Danh Sách Ước Nguyện

Chương 55: Phí hoài bản thân




Du lịch luôn mang đến cho con người tâm tình tốt.

Trải qua một ngày xoa dịu Mục Liên Hạ đã không sao. Một giấc ngủ tinh thần sảng khoái, cậu cũng dậy sớm hơn ngày xưa rất nhiều, không quấy rầy hai cậu cháu còn đang khò khò say ngủ, chỉ để lại tin nhắn trên di động của Tống An Hoài liền thay quần áo chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Ngọc Hải ven biển, khách sạn cũng ở gần biển, họ đặt phòng ở lầu tám, có một cánh cửa sổ sát đất rất lớn có thể trực tiếp nhìn ra ngoài biển. Trước đây Mục Liên Hạ chưa bao giờ nhìn thấy biển chân chính, mà biển nhìn trên ảnh và biển thật rõ ràng là hai loại. Có vài thứ nếu bạn không tận mắt nhìn thấy, bạn vĩnh viễn cũng không thể tưởng tượng được loại bao la mạnh mẽ chân chính này.

Không khí gần biển là một loại hương vị khác.

Khác với cái hanh khô ở nội địa, ở đây có mùi biển nhàn nhạt, không khí cũng ẩm ướt hơn rất nhiều. Thái độ của nhân viên khách sạn khá tốt, nói đơn giản với cậu một chút thuận tiện còn chỉ đường tỏ vẻ bữa sáng buffet của họ đã chuẩn bị xong.

Mục Liên Hạ nhìn nụ cười của họ cảm thấy tâm tình mình cũng càng tốt. Cậu xin miễn đối phương giúp đỡ, ở ngoài đứng một lát liền đến đại sảnh ngồi cạnh cửa, thuận tiện cầm tờ báo hôm nay.

Tòa soạn báo đúng là chuyên nghiệp, báo chí đã được đưa đến từ sớm.

Vì thế tâm tình tốt của cậu đến đây liền ngưng bặt.

Dù cho tin tức đó cũng không phải ở đầu đề, nhưng lại chiếm một chỗ nhỏ rất rõ —— “Cao ốc Vạn Lợi của công trình Minh Nhật còn chưa xây xong đã xảy ra thảm kịch, sụp xuống chỉ trong một đêm. Sau đó đưa tin, tính đến ngày hôm nay thì có đã ba người chết, hai người bị thương nặng còn đang trong thời kỳ nguy hiểm.”

Đời trước cậu có ấn tượng với việc này nên lập tức liền hiểu, chuyện này đã xảy ra, mà còn qua hơn mấy ngày.

Cậu không nói ra được bản thân mình có cảm giác, có chút cảm giác cam chịu số phận, lại có chút buồn bã và xót xa.

Nói thật, cậu tuy rằng nhớ rõ chuyện này, cũng muốn làm gì đó với Lô Quảng Hằng để xả giận cho mình, nhưng đến cùng làm như thế nào, hoặc là nói, cậu có thể làm gì cũng hoàn toàn không rõ. Cậu chỉ là một sinh viên nghèo, có thể làm gì một ông chủ lớn như Lô Quảng Hằng chứ? Huống chi cậu cũng không muốn Tống An Hoài biết, cho nên cậu không ôm chút hi vọng nào cả.

Nhưng nhìn thấy tin tức này cậu vẫn cảm thấy khó chịu.

Mục Liên Hạ chưa từng có nguyện vọng gì to lớn, cậu thậm chí còn có chút ích kỷ, nhưng nhìn thấy chuyện như vậy cậu vẫn rất khó chịu. Nếu… nếu cậu nhắc nhở họ, có phải sẽ không có chuyện gì hay không?

Đương nhiên, Mục Liên Hạ rất rõ cậu không có khả năng có tác dụng to lớn như vậy.

Không đọc báo tiếp được nữa, cậu thở dài, khép lại báo đi đến thang máy chuẩn bị về phòng. Vào lúc này, vừa vặn, khi thang máy mở ra, cậu chạm phải Lô Quảng Hằng ở đối diện.

Đối phương nhìn thấy cậu thì trong nháy mắt dường như có chút kinh ngạc. Lô Quảng Hằng nhíu mi với Mục Liên Hạ: “Lại gặp rồi.”

Tâm tình của Mục Liên Hạ đã rất xấu, nhìn thấy gã thì càng xấu hơn. Cậu co mặt, lạnh lùng liếc gã: “Tôi cũng không muốn gặp anh.” Nói xong liền chuẩn bị vào thang máy.

