa đăng tin chiêu mộ, còn điểm danh muốn tuyển Thương Vân, chỉ cần mấy phút là đã có vài người tới ứng cử.

Vị Vụ đổi đội năm người thành đoàn hai mươi lăm người, tổ tất cả vào, gọi người đến Thành Đô.

Bọn họ đến đông đủ, Vị Vụ trực tiếp đá vài người ra, chỉ chừa lại một người.

Người bị đá không hiểu ra sao, gõ chữ lên kênh cận hỏi: “Gì đây? Muốn tỉ thí kiểm tra à?”

Kỳ thực tôi cũng tưởng vậy, đang định nhường sân, thì lại thấy Vị Vụ gõ một dòng chữ trắng trên kênh cận: Ngoại trang của mấy người không đạt yêu cầu.

Mấy Thương Vân bị đá lập tức bùng nổ:

“Ông nội tuyển đồng đội hay tuyển phi vậy? Chưa từng nghe thấy đánh danh kiếm còn phải xem ngoại trang!”

“Ờ, ông cho rằng tất cả môn phái đều giống như Thuần Dương sao? DPS dựa vào ngoại trang?”



Tôi: … Hey bro, Thuần Dương cầm kiếm đánh nổ đầu sư tử của chú bây giờ!

(*) Pet phái của Thương Vân là sư tử con.

Vị Vụ chẳng muốn giải thích, thế nhưng tôi không thể, tôi chỉ là một quả cầu lông si đa lăn long lóc trên sàn danh kiếm, cho nên tôi bèn mật xin lỗi từng Thương Vân có thể trở thành chiếc đùi to bự của tôi trong tương lai.

Sau khi nhận được chat mật của tôi, đa phần đều trả lời không sao các thứ, chỉ có một Thuẫn thái (*) rất đẹp trai, ID hơi quen quen nói: “Ồ? Cầu Lông thím là nãi trong team à? Sao không nói sớm!”

(*) Thuẫn thái là shota Thương Vân (shota trong tiếng trung là 正太 (chính thái)), vì vũ khí của Thương Vân là thuẫn với đao.

Thuẫn thái lại nhớ rõ tôi, khiến tôi có chút kích động: “Hì hì đúng vậy đúng vậy!”

Tôi còn đang định nói một câu “Lần sau có cơ hội thì cùng đánh danh kiếm ha”, kết quả lại nhận được một câu chat mật của cậu ta: “May mà không chọn tui, đánh danh kiếm cùng Cầu Lông ít có thảm lắm há há há!”

Há cái đầu cậu chứ ở đó mà há!

Tôi đang trong kênh YY, nói với Vị Vụ: “Đại sư huynh, anh có thể chém giùm cái tên Thuẫn thái này được không?”

Vị Vụ: “Không được.”

Tôi sắp thấy hơi tủi thân, Vị Vụ lại nói tiếp một câu: “Chỗ này là thành chính.” (*)

(*) Thành chính và bản đồ môn phái không thể bật cừu sát giết mục tiêu, hoặc bật dạng phe để đánh nhau.

Mặc dù Cầu Lông si đa không có được bất kỳ cam kết nào của hắc y Kiếm Thánh, thế nhưng câu nói này cũng đã làm tôi thỏa mãn rồi, đồ si đa chính là thấp kém như vậy đấy.

Tôi quan sát Thương Vân còn ở lại trong đội, một cây đen, từ đầu đến chân, chẳng khác nào một…

Vị Vụ: “Thiết vương bát (*), rất tốt.”

(*) Là rùa sắt, nhưng vương bát còn là một câu chửi người trong tiếng trung (nghĩa là đồ khốn).

Tôi:… Thương Vân nói đánh chết anh đó anh tin không!

Thương Vân còn ở lại tên là Vệ Tân, Vị Vụ để tôi tỉ thí mấy ván với anh ta, sau đó gọi người đến YY, lập tức phát áo vàng cho người ta.

