Danh Sách Ước Nguyện

Chương 40: Người xưa




Không thể không nói, Mục Liên Hạ cảm thấy mình trôi qua thật sự phong phú.

Lúc trước đã nói với chị Văn có thời gian qua giúp đỡ thì sẽ trả tiền theo giờ, cho nên tự nhiên nghỉ việc thì chị Văn cũng không nói gì, ngược lại dặn dò cậu phải biết chăm sóc bản thân. Mà sự hưng phấn của cậu sau khi liên hệ với người mà Phương Tử Nghị đưa số điện thoại đã đạt tới đỉnh điểm.

Có lẽ Phương Tử Nghị có dặn đối phương, khi Mục Liên Hạ gọi qua, nhắc tới thì đối phương liền nhớ.

“Cậu là người năm nhất gì đúng không? Tôi nhớ ra rồi, ” Mục Liên Hạ sau khi báo tên thì đối phương đáp lại như vậy, “Tôi họ Hàn, cậu sau này cứ theo tôi.”

“Dạ anh Hàn.” Mục Liên Hạ có chút căng thẳng, “Em cần phải làm gì ạ?”

Đối phương cười cười: “Cậu khi nào có thời gian?”

“Chiều hôm nay không có tiết!” Mục Liên Hạ nói như báo cáo.

“Vậy thì được, một giờ rưỡi chiều đến sở luật sư báo danh đi.” Anh Hàn cười cười, sau đó khách sáo vài câu rồi cúp điện thoại.

Quả thực rất thuận lợi, thuận lợi đến mức Mục Liên Hạ muốn bay đi. Nhưng may mà cậu biết thu lại cảm xúc, sau đó đến sở luật sư sớm hơn nửa tiếng.

Sở luật sư Chính Lộ ở cách Tòa án nhân dân thành phố Song Hòe không xa, lúc trước tuy rằng không đi qua, nhưng tìm tới đó rất dễ. Cậu không có đồ vest gì linh tinh, nghĩ người ở sở luật sư cũng biết tình huống của cậu, cho nên cuối cùng vẫn mặc quần áo bình thường.

Có lẽ thời gian đi làm chính thức là một giờ rưỡi, khi Mục Liên Hạ đến thì còn chưa đi làm chính thức, sau khi cậu nói ý đồ đến thì được đưa vào phòng tiếp khách ngồi chờ người, cô gái phụ trách tiếp đãi còn cho cậu một ly nước chanh. Tuy rằng thời gian chờ đợi khá lâu, nhưng Mục Liên Hạ còn bị vây trong trạng thái lo lắng, cho nên thời gian cũng không khó qua. Anh Hàn đặc biệt đúng giờ, lúc một giờ rưỡi thì đã đẩy cửa phòng khách.

Tuổi của hắn cũng xấp xỉ Phương Tử Nghị, mặt mũi nghiêm chỉnh, nhưng tóc màu hoa râm, cũng không khiến hắn có vẻ không thích hợp ngược lại còn cho hắn thêm một sức hấp dẫn khó có thể nói thành lời. Mặc bộ vest màu xám bạc, nhưng không cài caravat, cổ áo sơmi cũng mở mấy nút thắt, có vẻ tùy ý không ít, áo khoác màu đen khoát lên trên cánh tay, cười với Mục Liên Hạ.

Mục Liên Hạ sững sờ.

Cậu sững sờ không vì gì khác, mà vì người này, cậu quen biết.

Cậu có lúc cũng sẽ nghĩ, sau khi sống lại cậu mới phát hiện giữa rất nhiều người đều có mối liên hệ với nhau. Khác không nói, cậu thật đúng là không biết, Hàn Bân sẽ ở Chính Lộ.

Tên của anh Hàn là Hàn Bân, Mục Liên Hạ quen hắn là khi cậu vừa biết mình bị bệnh.

