Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Quyển 1 - Chương 14: Có mục đích khác




Tuy từ đầu đã đoán được nguyên nhân Hứa thị tới cửa tìm Dung Hoa nhưng trong lòng Kỷ thị không khỏi tức giận. Nhan thị là mẫu thân ruột thịt của nàng ta còn mặc kệ, Hứa thị chỉ là cữu cữu được tính là gì?

Kỷ thị muốn đi tới tát một cái vào mặt bà ta, có điều với tin đồn bên ngoài, bà ta tới cửa như vậy, rốt cuộc định làm cái gì?

Kỷ thị cắn răng, hít vào một hơi để áp chế lửa giận trong lòng, khẽ cười nhìn Hứa thị, nói: "Cữu phu nhân, Dung nhi là bảo bối mà lão phu nhân, lão gia và ta nâng niu trong tay, ngày thường thức ăn, đồ dùng của con bé đều là tốt nhân. Chúng ta sợ nó khổ cực, làm sao có thể để nó chịu nửa phần ủy khuất? Mấy năm nay cữu phu nhân và đệ muội bận rộn, không có thời gian lo cho Dung Nhi, có điều phu nhân yên tâm, Dung Nhi là cô nương Diệp gia ta, trên dưới Diệp gia khẳng định không để nói chịu một chút uất ức!"

Kỷ thị nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, thiếu chút đã mắng thẳng mặt Hứa thị, nói Nhan gia bọn họ mấy chẳng quan tâm Dung Hoa.

Hứa thị kéo Dung Hoa lại gần, đưa mắt nhìn Kỷ thị: "Mấy năm nay chúng ta không lo cho Dung Nhi, là chúng ta không đúng, nhưng trước mắt thấy Diệp gia các người bạc đãi con bé, hiện tại lại xảy ra nhiều chuyện như vậy nên mới không chịu đựng được mà tới thăm, nhưng lúc này..." Hứa thị dừng lại, hừ lạnh một tiếng, "Người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, Diệp phu nhân thân là đại bá mẫu, bà có thể vỗ ngực thề không thẹn với lương tâm không? Bà làm gì, bên ngoài truyền đã quá rõ ràng! Bà thật sự nghĩ Dung Nhi không có ai làm chủ, không ai quản nó, coi nói là đứa trẻ mồ côi sao? Hôm nay ta tới đây, bà nhất định phải có lời giải đáp!"

"Cữu phu nhân đi tin lời đồn bên ngoài sao?" Kỷ thị trào phúng cười.

"Phu nhân thông gia, không có lửa thì làm sao có khói." Hứa thị châm biếm, "Hơn nữa tuy cô gia không còn, nhưng năm đó cô nãi nãi nhà ta có để lại của hồi môn cho Dung Nhi, còn nữa, Thành Quốc Công phủ cũng không phải người..."

Hứa thị dừng một lát, đưa mắt quan sát Kỷ thị: "Nói không chừng có người muốn trèo cao."

Sắc mặt Kỷ thị xanh mét: "Mấy năm nay, ta đối đãi với Dung Nhi thế nào mọi người trong kinh thành đều biết, hiện tại không thể vì mấy lời đồn mà hãm hại được. Trong lòng dung Nhi cũng hiểu, lần này ta cũng vì suy nghĩ cho Dung Nhi nên mới vô tình để người ngoài khoa môi múa mép. Cữu phu nhân là khách, nhưng bà đừng ỷ vào thân phận này mà nói hươu nói vượn! Bà muốn chỉ cây dâu mắng cây hòe sao? Ta còn chưa hỏi bà tại sao nhiều năm nay không quan tâm Dung Nhi như vậy, hiện tại tới cửa, bà muốn mượn Dung Nhi để trèo tới Quốc Công phủ sao?" Kỷ thị cười lạnh: "Hơn nữa, nếu cữu phu nhân đã nghe lời đồn bên ngoài, vậy hẳn cũng biết chuyện này có liên quan tới Quốc Công phu nhân nữa đúng không?"

"Hừ." Hứa thị hừ một tiếng, quay đầu mang theo nước mắt nhìn Dung Hoa, "Dung Nhi, đều do cữu cữu cữu mẫu suy xét không chu toàn. Con đừng lo, nếu trong lòng ủy khuất thì qua nhà cữu cữu được không?"

Dung Hoa thấy nhìn mí mắt Hứa thị rũ xuống, bộ dáng vô cùng khó coi.

Kỷ thị vội ngăn cản: "Cữu phu nhân, Dung Nhi vừa vượt qua kiếp nạn, lão phu nhân nhà ta nói phải lên chùa cảm tạ bồ tát, sau đó ở trong phủ nghỉ ngơi, không thể tùy tiện ra cửa!"