Nhưng Lô Quảng Hằng thì không muốn thả cậu đi như vậy. Gã trực tiếp vươn tay kéo cổ tay Mục Liên Hạ kéo cậu đi vài bước: “Mình nói chuyện.”

Mục Liên Hạ muốn bỏ tay gã ra kết quả còn chưa bỏ ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa thang máy khép lại. Cậu nhăn mi: “Tôi nghĩ tôi và anh chẳng có gì để nói cả.”

Lô Quảng Hằng cũng không để ý Mục Liên Hạ đang nói gì, gã kéo tay Mục Liên Hạ đi tới một cái bàn khá khuất ở đại sảnh, đến trước bàn mới buông tay ra. Gã cười, làm động tác “mời” với Mục Liên Hạ, lệ chí màu đỏ sậm ở khóe mắt cũng sinh động hơn, tựa như phát ra ánh sáng rạng rỡ: “Ngồi trước đi.”

Mục Liên Hạ cũng không biết mình lấy kiên nhẫn từ đâu, cậu ngồi xuống, mặt vẫn cứng ngắc: “Anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi.”

“Tôi thấy cậu rất hợp sở thích của tôi, mặt mũi cũng được tính tình cũng tốt, ” Lô Quảng Hằng kéo ghế dựa đối diện ra ngồi xuống, hai tay giao nhau, khuỷu tay chống ở trên bàn, mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào Mục Liên Hạ, “Có muốn theo tôi không?”

“… Tôi nghĩ chúng ta chỉ mới gặp mặt lần thứ ba?” Mục Liên Hạ phát ra một tiếng từ trong xoang mũi.

Lô Quảng Hằng vẫn cười như trước: “Có vài lúc, nhìn người, chỉ cần ánh mắt đầu tiên là đủ rồi không phải sao?”

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với anh, cũng hi vọng sau này anh đừng tới quấy rầy tôi nữa.” Mục Liên Hạ lạnh lùng nói.

“Đừng quyết định nhanh vậy chứ, ” Lô Quảng Hằng nhíu mi, “Tôi rất ít khi nói chuyện khách khí như vậy. Tôi thấy tôi cũng đâu kém hơn cái tên Tống An Hoài đó là bao, hắn ta có thể cho cậu cái gì tôi cũng cho cậu cái đó, hắn ta không thể tôi cũng có thể. Vả lại tôi thấy tôi mạnh hơn hắn ta không ít, tốt xấu gì thì cũng không có con, ngay cả ra ngoài cũng phải dẫn đi theo.”

“Không liên quan đến anh, ” Mục Liên Hạ rốt cuộc không nhịn được hừ lạnh một tiếng, “Tôi và Tống An Hoài cũng không như anh nghĩ.”

Lô Quảng Hằng buông tay đang giao nhau ra ngược lại chống cằm, híp mắt: “Cậu biết tôi nghĩ gì?”

Mục Liên Hạ nở nụ cười giả mù sa mưa với gã: “Tôi không bị anh ấy bao dưỡng.”

“Tôi đâu có nói cậu bị bao dưỡng, ” Lô Quảng Hằng cười đường hoàng, “Yêu đương, không phải đều giống nhau à?”

Gã dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Tiền, nhà, xe, còn muốn gì nữa?”

Mục Liên Hạ hít sâu nhịn xuống nóng nảy trong lòng mình: “Anh ấy nói ra nước ngoài kết hôn với tôi, anh có thể?”

Nụ cười của Lô Quảng Hằng cứng đờ.

Gã nhanh chóng che giấu cứng ngắc vừa nãy, lại đổi một động tác, ánh mắt nhìn Mục Liên Hạ dường như cũng thay đổi. Gã a một tiếng: “Thôi đi, nhìn cậu tuy non chút nhưng cũng không phải trẻ con không hiểu chuyện. Đàn ông nói tốt với cậu mà cậu cũng tin? Chỉ là gạt người mà thôi. Dù cho hắn ta đã có con thì chắc chắn cũng sẽ không ở cùng với cậu. Lại nói, chứng nhận hôn nhân nước ngoài? Ở trong nước trị giá bao nhiêu tiền?”

“Còn đáng giá hơn cái miệng đầy mê sảng như anh rất nhiều.”

Lô Quảng Hằng vừa mới nói xong, liền bị Tống An Hoài không biết xuất hiện từ lúc nào chặn đứng. Mục Liên Hạ lập tức đứng lên cười với Tống An Hoài, hoàn toàn không giống nụ cười giả mù sa mưa với Lô Quảng Hằng: “Ngủ ngon?”