Lúc đó Hàn Bân suy sút hơn bây giờ rất nhiều, tóc trắng cả đầu, gầy yếu đến mức làm người đau lòng, là quen biết khi ở Đàm Giang. Lúc cậu đến bệnh viện khám bệnh, gặp Hàn Bân cũng đang khám bệnh.

Mà Hàn Bân gặp tình cảnh đó tự nhiên là có nguyên nhân. Đàm Giang là quê của hắn, vì hắn phát triển rất tốt ở Song Hòe nên cũng không cần phải về nơi nhỏ như Đàm Giang này, nhưng con gái hắn bị giết hại ở Song Hòe.

Hàn Bân có một cô con gái, nhỏ hơn Mục Liên Hạ ba tuổi, là vợ hắn liều mạng sinh ra, sau đó một mình hắn vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi con khôn lớn, tên là Hàn Hiểu, có nghĩa là sáng sớm tinh mơ. Hàn Hiểu cũng là một người con rất xuất sắc, quan hệ của hai cha con rất tốt.

Nhưng đúng là trời không lường được mưa gió, trước khi Hàn Hiểu thi đại học thì áp lực lớn, thường xuyên ra ngoài đi dạo thả lỏng đôi chút. Trước đây khi có thời giam đều là Hàn Bân đi cùng, kết quả lần đó bởi vì bận tăng ca, hắn không đi cùng.

Vào lần đó, Hàn Hiểu bị cướp, sau đó bị giết hại.

Hàn Bân gần như liền tan vỡ, nếu không phải còn suy nghĩ phải giành lại công đạo cho con gái, hắn gần như liền muốn đi cùng Hàn Hiểu. Sau đó phá án bắt được người, Hàn Bân đi theo toàn bộ hành trình, khiến đối phương bị phán xử tử hình.

Dường như chẳng còn mục tiêu nữa, hắn lúc ấy liền ngã quỵ, rất lâu sau mới khôi phục được một chút, nhưng hình như cũng không còn lưu luyến gì với thế giới này, dáng vẻ lúc nào cũng có thể đi, cuối cùng được cấp trên lúc ấy, có lẽ là Phương Tử Nghị, chỉ đường: “Đi giúp những người cũng cần giúp đỡ đi.”

Hàn Bân về Đàm Giang, làm việc trong đơn vị viện trợ pháp luật. Mục Liên Hạ khi đó đã từng hỏi hắn, đối phương cũng tích cực giúp cậu suy nghĩ phương pháp, đáng tiếc cuối cùng cũng vì đủ loại nguyên nhân mà không giải quyết được gì.

Nhưng Mục Liên Hạ lại nhớ rõ Hàn Bân, Hàn Bân trong ấn tượng của cậu không phải dáng vẻ tinh anh như bây giờ, mà là bộ dáng suy sút gầy yếu, cả cổ họng cũng bởi vì hút thuốc quá nhiều mà có chút khàn khàn. Nhưng cậu vẫn nhớ rõ dáng vẻ bây giờ của Hàn Bân, bởi vì cậu mỗi ngày đều xem mấy ảnh chụp đều là đủ loại ảnh chụp chung của hắn và Hàn Hiểu hoặc là hình của một mình Hàn Hiểu, nhưng Hàn Bân trong mấy bức ảnh chụp chung đó, tất cả đều là dáng vẻ khỏe mạnh.

Có lẽ là thấy Mục Liên Hạ hoảng hốt, Hàn Bân không quá vui vẻ, cau mày gọi về suy nghĩ của Mục Liên Hạ: “Cậu còn vấn đề gì không?”

Vừa rồi còn đang ngẩn người, Mục Liên Hạ khẳng định không biết Hàn Bân nói gì. Cậu gục đầu xuống, có chút lo lắng cắn môi: “Xin lỗi anh Hàn, em vừa rồi căng thẳng quá nên có chút ngẩn người, anh có thể nói lại cho em không?”

