Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Quyển 2 - Chương 59: Cứu mạng!




"Lưu Quang tỷ tỷ không sao thì tốt." Dung Hoa chỉ nói một câu, không hỏi nhiều.

Kiều Nguyệt kia tự làm tự chịu.

Ở thời đại thanh danh của nữ tử quan trọng hơn mạng sống này, Kiều Nguyệt khẳng định không có kết cục tốt đẹp, hơn nữa nàng ta còn bị bắt gian tại giường với con riêng của trượng phu.

Bất luận người Tề gia có thái độ gì, nước miếng người đời cũng đủ dìm chết nàng ta!

"Kêu người chú ý, đừng để chuyện này liên lụy tới Thất cô nương." Chu Hành phân phó.

Lưu Tô gật đầu, thấy hai người không có chỉ thị khác liền hành lễ lui xuống.

Nghe được tin như vậy, Dung Hoa cũng không còn tâm tư để vẽ, hai tay chống cằm nhìn Chu Hành, hỏi: "Chàng nói xem, Tề gia sẽ xử lý chuyện này thế nào?"

Người bị bắt gian ngay tại giường, muốn che cũng che không được?

Chỉ sợ lúc này, sự tình đã truyền ra ngoài.

Tuyên Bình Hầu phu nhân và Tuyên Bình Hầu thế tử bị bắt gian tại giường.

Đây đúng là chuyện chấn động kinh thành!

Tuy nàng tới từ thế giới tư tưởng khá thoáng, nhưng chuyện này đúng thật khiến người ta khinh thường, huống chi ở đây là thời cổ đại?

Chỉ sợ Tuyên Bình Hầu sẽ trực tiếp giết chết Kiều Nguyệt. Có nam nhân nào mà chịu đựng được cục tức này?

Chu Hành vẫn luôn không nói chuyện nghiêng đầu nhìn Dung Hoa, cánh tay mài mực vẫn không dừng lại: "Dù sao hôn sự này cũng là do hoàng huynh ban, khả năng sẽ bảo toàn được mạng sống, có điều thân thể Tuyên Bình Hầu suy nhược, chịu kích thích như vậy, nói không chừng..."

Dung Hoa nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Lần này Tề gia cũng mời ta, ta nghĩ Kiều Nguyệt là muốn..." Dừng một lát, nàng mới nói, "Kiều Nguyệt muốn hãm hại ta, ta không đi, nàng ta đành phải từ bỏ, mà Tề gia luôn muốn kết thân với Từ gia, Lưu Quang tỷ tỷ tới thôn trang là vì trốn tránh hôn sự, không ngờ bọn họ vẫn chưa chết tâm."

Chu Hành lắc đầu: "Với Thất cô nương, người Tề gia cũng không có bản lĩnh hãm hại nàng, mục đích của bọn họ đơn giản là muốn mượn sức Từ gia. Từ gia trước nay gia phong thanh minh, giáo dưỡng nghiêm cẩn, cô nương Từ gia đều được trân quý, từ xưa tới nay không gả cho hoàng thất, cũng không hạ mình làm thiếp, nếu bọn họ thiết kế cái bẫy làm hỏng khuê danh của Thất cô nương, nói không chừng Từ gia sẽ tức giận, kết thân không được ngược lại biến thành kẻ thù."

"Cho nên, Tề gia không dám đánh cược." Dung Hoa tổng kết.

Chu Hành gật đầu: "Ừ, nhiều nhất bọn họ chỉ tạo cơ hội để hai người gặp mặt, chuyện bắt gian trên giường, bọn họ tuyệt đối không dám."

"Nhưng Kiều Nguyệt có lẽ sẽ làm như vậy." Người Tề gia không dám đắc tội Từ gia, nhưng Kiều Nguyệt tâm tư rắn độc, cái gì cũng có thể làm ra. Dung Hoa cười nói, "Nữ nhân như vậy may là khi đó chàng cự tuyệt, bằng không mỹ nhân ngủ bên cạnh độc ác như thế, chỉ sợ buổi tối ngay cả ngủ cũng phải cảnh giác."

"Mắt nhìn người của ta thấp vậy sao?" Chu Hành nhướng mày, buông nghiên mực trong tay xuống, cầm khăn xoa xoa, sau đó cúi người.