Tống An Hoài gật đầu với cậu, khuôn mặt ôn nhu có thể thấy được. Sau đó lập tức chuyển sang Lô Quảng Hằng, vẻ mặt vốn có chút ôn hòa trong nháy mắt lại lạnh băng: “Tôi nghĩ lúc trước tôi đã nói rất rõ, ngài Lô đúng là không thú vị.”

Sắc mặt Lô Quảng Hằng không quá dễ nhìn, nhưng vẫn ra vẻ tự nhiên. Hai người quanh gã đều đang đứng nên cũng đứng lên theo, xòe tay: “Mỹ nhân yểu điệu quân tử hảo cầu sao.”

Tống An Hoài dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn gã, thẳng đến khi đối phương hoàn toàn chịu không nổi, lui ra sau một bước: “Thôi thôi, ý tốt của tôi ai đó không tiếp nhận rồi thì cũng sẽ đến lúc cậu ta chịu thiệt. Đến lúc đó tôi lại đến nhìn xem ai mới là người cười nói cuối cùng.”

Nói xong gã chuẩn bị xoay người rời đi.

“Ngài Lô, ” Mục Liên Hạ bất ngờ mở miệng, “Có một số việc tôi phải nhắc nhở ngài một câu trước. Ngài có thời gian và tiền tài để đi tìm người tình, còn không bằng lấy đó để bồi thường cho mấy công nhân xảy ra chuyện vì ngài trước đi!”

Lô Quảng Hằng dừng động tác. Gã đột nhiên xoay người lại, vẻ mặt có chút dữ tợn: “Chuyện này giờ đã lan rộng rồi?”

Mục Liên Hạ không nói chuyện.

Ánh mắt gã xoay chuyển giữa Tống An Hoài và Mục Liên Hạ, thấy chẳng có ai tính trả lời gã, lại chửi một tiếng rồi bước đi.

Dáng vẻ hoàn toàn không để ý hình tượng đó khiến Mục Liên Hạ trợn mắt há hốc mồm. Nhưng Tống An Hoài thì không muốn Mục Liên Hạ đặt ánh mắt trên người đang đi kia. Hắn vươn tay kéo Mục Liên Hạ qua, xoa vành tai cậu: “Sao lại đi để ý tới hắn?”

Mục Liên Hạ cười cười: “Em không mặt dày như hắn.”

Tống An Hoài ăn không nói có gật đầu: “Da mặt hắn đúng là đủ dày, hệt như nghe không hiểu tiếng người.”

“Vậy cũng đừng để ý tới hắn nữa, ” Mục Liên Hạ nắm tay Tống An Hoài, “Mình đi ăn sáng đi, em đói bụng rồi. Tư Tư còn đang ở trong phòng? Mình đi dẫn bé đi đi. Nghe nói bữa sáng ở đây rất ngon đó.”

Tống An Hoài cười dịu dàng với Mục Liên Hạ: “Được.”

Không hổ là khách sạn, bữa sáng buffet khá ngon, chẳng những có món Trung món Tây còn có vài món cơm đặc sắc từ nơi khác. Tư Tư làm một hàng ăn vặt ẩn hình ánh mắt cũng không đủ dùng, ngược lại là Mục Liên Hạ và Tống An Hoài tuy rằng đều đối xử tử tế với bản thân, nhưng cũng không yêu cầu gì nhiều với thức ăn. Cũng không phải, Mục Liên Hạ bởi vì sợ giẫm lên vết xe đổ, cho nên luôn ăn món có dinh dưỡng mà lại an toàn. Quá mức kích thích cậu không ăn, cay thì chỉ chấm một chút, lạnh thì ăn ít, rượu và đồ uống có ga thì không chạm vào một chút nào, cũng chỉ có nước trái cây là còn uống chút.

Thỏa mãn ăn xong bữa sáng, vì thế về phòng dọn đồ xong liền chuẩn bị xuất phát.

Bởi vì biết kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa, Mục Liên Hạ cũng không phí sức đi lập kế hoạch chi tiết, chỉ liệt kê ra một vài nơi muốn đi xem, sau đó sắp xếp tùy theo tình huống.

Bạn nhỏ Tư Tư từ hôm qua là đã rất hứng thú với biển, nhìn chằm chằm cánh cửa sổ sát đất mà mắt đầy hưng phấn. Vừa mới nói đi chơi liền lập tức ôm đùi cậu nhà mình, mở to mắt bán manh: “Con muốn đi bờ biển chơi.”

Được rồi, thỏa mãn bé.

