Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Quyển 1 - Chương 39: Đá hắn đi!




Cùng Lâm Luật tới có bào muội của hắn Lâm Nhược, Dương Hựu và muội muội của hắn Dương Mặc Tuyết, ba người bọn họ cũng thấy Diệp Dung Hoa.

"Ngũ cô nương."

"Lâm cô nương, Dương thế tử, Dương cô nương." Dung Hoa lịch sự đáp lễ, ánh mắt dừng lại trên người Dương Mặc Tuyết.

Phấn mặt má hồng, ngọt ngào kiều diễm, chỉ là đôi mắt lộ rõ tia địch ý.

Mọi người dừng trước nhã gian của lầu ba, Lâm Luật nói: "Ba người đi trước đi, lát nữa ta sẽ tới."

Ba người gật đầu, sau đó mỉm cười nhìn Dung Hoa.

Lâm Luật kêu tiểu nhị chuẩn bị một nhã gian khác.

An vị xong, Lâm Luật lịch sự hỏi: "Muốn uống trà gì?"

"Trà Vân Vụ của núi Hương Ấp." Đây là địa bàn của nàng, nàng đương nhiên biết đâu là món ngon nhất.

Khóe miệng cong lên, Lâm Luật quay đầu nhìn tiểu nhị bên cạnh: "Có sao?" Trà Vân Vụ của núi Hương Ấp vốn mọc ngay vách núi, là đặc sản địa phương khó hái được, một năm chỉ sản xuất được một hai cân, cho nên từ trước tới nay đều dâng lên cho Hoàng đế thưởng thức, nếu mùa màng tốt có dư, toàn bộ sẽ vào tay quý tộc, vì thế người bình thường cho dù có ngàn vàn cũng khó mua được.

"Có, khách quan chờ một lát." Tiểu nhị cung kính lui ra ngoài.

Một lát sau, tiểu nhị bưng trà vào, rót trà ra ly xong mới quay người lui xuống.

Thân là cháu trai của Thái hậu, Lâm Luật đương nhiên đã uống qua trà Vân Vụ, ngửi hương khí hắn liền biết đây là trà thật, không phải hàng giả.

Hương trà mát lạnh quanh quẩn ngay chóp mũi, Dung Hoa nhấp một ngụm, ngước mắt nhìn Lâm Luật đang ngồi đối diện: "Không biết chuyện thế tử muốn nói với ta là..."

Lâm Luật cũng uống một ngụm, mới nói: "Chúng ta từ hôn đi."

"Từ hôn?"

"Ừ." Lâm Luật gật đầu khẳng định, "Hôn sự này... Diệp gia cô nương tới từ hôn đi."

"Vì danh dự của ta, nên mới kêu Diệp gia tới từ hôn?" Dung Hoa khẽ cười.

Nhìn dung nhan tuyệt sắc, trầm tĩnh mà thong dong của Dung Hoa, trong lòng Lâm Luật có một cảm giác khó nói nên lời: "Ta hy vọng cô nương có thể khuyên được trưởng bối Diệp gia, nhanh chóng giải quyết hôn sự này."

"Vì tốt cho ta sao?" Dung Hoa càng tươi cười rực rỡ, "Không lẽ ta phải đa tạ Thế tử?"

Không phải nàng nên khóc lóc, bi thương nháo loạn sao? Nhưng nhìn khuôn mặt như hoa của nàng lúc này, Lâm Luật lại cảm thấy có chút mất mát: "Cô nương đừng như vậy."

"Lâm thế tử dùng cái gì để nói như vậy?" Nụ cười trên mặt Dung Hoa chưa từng biến mất, mà ngữ khí càng thêm sắc bén, "Chuyện Lâm thế tử muốn nói với ta là lời này sao? Nếu không còn chuyện gì khác, ta đây xin cáo từ."

"Ngũ cô nương, cô nương từ từ suy ngẫm đi." Lâm Luật nói, "Hôn sự này, ta sẽ không đồng ý, tới lúc đó, nếu Lâm gia ra mặt từ hôn, người chịu ủy khuất chính là cô nương!"

"Nếu Lâm thế tử có thể làm vậy thì cần gì chờ tới hiện tại." Dung Hoa đứng lên, đưa mắt từ trên cao nhìn Lâm Luật, "Nếu Lâm thế tử có thể lui được cửa thân này, thế tử yên tâm, Diệp Dung Hoa ta tuyệt đối sẽ không một khóc hai nháo ba thắt cổ, bởi vì..." Nàng đột nhiên thấp giọng, "Thế tử muốn lui hôn sự này, ta cũng vậy, chỉ là nếu Thế tử bỏ không được, vậy lui khi nào, lui bằng cách gì, tới lúc đó sẽ do Diệp Dung Hoa ta định đoạt.

Chính mình và mẫu thân sớm đã có ý từ hôn, nhưng vì phụ thân, bọn họ không thể nói thẳng, nhưng nhìn vẻ đắc thắng của Dung Hoa lúc này, Lâm Luật tức giận tới xanh cả mặt, đứng lên: "Ta cũng vì tốt cho cô nương."