Hơi thở mát lạnh ập tới, đôi môi nóng lên, y trực tiếp tấn công.

Trằn trọc triền miên, mãi tới khi hai má Dung Hoa đỏ như trái đào, thân mình mềm mại, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn, Chu Hành mới buông nàng ra, ánh mắt thanh lãnh mang theo nóng bỏng.

Dung Hoa vội đứng dậy, đi tới bàn nhỏ rót hai ly trà, một ly đưa cho y: "Khụ, uống trà trừ hỏa đi."

Dứt lời nàng cúi đầu uống một ngụm. Đúng là độ tuổi huyết khí phương cương, dễ lau súng cướp cò!

Chu Hành nhếch môi cười, duỗi tay nhận lấy rồi uống, sau đó đặt sang một bên, tiếp tục mài mực.

Đối diện với cô nương mình ái mộ, y muốn ôm nhiều hơn, thân nhiều hơn, hoặc có thể tiến thêm một bước, nhưng dù sao cũng không thể dọa nàng bỏ chạy.

Nàng chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương.

Dung Hoa không biết Chu Hành đang suy nghĩ cái gì, thấy y nghiêm túc mài mực, nàng cũng buông ly trà, ngồi xuống, cầm bút. Nhưng còn chưa vẽ được nét nào, nàng đã gác sang một bên, quay đầu nhìn y, hỏi: "Chàng nói xem liệu Nội Vụ Phủ có làm qua loa có lệ không? Hay là hỉ phục này chúng ta tự lo liệu đi!" Chính Đức Đế không chấp nhận Chu Hành, Nội Vụ Phủ và Lễ Bộ rất có khả năng sẽ nhìn sắc mặt của ông ta mà làm việc, nhưng thành thân lại là đại sự cả đời của hai người bọn họ, nàng không muốn để lại một tia nuối tiếc.

"Không cần lo lắng, ông ta vì thể diện của hoàng gia, chắc chắn sẽ diễn tốt vở kịch này." Chu Hành không nhanh không chậm giải thích, lại nói, "Không cần việc gì cũng tự mình làm, nàng có yêu cầu gì cứ nói, bọn họ sẽ nghĩ cách hoàn thành."

Dung Hoa nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có đạo lý.

Chính Đức Đế không dung được Chu Hành, nhưng ông ta không thể vứt bỏ thể diện của chính mình, dù sao đây là đại hôn của thân vương, đại diện cho mặt mũi của hoàng tộc.

"Được, ta trở về sẽ nghĩ lại." Dung Hoa cười nói.

"Ừ, nàng nghĩ ra việc gì thì cứ nói, chỉ cần có, hoàng huynh tự nhiên sẽ đồng ý." Chu Hành đáp, "Còn vương phủ này nàng cũng không cần lo lắng người Công Bộ xem có hiểu hay không, tới lúc đó ta tự sẽ phái người đi nói chuyện với họ."

"Được." Dung Hoa cao hứng gật đầu, "Hai ngày nữa ta kêu Lưu Tô đưa qua."

"Ta qua lấy." Chu Hành cắt ngang, "Hiện tại không cần cố kỵ nữa."

"Cũng tốt." Dung Hoa gật đầu, lại nghiêng người nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, "Chi bằng chúng ta ra ngoài phơi nắng đi."

Chu Hành mỉm cười, gật đầu, "Vậy chúng ta chơi cờ, mấy hôm nữa ta lại tới đón nàng qua." Dứt lời, y liền kêu Lâm Hạ vào chuẩn bị trà, bàn cờ và điểm tâm.

Không khí giữa hai người vô cùng ấm áp.

Nhưng lúc này, bên phía Tuyên Bình Hầu phủ lại là người ngã ngựa đổ.

Thời điểm đó là Tề lão phu nhân dẫn chúng phu nhân tới bắt gian.

Thấy Tề Lượng và Kiều Nguyệt cùng ở trên giường, chúng phu nhân hận không thể trực tiếp chọc mù hai mắt của bản thân.

Chuyện bỉ ổi như vậy cũng chỉ có Tề gia mới làm ra được!

Lần này rất nhiều người đều không chuẩn bị mà tới, bởi vì thái độ của Chính Đức Đế với Thất hoàng tử, tất cả đều thầm ước lượng một phen, ngoại trừ một số người, đa phần đều tới dự tiệc.