Vị trí của khách sạn rất tốt, chỉ cách bờ cát và bờ biển một khoảng. Bạn nhỏ Tư Tư một tay dắt cậu Tống An Hoài, một tay còn lại dắt anh Mục Liên Hạ, đi đường thiếu chút nữa đã nhảy nhót lên. Nhưng không đi bao xa họ liền lên xe con chuyên dùng để đi ngắm cảnh, ngồi trên xe ngắm cảnh cũng đặc sắc.

Đến bờ biển thì mới hơn chín giờ sáng, Tư Tư rất phấn khích, thiếu chút nữa đã muốn thoát khỏi mấy vị phụ huynh mà lao xuống.

Một năm nghỉ quốc tế lao động một lần, ở đâu cũng là người, ngay cả bờ cát Ngọc Hải cũng không ngoại lệ. Lúc này mới chín giờ mà đã có không ít người, rất nhiều người nhìn thôi thì đã có thể nhìn ra là đi du lịch. Trên bờ cát có du khách có người bán hàng rong, nhìn xa chút còn có mấy người đang bơi.

Mắt của Tư Tư đã dựng thẳng, nhưng lần này bé bán manh hoàn toàn vô dụng, mặc kệ là nói với cậu hay nói với Mục thì đều không được cho phép. Bây giờ là ngày mồng một tháng năm, dù cho thời tiết ở đây tốt hơn Song Hòe một chút, nhưng tiết trời cũng chỉ mới ấm lại. Mấy người cơ thể tốt không để ý thì không sợ, lúc nào xuống nước cũng là đàn ông, nhưng cái thân thể bé nhỏ này của Tư Tư… Ha ha.

Đời sau có nghe nói DIE qua chưa?

Có lẽ cảm thấy rất uể oải, Tư Tư vừa nãy kích động giờ đã ỉu xìu. Bé cong miệng nhăn nhó, Mục Liên Hạ dỗ bé mua kẹo cho bé thì mới bị dời đi lực chú ý.

Đương nhiên, tuy rằng không thể xuống biển bơi, nhưng chơi vẫn có thể.

Việc làm ăn của các quán bán hàng rong khá được, bán đồ ở đây phần lớn đều là đồ hữu dụng. Ví dụ như đồ ăn vặt cho trẻ con, ví dụ như mũ quần áo kính đen đề phòng cháy nắng, cũng ví dụ như đồ dùng để chơi cát.

Tống An Hoài ngồi xuống xắn ống quần cho Tư Tư, sau đó xách giày Tư Tư nhìn bé hưng phấn đạp nước.

Nước biển lạnh lạnh, lộ ra mùi mặn. Tư Tư lần đầu tiên thấy, chơi sao cũng không đủ, đi tới đi lui trên cát bị ướt. Mục Liên Hạ nhìn mà cũng tâm động, xắn tay áo vén ống quần cũng đạp cùng Tư Tư. Nhớ tới mình có dặn Tống An Hoài cố ý mang theo quần áo, cũng kéo Tống An Hoài xuống nước.

Không làm được gì họ, bỏ đồ vào balo đem đi gởi, quấn cái túi nhỏ bên eo Tống An Hoài cũng xuống nước.

Nước biển có chút lạnh, Tống An Hoài rất nghiêm túc nhìn hai “bạn nhỏ” chơi đến phấn khích: “Không lạnh?” Không phải hắn sợ lạnh, mà là hắn sợ hai tổ tông này lạnh.

Kết quả hai người đó đều không để ý tới hắn, Mục Liên Hạ còn khom lưng lấy tay khuấy khuấy nước biển, dùng ngón tay lành lạnh chọc mặt Tống An Hoài.

Tống An Hoài mặt mày bất đắc dĩ, kéo tay cậu xuống: “Đừng quậy.”

Được rồi, không quậy.

Mục Liên Hạ cười vui vẻ, cùng Tư Tư mỗi người mỗi dụng cụ, lấy nước chơi.

Tống An Hoài: “…”

Dù sao thời tiết còn lạnh, cũng không ở trong nước bao lâu, ba người cùng nhau lên bờ cát, thuê một bộ bàn ghế và dù lăn qua lăn lại trên bờ cát. Tư Tư được lau sạch mang giày vào, Mục Liên Hạ từ chối Tống An Hoài phục vụ, vẫn đạp chân trần trên bờ cát, chuẩn bị xây lâu đài với Tư Tư, những hình ảnh này đã được lưu lại trong máy ảnh của Tống An Hoài không ít.

Bạn nhỏ Tư Tư ngày thường đều rất im lặng, đồng thời năng lực làm việc rất mạnh. Tác phẩm môn thủ công của bé ở trường mầm non vĩnh viễn đều là tuyệt nhất, kể cả vẽ tranh vân vân.