Dung Hoa dừng bước, quay đầu: "Lâm thế tử chờ không kịp như vậy là vì nàng ta sao?"

Lâm Luật nhíu mày, một mực phủ nhận: "Nàng ta nào chứ? Cô nương đừng nói bậy, chính cô nương cũng biết, mối hôn sự này vốn không hề môn đăng hộ đối."

Dung Hoa duỗi tay kéo cửa nhã gian, lại đưa mắt nhìn đám người Lâm Nhược bên kia, nói: "Lâm thế tử, hành vi hiện tại thế tử có biết là gì hay không?" Nàng quay đầu, cười cười, "Trong đầu xem người ta chẳng khác gái thanh lâu nhưng lại muốn tẩy trắng cho mình."

Lâm Luật trừng mắt, hai tay siết chặt thành đấm, nửa ngày sau mới cắn răng lên tiếng: "Ta cứ cho rằng cô nương tri thư đạt lý, là tiểu thư khuê các, không ngờ cô nương lại miệng lưỡi sắc bén, càn quấy như vậy."

"Chẳng lẽ thế tử không nhớ cách đây không lâu bản thân làm gì với ta sao? Không nhớ vị Bạch Lẫm công tử sao?

"Ta đã làm gì cô nương? Liên quan gì tới Bạch Lẫm?"

"Chuyện gì trong bụng ta và Thế tử đều biết."

Lâm Luật cau mày, cả người tản ra tức giận, khí thế bất người.

Túy Đồng cảnh giác tiến lên một bước, che chắn trước mặt Dung Hoa.

"Ngũ cô nương." Liễu Hành một thân cẩm phục mà xanh ưu nhã đi tới.

Dung Hoa quay đầu, nhoẻn miệng cười: "Liễu công tử."

Lâm Luật thu lại cơn giận, ánh mắt nhanh chóng nhìn qua Liễu Hành thanh diễm tuyệt luân.

Liễu Hành chỉ đưa mắt nhìn qua một lúc, sau đó lại dừng trên người Dung Hoa: "Ta có chuyện phải trì hoãn, cô nương đợi có lâu xong."

Nghe Liễu Hành nói chuyện, Lâm Luật liền nhíu mày, đi tới bên cạnh Dung Hoa, chắp tay cười chào y: "Thì ra là bằng hữu của Dung Nhi, tại hạ Lâm Luật."

Liễu Hành cũng đáp lễ: "Liễu Hành."

Dám đáp lễ cho có lễ? Lâm Luật kìm nén tia không vui trong lòng, quay đầu nhìn Diệp Dung Hoa, ôn hòa hỏi: "Dung Nhi, Liễu công tử là bằng hữu của nàng sao? Hai người quen biết khi nào vậy?"

"Ừ, bằng hữu của ta. Đúng rồi, Lâm thế tử nên gọi ta một tiếng Diệp Ngũ cô nương." Dung Hoa nhàn nhạt đáp, "Lâm thế tử xin dừng bước.

Sau đó, nàng lại nhìn Liễu Hành, nói: "Đi thôi."

"Ừ." Liễu Hành gật đầu.

Một người đĩnh bạt như cổ thụ, một người dáng vẻ thướt tha, hai người đi với nhau quả nhiên xứng đôi vừa lứa, nhưng đập vào mắt Lâm Luật lại cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn hận không thể đuổi theo tách bọn họ ra. Hắn nâng bước lên trước, hỏi: "Dung Nhi, hôm nay nàng tới đây để tìm y hay sao?"

Thời điểm đuổi tới cầu thang, Kim chưởng quầy dẫn theo hai người chắn phía trước: "Xin Lâm thế tử dừng bước."

"Tránh ra." Lâm Luật quát.

"Thế tử không thể lên trên." Kim chưởng quầy không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh từ chối.

"Bổn thế tử không thể đi lên? Còn bọn họ thì có thể?" Lâm Luật chỉ vào bóng lưng Dung Hoa và Liễu Hành, mắng hỏi.

"Đại ca, sao vậy? Có chuyện gì sao?" Đám người Lâm Nhược nghe có động tĩnh liền vội vàng đi r.

"Thế tử thứ lỗi." Kim chưởng quầy ôm quyền, một bước cũng không động.

"Cút ngay cho bổn thế tử."

Kim chưởng quầy không hề sợ hãi, quyết không nhường đường.

"Được, được lắm. Dám cản đường của bổn thế tử, hôm nay bổn thế tử sẽ đập nát Lâu Ngoại Lâu này!"

Kim chưởng quầy vẫn ôm quyền: "Thế tử bớt giận..."

Liễu Hành dừng bước, quay đầu nhìn Lâm Luật, chỉ nói ba chữ: "Đá hắn đi." Sau đó, y lại xoay người, tiếp tục cùng Dung Hoa đi lên.

Một khắc đó, cả người Lâm Luật cứng đờ, trong lòng quyết không chịu thua, phẫn nộ quát: "Đánh!"