Chỉ là lúc này nhìn một màn khó coi phía trước, chúng phu nhân cảm thấy đôi mắt mình đã bị vấy bẩn.

Sắc mặt Tề lão phu nhân trắng bệch, không nói một câu liền hôn mê bất tỉnh.

Kiều Nguyệt sợ hãi hét lên, trực tiếp đá Tề Lượng xuống giường, vội vàng kéo chăn bao lấy thân thể.

Gièm pha như vậy, chúng phu nhân đương nhiên sẽ không ở lại xem náo nhiệt, ma ma bên người Tề lão phu nhân vội nịnh nọt an bài nha đầu tiễn khách.

Tin tức rất nhanh truyền tới bên nam tân, mọi người cũng sôi nổi cáo từ, trước khi đi còn không quên dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Tuyên Bình Hầu.

Nhan thị bị cấm túc, tất nhiên không tới dự tiệc, Kiều lão phu nhân cũng không tới, Kiều Vũ Thần còn nhỏ, lại không có Nhan thị ở bên, cho nên cũng không xuất hiện, vì vậy lần này tới chỉ có ba người Tây Ninh Hầu, Kiều Vũ Đình và Kiều Nhân.

Kiều Nhân là cô nương chưa xuất giá, biết chuyện liền trở về nhà.

Cam Thảo nghe tin liền vội chạy tới, hồn vía đều không còn, lập tức nhặt y phục dưới đất.

Kiều Nguyệt run rẩy chỉ vào Tề Lượng: "Cút, đồ bất hiếu nhà ngươi, cút cho ta!"

Tề Lượng cợt nhã mặc y phục, nhìn Kiều Nguyệt nói: "Mẫu thân, còn e lệ gì nữa? Nàng không phải cũng bị ta sờ qua rồi sao?"

Kiều Nguyệt thiếu chút nữa tức tới ngất xỉu.

Mấy tâm phúc của Tề lão phu nhân, bọn người Cam Thảo đều ngượng ngùng ngẩng đầu.

Tề Lượng không đi, Kiều Nguyệt vẫn phải xấu hổ đứng dậy, cả người run rẩy mặc cho Cam Thảo và đám bà tử hầu hạ mặc y phục.

Quần áo còn chưa chỉnh tề, Tề lão phu nhân đã tỉnh lại, vừa mở mắt liền chỉ vào Kiều Nguyệt, mắng: "Tiện nhân không biết xấu hổ! Chuyện bỉ ổi như vậy ngươi cũng làm ra được hả!"

Kiều Nguyệt ủy khuất tới rơi nước mắt: "Mẫu thân, không phải như vậy..."

"Tiện nhân, không phải như vậy thì như thế nào? Tiện nhân không biết xấu hổ, không biết liêm sỉ, chẳng lẽ con ta không thể thỏa mãn ngươi sao? Bộ dáng gầy yếu bệnh tật dở dở ương ương, thì ra là làm bộ cho người ngoài thấy! Mặt mũi Tề gia ta hôm nay bị ngươi vứt hết rồi! Mấy gả sai vặt, thị vệ trong phủ, ai không trộm, ngươi lại trộm lên giường của nhi tử mình? Tiện nhân không biết xấu hổ, đê tiện, dâm phụ không biết liêm sỉ!"

Tề lão phu nhân mắng một trận xối xả.

Mặc y phục xong, Tề Lượng không chút để bụng mà tìm một vị trí để ngồi, rót trà uống.

"Tôn nhi ngoan của ta." Tề lão phu nhân nhìn trưởng tôn của mình mà đau lòng, lại chỉ tay vào mặt Kiều Nguyệt, "Ngươi kêu ta sau này làm người thế nào hả? Sao lại cưới một người như ngươi về chứ? Đồ dâm phụ không có lương tâm, không biết liêm sỉ! Đồ bỉ ổi nhà ngươi chắc chắn sẽ chết không được tử tế!"

"Mẫu thân..." Sắc mặt Kiều Nguyệt trắng bệch, phun ra ngụm máu.

"Ngươi làm bộ cho ai xem thế hả? Tiện nhân, cái gì là thân mình không tốt, ngươi ngụy trang cho ai xem? Con ta đang chính trực tráng niên, ngươi lại dám vụng trộm..."