Kết quả là Tư Tư ngồi xuống bắt đầu nghiêm túc đắp cát. Mục Liên Hạ và Tống An Hoài chủ yếu là nhìn, thường thường giúp đỡ một tay, Tư Tư một mình làm đến khí thế ngất trời, vậy mà thật đúng là có dáng vẻ ban đầu của một tòa lâu đài. Mục Liên Hạ chọc a chọc Tống An Hoài: “Tư Tư có phải rất thích mấy thứ này hay không, có muốn dẫn bé đi học không?”

Tống An Hoài có chút chần chờ: “Mới năm tuổi…”

“Cũng đúng, quá nhỏ.” Mục Liên Hạ chống cằm, “Nhưng có thể hỏi suy nghĩ của bé xem, em nhớ rõ cô giáo luôn khen tranh vẽ của bé. Lại nói… Khụ khụ, thật ra, bây giờ năm tuổi học vài thứ theo sở thích cũng không tính nhỏ.”

Phó Kỳ Kỳ bốn tuổi đã bị ép đi học Piano, khi đó cô nhắc tới luyện Piano liền khóc, kết quả bây giờ một tay Piano thêm điểm không thiếu, rốt cuộc cũng không nói chạm vào Piano là muốn chết gì nữa, ngược lại là rất thích.

Tống An Hoài gật gật đầu: “Vậy sau khi về thì hỏi xem.”

Mục Liên Hạ che miệng: “Em cứ thấy là em có lỗi với Tư Tư ấy, thoáng cái phải chấm dứt thời thơ ấu vô ưu vô lự của bé.”

Tống An Hoài rất bất đắc dĩ với Mục Liên Hạ luôn sinh động gần đây: “Ngoan, đừng quậy.”

“Rồi rồi rồi, em không quậy.” Mục Liên Hạ cười cong mi mắt.

Tư Tư còn đang đắp cát, rất nhanh liền hấp dẫn mấy bạn nhỏ tuổi xấp xỉ khác.

Trên bờ cát có mấy bạn nhỏ xấp xỉ Tư Tư, lập tức có bốn năm bạn chạy tới, vây quanh Tư Tư sợ hãi kêu: “Oa bạn giỏi quá!”

Tư Tư cười hơi ngại ngùng, lúng ta lúng túng với mấy bạn nhỏ xa lạ nhiệt tình này.

Đều là trẻ con, mấy bé rất nhanh liền quen nhau, trừ lâu đài cát của Tư Tư thì mấy bé hình như còn thảo luận gì khác nữa, Tư Tư cũng không còn ngại ngùng như nãy, bởi vì vóc dáng khá lùn nên phải nhón mũi chân nhìn vào cái thùng nước nhỏ mà một bé khác đang cầm trong tay.

Các phụ huynh đều ở gần đó, tốp năm tốp ba trò chuyện ngắm cảnh, cũng không quá để ý bọn nhỏ đang chơi đùa. Qua lát nữa, có lẽ là tới giờ, người trên bờ cát lại thay đổi một nhóm, bọn nhỏ vừa nãy đều đã đi hết, chỉ còn lại một mình Tư Tư.

Đắp xong tòa lâu đài, Tư Tư ngồi trên bờ cát nhìn lâu đài hồi lâu, sau đó từ từ chạy tới: “Cậu ơi cậu ơi, mình đi bắt cua nhỏ đi!”

Tống An Hoài không hiểu: “Cua nhỏ gì?”

Tư Tư chớp mắt: “Vừa nãy Nhạc Nhạc cho con xem, ba bạn ấy bắt một con cua cho bạn ấy!”

Bé nói mà còn khoa tay múa chân, dùng cái tay nho nhỏ cong thành một vòng không lớn hơn tiền xu bao nhiêu: “Lớn vầy nè!”

Mục Liên Hạ cười: “Lớn vậy à?”

Tư Tư phồng miệng: “Nhưng nó biết động đậy mà! Không giống bình thường khi ăn, là màu đen, không phải màu đỏ!”

Mục Liên Hạ chọc chọc cái mặt nhỏ phình lên của bé: “Em muốn bắt cua?”

Tư Tư liều mạng gật đầu: “Ừm ừm.”

“Vậy đi xem chút đi?” Mục Liên Hạ đứng lên, thuận tiện kéo Tống An Hoài lên.

Hiện giờ cũng không tính là mùa cua phát triển, có lẽ Nhạc Nhạc chỉ là trùng hợp bắt được. Ba người đi dọc theo bờ biển, Tư Tư hình như còn được phổ cập không ít tri thức, chuyên đi đến mấy chỗ mỏm đá xem.