Hàn Bân tựa hồ thật sự mất hứng, nhưng hắn vẫn làm tròn bổn phận lặp lại cho Mục Liên Hạ: “Cậu bây giờ phụ trách tiếp đãi người đến tư vấn, sau này chuyện chỉnh sửa tư liệu bên tôi cũng giao cho cậu, nghe điện thoại cũng nhờ cậu được chứ?”

Mục Liên Hạ tràn đầy nhiệt tình.

Cho nên cậu thấy đặc biệt phong phú. Cậu lên kế hoạch xong, sau đó đặt thời gian rãnh rỗi còn trống trên chuyện thực tập ở sở luật sư. Mà ngày đó sau khi cậu trở về, vắt hết óc nhớ lại, sau đó từ trong trí nhớ tìm về ngày đó.

Ngày 21 tháng 4 hai năm sau. Cậu tuy rằng quan hệ với Hàn Bân cũng không tính là bạn thân, nhưng cậu thật sự rất cảm ơn đối phương, ngày này cũng bị đối phương nhắc tới không chỉ một lần.

Cuối cùng, cậu lại thêm một chuyện trên sổ nhỏ: nhất định phải cứu Hàn Hiểu.

***

Đêm trước Lễ Giáng Sinh, Mục Liên Hạ xin nghỉ với Hàn Bân, chuẩn bị đi dự thi.

Làm một học bá, Mục Liên Hạ sẽ không tan vỡ trước khi thi, cậu nên học cũng đều đã học xong, hoàn toàn là ôn tập vững chắc chờ đi thi là được, nhưng cậu vẫn xin phép để nghiêm túc đối đãi, dù sao phần lớn chữ nghĩa đều phải dựa vào trí nhớ, muốn được điểm cao thì nhất định phải càng thêm bảo đảm nội dung học tập.

Chẳng qua đối với chuyện cậu tập trung toàn bộ tinh thần vào trong việc học, Tống An Hoài cũng có chút oán niệm.

Chương trình học năm nhất không nhiều, trừ khi có tiết Mục Liên Hạ đều đến sở luật sư, may mà phần lớn sở luật sư cũng đều là đi làm bình thường, cho nên thời gian mâu thuẫn cũng không lớn, Mục Liên Hạ cũng có thời gian đi đón Tư Tư —— tuy rằng phải chậm rãi tranh thủ.

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là sau khi tinh thần hữu hạn đặt trong tri thức vô hạn, cậu cũng sẽ không tự chủ được mà xem nhẹ điều gì đó.

Không quên việc học, không quên đi thi, nhưng cuộc sống chung giữa cậu và Tống An Hoài bị xem nhẹ.

Cho nên dẫn đến loại tình hình bây giờ.

Tống An Hoài đang nghiêm túc nhìn chằm chằm Mục Liên Hạ, cả Tư Tư dọn cái ghế nhỏ ở đó cùng cậu nhìn chằm chằm Mục Liên Hạ. Mục Liên Hạ dù có thần kinh thô cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên, huống chi cậu vốn đã nhạy cảm.

Rốt cuộc không học được nữa, cậu buông sách, có chút dở khóc dở cười nhìn hai cậu cháu dáng vẻ tội nghiệp này. Chẳng trách nói cháu ngoại trai giống cậu, hai người như vậy có nói là hai cha con thì người ta cũng tin.

Nhìn thấy tầm mắt Mục Liên Hạ rốt cuộc dời qua đây, Tống An Hoài càng nghiêm túc nhìn chằm chằm Mục Liên Hạ: “Em tới liền đọc sách, mình đã rất lâu không nói chuyện rồi.”

Ông cụ non Tư Tư gật đầu theo: “Đúng đó! Đã lâu không nói chuyện với Tư Tư rồi!”

Nhìn một lớn một nhỏ vừa ủy khuất vừa oán giận, Mục Liên Hạ không nhịn được nữa mà bật cười.

“Được rồi được rồi, Giáng Sinh mình ra ngoài chơi một buổi tối thế nào?”

“Dạ được!” Tư Tư hưng phấn đồng ý.