"Mẫu thân!" Tuyên Bình Hầu đen mặt vào phòng.

Phía sau là Tây Ninh Hầu và Kiều Vũ Đình vẻ mặt không tốt.

Vừa thấy sắc mặt trắng bệch của Kiều Nguyệt, khóe miệng mang theo tơ máu, Kiều Vũ Đình vội đi qua: "Nguyệt Nhi, muội làm sao vậy? Sao lại bị thương thế này?"

Tề lão phu nhân dậm chân: "Ai đánh nàng ta? Ai đánh hả? Ngươi thấy sao? Kẻ không biết liêm sỉ này, có đánh nàng ta còn sợ ô uế đôi tay!"

Đối với đôi nhi nữ vong thê để lại, Tây Ninh Hầu trước giờ không quan tâm, nhưng dù sao cũng là nhi tử và nữ nhi của mình, là huyết mạch của Kiều gia, xa xa nghe câu mắng của Tề lão phu nhân, hiện tại nhìn tình cảnh trước mắt, thái dương Tây Ninh Hầu liền nổi gân xanh.

Tề lão phu nhân tuy lớn tuổi hơn ông, nhưng nữ nhi của mình gả cho Tuyên Bình Hầu, xét theo bối phận hai người bọn họ ngang hàng, nhưng cho dù thế nào một đại nam nhân như ông cũng không thể so đo với một lão thái thái.

Nhưng Kiều Vũ Đình lại không cố kỵ nhiều như vậy, hắn ngồi bên mép giường quan sát Kiều Nguyệt, quay đầu nói: "Lão phu nhân thông gia, ta chưa từng nói có người đánh Nguyệt Nhi, ta chẳng qua là quan tâm muội muội mà thôi."

Tề lão phu nhân còn muốn tiếp tục mắng, Tuyên Bình Hầu đã vội đỡ bà ngồi xuống: "Mẫu thân, người ngồi đi!" Sau đó lại nói với Tây Ninh Hầu, "Nhạc phụ, mời ngồi."

Tây Ninh Hầu tối mặt ngồi xuống.

Nha đầu và bà tử thức thời rời đi.

Bị nhi tử cho mình đeo cái nón xanh, cái nón xanh này thật là... Lửa giận trong lòng Tuyên Bình Hầu không có chỗ phát, lại thấy Tề Lượng cà lơ phất phơ coi như không có chuyện gì ngồi bên cạnh, ông ta liền đạp một cái: "Đồ bất hiếu, xem chuyện ngươi làm đi!"

Tuy cũng rất muốn đá Kiều Nguyệt, nhưng có trưởng bối của nàng ở đây, ông ta đương nhiên không dám.

"Phụ thân, việc này không liên quan tới con, con bị oan." Tề Lượng mở miệng.

"Chẳng lẽ là lỗi của ta?" Kiều Nguyệt chỉ vào Tề Lượng, run giọng hỏi.

"Nguyệt Nhi từ nhỏ đã đọc thuộc nữ giới, trước nay tuân theo quy củ, chuyện hôm nay rốt cuộc là như thế nào?" Tây Ninh Hầu lạnh giọng.

Nữ nhi xảy ra chuyện như vậy, bản thân cũng rất mất mặt, nhưng Tây Ninh Hầu tin nàng ta không có gan làm ra chuyện đó.

Mà Tề Lượng thì rất khó nói.

Phụ tử Tề gia có tiếng là mê sắc đẹp.

"Lời này của hầu gia là có ý gì?" Tề lão phu nhân lập tức bật lại, "Nàng ta quy quy củ củ, chẳng lẽ chuyện này cũng là quy củ sao? Người có quy củ sao có thể lên giường với con của trượng phu mình hả?"

"Kinh thành này có ai không biết Tuyên Bình Hầu thế tử là kẻ tầm hoa vấn liễu?" Kiều Vũ Đình phản bác, "Nguyệt Nhi từ nhỏ tri thư đạt lễ, muội ấy sao có thể làm ra chuyện này?"

"Đồ bất hiếu!" Tuyên Bình Hầu trừng mắt nhìn Tề Lượng.