Vẫn không nhìn thấy cua mà Tư Tư muốn, kết quả Tư Tư này thật khó lay chuyển, không có cua là không được. Cũng chỉ có thể chậm rãi đi, hai người lớn cũng không diệt hứng thú của bạn nhỏ, một đường đi rất xa, nhìn mà vắng vẻ không ít.

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng có chút chói mắt. Mấy người chạy tới mấy chỗ vắng vẻ, nơi này không xem như là bờ cát, bởi vì rất ít cát, phần lớn đều là đá vụn và đá ngầm, nếu mà để chân trần thì chắc chắn không dám đạp.

Đằng trước là một dãy đá ngầm, Tư Tư lập tức hưng phấn, chạy tới lay đá nhỏ xem bên dưới có cua nhỏ mà bé chờ mong không, Mục Liên Hạ cũng trẻ con, cùng bé đi lay đá, khi cậu đứng lên chuẩn bị gọi Tống An Hoài, thì cậu nhìn thấy trên mặt biển hình như có một người.

Cậu ngẩn người, nhìn chằm chằm, xác định là một người. Cách cậu có chút xa, cậu chỉ có thể xác định đó là một người, đang từng bước một đi sâu vào biển.

Người đó… muốn tự sát!

Mục Liên Hạ theo bản năng trừng lớn mắt, hai ba bước nhảy xuống đá ngầm liền chạy về phía đó. Tống An Hoài bị cậu làm cho hoảng sợ, lớn tiếng gọi tên cậu. Mục Liên Hạ không rãnh đi giải thích nhiều với hắn, không thèm quay đầu lớn tiếng hét một câu “Có người xuống biển tự sát” liền tiếp tục chạy về phía đó.

Người chết qua một lần, rất hận những người không biết yêu quý sinh mệnh của mình.

Nhưng đồng thời, cậu cũng muốn cố gắng giải cứu một sinh mệnh.

Trên thế giới nào có gì mà không qua được chứ? Chỉ có sống, mới có hi vọng.

Khi cậu đến gần thì chỉ có thể nhìn thấy đầu người kia đang nổi trên mặt nước. Mục Liên Hạ cũng không thèm để ý gì cả, cậu nhanh chóng vứt áo khoác giày ra, không làm ấm người liền xuống nước.

Khi đạp nước thì không có loại này cảm giác, cả người ngâm vào trong nước lạnh đến muốn run lên.

Cậu run run, không kịp thích ứng nhiệt độ nước, bơi thẳng đến chỗ người đó. Lúc này còn phải cảm ơn Lô Quảng Hằng, tốt xấu gì đời trước cũng là đi học bơi vì gã.

Mục Liên Hạ phí không ít sức, nhưng may mắn là người kia còn chưa xảy ra chuyện, tuy rằng sặc mấy ngụm nước, nhưng bởi vì bản năng muốn sống của con người, vẫn còn sống.

Đó là một người phụ nữ trung niên suy sút tuyệt vọng. Nhìn thấy Mục Liên Hạ thì trong nháy mắt trừng lớn mắt, khi Mục Liên Hạ giơ tay kéo quần áo cô còn muốn kéo tay cậu ra, giọng khàn khàn: “Mặc kệ tôi, để tôi chết đi…”

Mục Liên Hạ căn bản không để ý đến cô, muốn bơi về bờ. Nhưng đối phương rất không chịu phối hợp, làm Mục Liên Hạ phải rít gào trong nước: “Cô mẹ nó có thể nói chuyện đàng hoàng không hả!”

Người phụ nữ trung niên bị cậu chặn đứng.

Mũi chân cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng chạm tới đáy biển, Mục Liên Hạ hơi thả lỏng trong lòng, mà người phụ nữ trung niên đó lại muốn tránh cậu ra. Mục Liên Hạ nhìn thẳng vào mắt đối phương, vẻ mặt có chút dữ tợn, hung dữ nói: “Biết bao nhiêu người muốn sống cũng không được, cô lại muốn chết?!”

Người phụ nữ trung niên có chút sợ hãi.

“Cô muốn chết thì chết đi! Đừng xuống biển tự sát, đi làm mấy chuyện có ý nghĩa! Đi hiến cơ thể của mình đi! Máu, màng mắt, tim, thận… Có rất nhiều người đang chờ cứu mạng, cô xuống biển tự sát như vậy thì chẳng phải mệt?! Hả?” Mục Liên Hạ hét to, “Cô cái gì cũng có, tại sao lại không thể sống? Tại sao lại muốn chết!”

Người phụ nữ trung niên rốt cuộc không nhịn được, khóc.