Ngay cả lão phu nhân cũng đem ra sao? Hứa thị cũng không định đem nha đầu này về Nhan gia nuôi dưỡng, bởi vì Diệp gia chắc chắn sẽ không đồng ý! Bằng không Diệp gia không phải sẽ bị người đời chửi mắng hay sao? Hứa thị không quyết liệt trong vấn đề này, chỉ nói thêm mấy câu rồi dẫn Dung Hoa đi thỉnh an Diệp lão phu nhân.

Tuy sớm biết tin, nhưng khi nhìn Nhan phu nhân tới, Diệp lão phu nhân vẫn vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn hiền từ trò chuyện với bà ta. Mãi tới khi trời tối, Hứa thị mới đứng dậy cáo từ.

Diệp phu nhân kêu Lý ma ma và Dung Hoa tiễn tới cửa.

"Ngày mai, cữu mẫu phái người lại đón con qua phủ chơi." Hứa thị cầm tay Dung Hoa, ánh mắt nhìn đám người Lý ma ma.

Lý ma ma thức thời lui về sau một chút.

Hứa thị tiếp tục: "Dung Nhi, mấy năm nay con ủy khuất rồi."

Dung Hoa chỉ mỉm cười, không đáp.

"Nha đầu này, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn như vậy." Hứa thị cười một tiếng, ngữ khí sâu xa, "Tin đồn bên ngoài truyền tới truyền lui thật ồn ào, còn nói Quốc Công phu nhân hãm hại con. Dung Nhi, con không được tin những lời nhảm nhí đó, Quốc Công phu nhân hiền huệ, hào phóng, đoan trang, con ngàn vạn không được vì những thứ mờ mịt mà có khúc mắc trong lòng..."

Dung Hoa nhìn Hứa thị, sắc mặt bình tĩnh dị thường: "Cữu mẫu, nếu đó là sự thật thì sao?"

"Sao có thể? Con không được nghĩ như vậy!" Hứa thị lập tức phản bác, "Hay như vậy đi, lát nữa ta sẽ phái người đưa con về nhà cữu cữu ở mấy ngày, sau lại đưa thiệp tới Quốc Công phủ, đến lúc đó con và Quốc Công phu nhân trở nên thân thiết hơn, lời đồn bên ngoài sẽ tự động sụp đổ."

Cả gương mặt Hứa thị đều mang theo ý cười, nhưng Dung Hoa lại vô cùng bình tĩnh, không hề lộ ra một chút cao hứng."

"Mấy năm nay đều do chúng ta sơ sót, đại bá mẫu phải lo lắng chuyện đường ca, đường tỷ của con, tuy đối đãi với con không tệ nhưng rốt cuộc cũng không chu toàn." Hứa thị thở dài một tiếng, thân thiết kéo tay Dung Hoa, "Có điều, con không cần lo lắng, con còn có cữu cữu và cữu mẫu đây. Sang năm con tới tuổi cập kê, cũng sắp trở thành đại cô nương rồi..."

Hôn sự của nàng sớm đã định sẵn, chỉ cần cập trâm cài đầu là có thể lấy chồng...

Hứa thị cười tủm tỉm nhìn Diệp dung Hoa, Dung Hoa là tiểu thư khuê cát, mặt mũi rất mỏng, cho nên câu tiếp theo bà ta không nói rõ.

Nhưng thấy sắc mặt nàng không chút thay đổi, đáy mắt Hứa thị hiện lên một tia khinh thường, nhắc tới hôn sự, vậy mà nàng không có một chút e lệ nào!

Dung Hoa đương nhiên nhận ra suy nghĩ của người đối diện, liền cười đáp: "Đa tạ cữu cữu, cữu mẫu."

Hứa thị vẫn duy trì ý cười trên mặt, bà ta dặn dò hỏi thăm một lát mới rời đi.

Dung Hoa cũng xoay người trở về Hải Đường uyển.

Nhiều năm qua, cữu gia chưa từng hỏi thăm, cho nên nàng cũng không ôm hy vọng quá lớn. Hôm nay tìm tới cửa, bọn họ thật sự vì làm chủ cho nàng sao? Trong lòng Dung Hoa vô cùng rõ ràng.

Hứa thị tới đây, chống lưng cho đứa cháu này là giả, bà ta tới đây chẳng qua là có mục đích khác, giống như lời Kỷ thị vừa nói, bà ta muốn lợi dụng nàng để dựa vào mẫu tộc của Thái hậu - Thành Quốc công phủ Lâm gia là thật!

...................