Tôi nhìn cái áo xanh lam trên người mình, không khỏi cảm thấy bi đát từ trong tim.

(*) Áo vàng trong YY có quyền hạn cao hơn áo xanh lam.

Tôi chụp màn hình lại gửi cho lão Trương đang ngồi chồm hổm đợi Vị Vụ hồi tâm chuyển ý, sau đó nói: “Trương à, ông hết đất diễn rồi, mau tìm một nhà chồng khác tử tế hơn đi.”

Vừa nói xong, tôi thấy hối hận ngay.

Quả nhiên, lão Trương lập tức spam một dàn biểu cảm hình mèo con khóc thút thít.

Thật sự không dám tưởng tượng, đối diện lại là một thằng con trai.

—— Tôi vừa lắc đầu, vừa nhanh tay lưu lại cái biểu cảm kia.

Vị Vụ và Vệ Tân vô cùng nghiêm túc thảo luận một lúc về các vấn đề mang tính kỹ thuật mà tôi nghe mù tịt.

Giọng của Vệ Tân rất giống như ánh mặt trời, vừa nghe là thấy rất phấn chấn, không giống như Vị Vụ, tuy giọng của ổng cũng không khó nghe, nhưng mang cảm giác làm biếng, tựa như một ông cụ về hưu tắm nắng bên bờ sông, hiệu quả thôi miên số một.

Hai người bọn họ bàn chuyện của bọn họ, còn tôi thì đi động viên tâm tình của lão Trương.

Một lát sau, Vị Vụ kêu tôi đến đánh danh kiếm.

Vệ Tân rất kinh ngạc thốt một câu: “Đây là nãi của chúng ta?!”

Vị Vụ nói: “Ừm.”

Tôi đặc biệt rõ ràng nghe được Vệ Tân ở đầu bên kia YY hít vào một hơi, sau đó nói: “Vậy cũng quá gà… Tôi chưa từng tỉ thí với một trị liệu nào có thể thua nhanh đến vậy!”

Tôi:…

Vị Vụ an ủi Vệ Tân: “Không sao, sau khi cùng con nhóc này đánh danh kiếm, cậu sẽ trở nên rất trâu bò, dù là trình độ hung tàn đánh chết đối địch, khả năng sinh tồn, hay là năng lực bảo vệ trị liệu, đều sẽ được tăng cao lên rất nhiều.”

Tui sẽ coi đây là anh đang khen tui!

Vệ Tân: “Này thì… Muốn lên 2400 hình như hơi khó?”

Cầu Lông run lẩy bẩy, tôi nhìn cái áo xanh của tôi cùng cái áo vàng mới tinh của Vệ Tân, cực kỳ sợ sệt, nếu như phải chọn một giữa hai, Vị Vụ sẽ chọn ai, chuyện này còn cần phải hỏi sao?!

Vị Vụ không để cho tôi thất vọng, nói: “Không sao, cứ đánh đi, trước đây còn có một Minh Giáo cùi bắp, tôi vẫn gánh được cả hai đứa nó.”

Đang mở voice call QQ nghe tôi thông mic, lão Trương tức tím người gào lên: “Tui cùi chỗ nào?! Tui cùi chỗ nào?!”

Tôi sợ lão Trương thật sự thấy khó chịu, bèn lập tức an ủi: “Không có không có, ông đánh cũng được mà!”

Lão Trương: “Đúng rồi! Tui có cùi thì cũng đâu cùi hơn bà được, đúng không?!”

Tôi a một tiếng.

Bấm tắt voice call QQ.

Vệ Tân nghe Vị Vụ nói vậy, cũng miễn cưỡng đồng ý rồi.

Thế nhưng tôi nhìn thái độ của Vệ Tân, luôn cảm thấy Vị Vụ có phải là lén tôi hứa hẹn cái gì đó với ảnh.

Sau đó tôi mới biết, lo lắng của mình, hoàn toàn cần thiết!