Danh Môn Tiểu Điềm Điềm: Lão Công Lóe Hôn Thật Không Xấu Hổ

Chương 30: Vì Tống Thần Ngữ đắc tội Lâm gia




Dung Diệc Sâm nhẹ nhàng nói ra một câu, Lâm Vãn như không nhịn được run lên vì sợ hãi.

Nếu thật sự điều tra ra.. là cô ta sai. Nhưng mà Tống Thần Ngữ động thủ đánh cô ta a!

"Tôi đã cảnh cáo cô, đừng động vào cô ấy, cô cố tình lại không nghe." Dung Diệc Sâm nói, "Vì vậy cô nên vì thế mà trả giá tương xứng cho chuyện này."

"Anh.. Anh muốn trừng phạt ta chỉ vì một Tống Thần Ngữ ư? Đắc tội Lâm gia?"

Lời này của Lâm Vãn Như có chút ý tứ đe dọa.

Sắc mặt Dung Diệc Sâm trong nháy mắt lạnh lẽo: "Chỉ là một Lâm gia nhỏ bé, tôi còn không để vào mắt."

"Diệc Sâm, anh thế nhưng có thể vì Tống Thần Ngữ làm đến mức này!"

"Để nhà họ Lâm đến tìm tôi hỏi người." Dung Diệc Sâm không thèm để ý tới cô ta, phất phất tay, "Mang đi!"

Lập tức liền có vài tên vệ sĩ mặc vest đen từ xa bước nhanh đến, đem Lâm Vãn Như bắt đi.

Trên trán tên giám đốc đã ra đầy mồ hôi, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.

Dung Diệc Sâm nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Một chút ánh mắt đều không có, giữ lại có ích lợi gì?"

"Dung tổng, tôi.."

Dung Diệc Sâm căn bản không thèm nhìn ông ta một cái, xoay người rời đi.

Lần này, Tống Thần Ngữ không có chịu thiệt, hắn vô cùng hài lòng. Chỉ là chiếc váy cưới đó, có vẻ rất quan trọng đối với cô ấy.

Hẻm Ngô Đồng.

Tống Thần Ngữ trở về căn nhà thuê của mình, đem váy cưới trải lên giường sau đó nhúng tay vào nước xà phòng, nhẹ nhàng xoa từng chỗ từng chỗ một.

Quá tốt rồi, có thể rửa đi được.

Cô nghiêm túc cẩn thận dùng tay rửa sạch gần một canh giờ, cuối cùng đã rửa sạch sẽ.

Tống Thần Ngữ thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng thẳng lưng lên: "Không dễ chút nào.."

Vốn dĩ đêm qua cô bị Dung Diệc Sâm lăn qua lộn lại vẫn luôn run chân và đau thắt lưng, hiện tại lại càng nhức eo đau lưng.

Cô lấy máy sấy tóc, điều chỉnh ở nhiệt độ thích hợp rồi sấy khô tất cả những chỗ đã rửa sạch.

Váy cưới lại khôi phục sạch sẽ, trắng tinh như tuyết, chỉ là bị rách nơi đó..

Tống Thần Ngữ lấy điện thoại di động ra, bấm số của Đường Mộng: "Alo, chị Đường, váy cưới bên này, xảy ra chút vấn đề.."

Bên trong cửa hàng áo cưới.

Tống Thần Ngữ liên tục xin lỗi: "Chị Đường, là em không tốt, em vô dụng, loại việc nhỏ đi lấy váy cưới cũng làm không xong."

"Quên đi, lúc này trách em cũng vô dụng. Để chị nhìn xem một chút có thể nghĩ ra biện pháp gì sửa lại cho tốt."

Đường Mộng nói như vậy, Tống Thần Ngữ trái lại càng cảm thấy có lỗi.

Cô làm trợ lý cho Đường Mộng một tháng qua, Đường Mộng đối cô vô cùng tốt, không chỉ dạy cho cô rất nhiều kiến thức chuyên nghiệp mà còn bảo vệ cô trong mọi việc.

Đường Mộng cẩn thận nghiên cứu lớp ren bị xé rách kia, dư quang thoáng nhìn Tống Thần Ngữ vẫn luôn đứng ở bên cạnh không nhúc nhích, liền thở dài.

"Được rồi, Thần Ngữ, đừng tự trách mình, em cũng không phải cố ý. Trước tiên đừng để quản lý biết được, chị sẽ giúp em che giấu."

Tống Thần Ngữ gật gật đầu: "Vâng, chị Đường, em có thể giúp được cái gì không?"

Đường Mộng nói: "Nơi này có thể dỡ xuống, may một đoạn ren mới, chỉ cần may tinh xảo hơn là không nhìn ra được. Nhưng.."

"Nhưng sao ạ? Chị Đường, chị nói đi, em sẽ cố gắng hết sức nghĩ cách."