Tề Lượng không màng mà đáp: "Con đã nói đây không phải lỗi của con, không phải các người..."

"Còn dám tranh luận?" Tuyên Bình Hầu gầm lên cắt ngang.

Tề Lượng bĩu môi, không nói nữa, có điều trong lòng không hề để bụng.

Bọn nha đầu tiếu lệ trong phủ ngủ cùng phụ thân, hắn và đệ đệ cũng hưởng thụ không ít, hiện tại chẳng qua là một Kiều Nguyệt thôi, có là thứ gì?

Dù sao cũng không phải thân mẫu của hắn.

Ngủ thì ngủ, đại kinh tiểu quái (1).

(1) Đại kinh tiểu quái: Chuyện bé xé ra to

"Nguyệt Nhi, rốt cuộc là như thế nào? Muội nói đi, ca ca và phụ thân chắc chắn sẽ không để muội chịu ủy khuất." Kiều Vũ Đình nhìn Kiều Nguyệt.

"Phụ thân, ca ca..." Kiều Nguyệt khó xử nói không nên lời.

Là nàng cùng Tề lão phu nhân, Tuyên Bình Hầu thương nghị, định nhốt cô nương Từ gia và Tề Lượng chung một phòng, sau đó sẽ dẫn người tới bắt gặp trai đơn gái chiếc ở bên nhau, cứ như vậy hôn sự giữa Từ gia và Tề gia sẽ sớm được định đoạt.

So với Từ Lưu Quang, Tuyên Bình Hầu và lão phu nhân vừa ý Từ Hà Quang hơn, có điều nàng vẫn trực tiếp chọn Từ Lưu Quang, không vì nguyên nhân nào khác, chỉ vì nàng ấy là bằng hữu của Diệp Dung Hoa!

Ngẫm lại nếu bằng hữu của Diệp Dung Hoa trở thành con dâu của mình, tùy ý mặc mình chà đạp, Kiều Nguyệt có thể bật cười thành tiếng. Cho nên, nàng theo dự tính hạ thuốc vào ly trà của Từ Lưu Quang, huân lò trong phòng cũng bỏ chút đồ vật, hai người cứ thế mà dính vào nhau mới khiến người nhìn hoa cả mắt.

Theo kế hoạch, xiêm y của Từ Lưu Quang bị trà làm ướt, nàng sự tự mình dẫn nàng ấy tới đây, sau đó cho bà tử và nha đầu lui xuống. Ngồi thêm một lát, thấy nàng ấy mệt mỏi, Kiều Nguyệt kêu nàng ấy ở lại nghỉ ngơi, còn mình và Liên Kiều rời đi.

Không ngờ đi chưa được bao xa, bản thân liền bị đánh hôn mê từ phía sau, lúc tỉnh lại đã phát hiện chính mình ở trong phòng, cả người nóng tới khó chịu. Ban đầu nàng khéo léo từ chối Tuyên Bình Hầu, nhưng sau cũng phải thật sự ở cùng ông ta, từ tận đáy lòng tuy vô cùng chán ghét, nhưng thân là thê tử, hầu hạ ông ta là chuyện đương nhiên, hơn nữa trong chuyện phòng the Tuyên Bình Hầu đúng là khiến nàng dục tử dục tiên.

Vì vậy, nàng rất rõ tư vị khi đó có ý nghĩa gì.

Mà điều khiến nàng hoảng sợ hơn chính là trong phòng còn có Tề Lượng dục hỏa khó nhịn.

Sau đó, bọn họ cứ như vậy mà quấn quít với nhau.

Kiều Vũ Đình nhìn Kiều Nguyệt, nhẹ giọng: "Nguyệt Nhi, không cần gấp, muội cứ từ từ nói, ta và phụ thân đều ở đây."

Tuyên Bình Hầu và Tề lão phu nhân khẩn trương nhìn Kiều Nguyệt. Bọn họ tính kế cô nương Từ gia không thành, hiện tại lại trở thành trò cười cho thiên hạ.

Mẹ kế và nhi tử cùng lên giường!

Chỉ sợ lúc này, toàn bộ kinh thành đều đã biết.