Cả người cô còn ngâm trong biển, chỉ là quần áo trên người bị Mục Liên Hạ nắm trong tay, gào khóc trong biển: “Tôi, tôi lấy gì để sống đây! Chồng của tôi đã chết, cha mẹ đã chết, tôi sống như thế nào? Cậu nói tôi sống như thế nào đây!”

“Cô còn sống thì sao mà sống không nổi nữa chứ ——” Mục Liên Hạ hét với cô, “Cô có sống cho họ không? Vì sống cho họ, cứ chết như vậy cô có cam lòng không hả!”

“Tôi… Tôi không cam lòng…” Cô còn đang khóc, nhưng không đấu tranh nữa, theo Mục Liên Hạ lên bờ vẫn còn khóc.

Rốt cuộc cũng kéo được người này đến bên bờ, Mục Liên Hạ lập tức liền kiệt sức. Cậu đặt mông ngồi xuống đất, sau đó trên người được bọc một chiếc áo khoác.

Cậu nghiêng mặt chống lại vẻ mặt lo lắng của Tống An Hoài, cười cười, vươn tay kéo áo: “Yên tâm, em không sao.”

Tống An Hoài cau mày, dáng vẻ rất không đồng ý: “Em quá lỗ mãng.”

“… Em gấp mà, nhưng em có chừng mực, ” Mục Liên Hạ cười lấy lòng hắn, “Yên tâm, em biết tự lượng sức mình.”

“Anh thấy em là không biết tự lượng sức mình.” Tống An Hoài chọc chọc trán cậu, “Còn sức không? Nghỉ lát đi rồi mình về khách sạn, đừng để cảm lạnh.”

Sau đó hắn đưa tầm mắt về phía người được cứu cũng vô cùng chật vật bên cạnh, nghĩ nghĩ, lấy một chiếc khăn đưa cho cô.

Trong túi chỉ được một chiếc áo khoác cho Mục Liên Hạ, Tống An Hoài có muốn giúp cô cũng không được. Huống chi, hắn cũng không thích người dễ dàng buông bỏ sinh mệnh.

Người phụ nữ được cứu lên kia còn đang khóc, khóc đến làm người xót xa. Cô không nhận khăn trong tay Tống An Hoài, mà là lui thành một đoàn, dáng vẻ bảo vệ bản thân, khóc.

Tư Tư lúc nãy trốn sau cậu Tống An Hoài nhìn, bé nhìn người phụ nữ đó hồi lâu, cầm khăn trong tay cậu thật cẩn thận đi qua đặt khăn lên đầu gối cô: “… Đừng khóc, mẹ nói khóc cũng vô dụng, phải kiên cường đứng lên, đừng rơi nước mắt không công.”

Dường như bị giọng trẻ con của Tư Tư lay động, cô ngây ngốc ngẩng đầu lên, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm Tư Tư, tựa như hoàn toàn không còn tiêu cự, không biết đang nhìn cái gì.

Mục Liên Hạ lúc này mới nhìn rõ dáng vẻ của cô.

Cô không trẻ, vóc dáng không cao, gầy, mái tóc xám trắng lộn xộn còn có chút thưa thớt bị nước biển ngâm qua, tán loạn, còn có chút dính ở trên mặt. Hốc mắt cô lõm vào thật sâu, càng khiến đôi mắt vô hồn kia đôi chút dọa người, cánh mũi hơi kích động, trên môi còn nứt nẻ thấm máu. Quần áo bẩn loạn, không biết là không đi giày hay là vừa nãy đã rớt, chân đạp trên đá vụn đã chảy máu. Điểm này cũng giống như Mục Liên Hạ, bây giờ cậu mới cảm thấy chân đau.

Động một chút, thấy thể lực trở lại, Mục Liên Hạ chậm rãi giũ quần áo phân tán đầy đất, dựa vào Tống An Hoài mặc quần áo vào, sau đó khoác chiếc áo khoác vừa nãy cho phụ nữ. Cô đã không còn khóc, vươn tay khép áo, cả người có đôi tí ngẩn người, thường thường nức nở run rẩy đôi chút.

“… Cô…” Mục Liên Hạ trong nháy mắt lại có chút mềm lòng. Cậu vốn định cứu người lên rồi mặc kệ, cậu tuy rằng không thể nhìn người này tự sát trước mắt cậu được, nhưng cứu người xa lạ lên thì đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Chẳng qua bây giờ nhìn thấy cô như vậy, cậu đột nhiên nhớ tới mình của quá khứ.

Cậu biết là không giống, nhưng cậu nghĩ tới trước đây, nếu… nếu có người giúp cậu, có thể cũng khác rồi hay không?