Kiều Nguyệt còn chưa biết phải mở miệng thế nào, Tề lão phu nhân đã lên tiếng: "Còn gì để nói hả? Chuyện nàng ta làm mọi người đều nhìn thấy, Tây Ninh Hầu, tuy ngài không tận mắt bắt gặp nhưng khi đó ở đây có không ít người, nếu ngài không tin, cứ tùy tiện gọi một kẻ tới hỏi là biết, xem có phải Tề gia chúng ta oan uổng Kiều Nguyệt không?" Từng lời Tề lão phu nhân nói đều có đạo lý, hiện tại còn đánh đòn phủ đầu, "Hầu gia, con dâu như vậy Tề gia ta nào dám nhận, ngài vẫn là dẫn về Tây Ninh Hầu phủ đi!"

"Lão phu nhân đừng quên, lúc trước là Tề gia các người thỉnh cầu Hoàng Thượng ban hôn!" Tây Ninh Hầu trầm giọng.

Mặc kệ thế nào, thanh danh của Kiều gia cũng bị nữ nhi này làm hỏng, hai nhi tử và thứ nữ ở nhà tương lai làm sao kết thân?

Nữ nhi bị dẫn về nhà không rõ không ràng, toàn bộ nước bẩn không phải sẽ hất lên người Kiều gia sao?

Nữ nhi không giữ phụ đạo, dù trực tiếp thắt cổ chết cũng không có gì đáng thương, nhưng ô danh không thể để Kiều gia gánh!

Vậy không lẽ sẽ hưu nàng? Kiều Nguyệt dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tề lão phu nhân: "Tề Lượng oan uổng, chẳng lẽ ta không oan uổng sao? Nếu không phải mẫu thân người và hầu gia muốn tính kế cô nương Từ gia, kẻ xấu sẽ có cơ hội tính kế lên đầu ta sao?"

Tề gia muốn đem tội danh đổ lên đầu mình? Đừng hòng! Ca ca là Tây Ninh Hầu thế tử, nàng sao có thể khiến Tây Ninh Hầu phủ mang nỗi nhục này? Ca ca còn chưa đính hôn, vì mình, hôn sự của ca ca sau này hẳn sẽ gặp khó khăn.

Danh tiếng của Kiều Nguyệt mấy năm nay không tồi, tính tình nhàn nhã, đoan trang hào phóng, nếu không phải vì đạo thánh chỉ kia, nàng sao có thể gả cho quỷ háo sắc Tuyên Bình Hầu này?

Cho dù bản thân và Tề Lượng muốn làm cái gì, nàng sao có thể chọn ngay thời điểm Tề gia tổ chức yến hội mà hành sự?

Phàm là người có đầu óc chỉ cần nghĩ một chút liền phát hiện bên trong có điểm kỳ quái.

Nhưng bản thân phải gánh nó thế nào đây?

Nhất định là nha đầu Từ Lưu Quang kia làm!

Bằng hữu của Diệp Dung Hoa đều không phải người tốt đẹp gì!

Kiều Nguyệt cắn răng, hô hấp có vài phần dồn dập, dứt khoát đem sự tình nói thẳng.

"Thì ra là thế, các ngươi muốn kết thân với Từ gia thì cứ quang minh chính đại tới cửa cầu thân là được, không ngờ lại định nhân cơ hội này tính kế người ta, hay lắm, tính tới tính lui cuối cùng lại hại Nguyệt Nhi!" Kiều Vũ Đình phẫn nộ.

Sắc mặt Tây Ninh Hầu đen như đáy nồi, trừng mắt nhìn Kiều Nguyệt. Nữ nhi dám trợ giúp Tề gia tính kế cô nương Từ gia, sự việc cho dù thành công thì có thế nào? Từ gia sao có thể ngoan ngoãn khuất phục?

Hay lắm, trộm gà không thành hiện tại còn mất luôn nắm gạo!

Kéo bản thân vào đã đành, còn làm hỏng thanh danh của Kiều gia!

Tây Ninh Hầu hận không thể giáng một cái bạt tai xuống.

"Nguyệt Nhi đừng nói bậy." Tuyên Bình Hầu đương nhiên không thừa nhận, "Lúc trước Quý phi nương nương có lòng muốn tác hợp Lượng Nhi với cô nương Từ gia, nhưng vì bát tự không hợp nên hôn sự không thành, Nguyệt Nhi, nàng nói như vậy sẽ làm hỏng khuê dự của cô nương người ta."

Kiều Nguyệt làm ra chuyện này, danh dự của Kiều gia và Tề gia đều mất hết, hiện tại không thể kéo thêm Từ gia vào. Nếu Từ gia biết nhà mình tính kế Thất cô nương, vậy không phải sẽ tới cửa hỏi tội sao?

Kiều Nguyệt tức giận đến hàm răng run lên, chỉ tay vào Tuyên Bình Hầu: "Ngài... Ngài..."

"Con dâu như vậy Tề gia chúng ta không cần, hầu gia, ngài vẫn là dẫn trở về đi, lát nữa chúng ta sẽ trả của hồi môn qua đó." Tề lão phu nhân nhìn Tây Ninh Hầu, nói.

"Lão phu nhân đừng quên đây là hôn sự do Hoàng Thượng ban, không phải ta muốn đón thì Nguyệt Nhi có thể trở về!" Tây Ninh Hầu lạnh giọng, "Lời Nguyệt Nhi nói là sự thật hay hồ ngôn loạn ngữ, trong lòng các ngươi hiểu rõ! Đã thành ra chuyện như vậy, nữ nhi Kiều gia ta cũng không phải tùy ý mặc kẻ khác khi dễ, chúng ta có thể đi tìm thánh thượng tra rõ đúng sai! Tới lúc đó mời Thất cô nương Từ gia tới hỏi chuyện sẽ biết."

Tây Ninh Hầu nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch của Kiều Nguyệt, lại nhìn Tuyên Bình Hầu, trầm giọng: "Gia giáo Kiều gia ta nghiêm cẩn, con rể, cái gọi là dạy nhi tử trước, con là phụ thân thì nên..." Tây Ninh Hầu dừng lời đang nói, lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.

Lồng ngực Tề lão phu nhân như có tảng đá đè ép.

Tuyên Bình Hầu cũng vô cùng tức giận.

Lúc trước vì nhi tử sớm ngày bình phục, Tề gia nghe lời đồn bên ngoài mới cầu nương nương xin Hoàng Thượng tứ hôn, hiện tại gièm pha như vậy, thánh chỉ ngày đó liền trở thành dây thừng trói chặt bọn họ.

Không thể hưu tiện nhân Kiều Nguyệt này.

Không thể hưu, nhưng Tây Ninh Hầu cũng không nói không thể giết chết?

Tuyên Bình Hầu và Tề lão phu nhân nhìn nhau.

Chuyện mẫu tử Tề gia nghe ra, thân là nhi nữ mười mấy năm, Kiều Vũ Đình và Kiều Nguyệt đương nhiên nghe hiểu, Kiều Vũ Đình nhảy dựng lên, vội nói: "Nếu Nguyệt Nhi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ đi cầu Hoàng Thượng làm chủ!" Hiện tại bọn họ chỉ có thể dùng thánh chỉ làm bùa hộ mệnh.

Tuyên Bình Hầu cười mỉm, thỉnh cầu Tây Ninh Hầu và Kiều Vũ Đình đừng đem chuyện của Từ gia nói ra, giải quyết một hồi mới đuổi được hai người đi.

"Hừ!" Tề lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, đứng dậy phân phó, "Đi, tra cho ta, xem ai đứng sau giở trò!"

Ma ma bên cạnh vội nhận lệnh.

"Đồ bất hiếu, ngươi đi theo ta!" Tuyên Bình Hầu rống to với Tề Lượng, không thèm liếc nhìn Kiều Nguyệt mà rời đi.

Tề Lượng không hề sợ hãi, không chút hoang mang mà buông ly trà, vỗ vạt áo đứng dậy, còn vuốt cằm quay đầu nhìn Kiều Nguyệt, nháy mắt với nàng ta.

Kiều Nguyệt ghê tởm trừng mắt, sau đó đỡ tay Cam Thảo xuống giường, phân phó: "Ngươi phái người đi xem Liên Kiều..." Chưa đi được hai bước, sắc mặt nàng ta liền trắng bệch, đôi môi tím tái, cả người mềm nhũn tựa vào Cam Thảo.

"Phu nhân." Cam Thảo vội ôm lấy nàng ta, hét lớn, "Người đâu, cứu mạng, phu nhân phát bệnh rồi!"