Thở dài một hơi dưới đáy lòng, cậu nâng tay đè huyệt Thái Dương: “Cô… có cần giúp gì không?”

Ánh mắt người phụ nữ đăm đăm, không để ý đến cậu.

Mục Liên Hạ thở dài: “Cần giúp gì không?”

“Ông chồng nhà tôi đã chết, ” Người phụ nữ dùng giọng khàn khàn nói, giọng cô có chút nặng nề, nhưng còn có thể nghe hiểu, “Sau khi biết thì cha không chống đỡ được nữa, hôm qua mẹ cũng uống thuốc theo.”

Mục Liên Hạ sửng sốt.

Cậu biết, bây giờ còn rất nhiều gia đình dựa vào một người làm trụ cột, nếu người này mất… Cậu không thấy qua, có thể cậu cũng hoàn toàn không nghĩ là sẽ thảm như vậy.

“Nhà tôi ba năm trước đã không ở đây… Ông nội anh ấy thiếu chút nữa không chống đỡ được nữa, ở nhà mấy năm thì mất… Anh ấy làm việc ở công trường, còn tôi thì ở nhà chăm sóc cha mẹ… Kết quả anh ấy bị đập chết, cha một hơi không dậy được, mẹ uống thuốc theo… một mình tôi… sống làm gì nữa…” Giọng cô không lớn, còn khàn khàn, nhưng quả thực là mỗi chữ mỗi khóc.

“…” Mục Liên Hạ cứng ngắc tại đó, bỗng nhiên không biết nói gì cho phải.

Cậu còn nghĩ là bởi vì chuyện gì đó, nhưng cửa nát nhà tan như vậy… Cậu ngược lại thật sự không biết nên làm gì mới phải. Cậu đã chết qua một lần, để ý sinh mệnh, bởi vì cậu không muốn chết, cũng biết rất nhiều người không muốn chết. Cậu biết rõ người phụ nữ này muốn tự sát là không đúng, nhưng cậu nên nói gì đây?

Mục Liên Hạ đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía Tống An Hoài.

Tống An Hoài lúc này cũng cau mày, nhìn người phụ nữ còn ngồi dưới đất kia: “Chồng cô… xảy ra chuyện là vì chuyện gì?”

Vẻ mặt người phụ nữ cứng lại giật giật, lộ ra biểu tình không biết nên hình dung ra sao: “Chuyện của hai hôm trước, anh ấy đang làm trên công trường, sau đó bị đập chết.”

Mục Liên Hạ mở to hai mắt nhìn: “Công trình Minh Nhật?!”

“Tôi không biết tên, ” Người phụ nữ lắc đầu, “Người giám sát công trình mà anh ấy đi theo, hôm qua đưa ba vạn đồng cho tôi. Ba cái mạng… Ba vạn đồng…”

Mục Liên Hạ cứng ngắc tại chỗ.

Biết, và nhìn thấy, vĩnh viễn khác nhau.

Bạn có thể cảm thấy đau khổ bởi vì nhìn thấy ảnh chụp vùng gặp nạn, nhưng khi bạn chân chính nhìn thấy họ, chắc chắn là một loại cảm giác khác. Mục Liên Hạ đã biết chuyện công trình này sẽ xảy ra sự cố từ đời trước, cũng biết là sẽ có người chết; kể cả đời này, sáng hôm nay cậu còn thấy trên báo chí. Nhưng cậu không nghĩ đến, có một gia đình mất đi trụ cột nháy mắt liền tan nát.

Cậu không gặp qua cũng không nhìn thấy qua chuyện như vậy.

Chú Mục Thành theo lý thuyết cũng coi như là trụ cột gia đình, nhưng sau khi chú bị thương cắt chi thì không còn được người nhà tôn trọng nữa. Mục Liên Hạ khi đó đã không còn liên hệ với nhà đó nữa, thậm chí đến sau này cậu mới biết Mục Thành xảy ra chuyện. Lúc Mục Liên Hạ đến căn nhà đó, Lý Tố Anh càng thêm vênh váo tự đắc, chỉ huy Mục Thành chỉ có thể chống gậy làm cái này làm cái kia, mà Mục Khả Kiệt thì chơi game trước máy tính, cả nhà đều sống bằng tiền lương của Mục Khả Hân. Mục Khả Hân lúc đó mới hai mươi sáu mà đã già nua tiều tụy cứ như bốn mươi tuổi.

Trong tay Lý Tố Anh không có tiền à? Không, có, mà còn không ít. Nhưng bà ta không muốn xài tiền ở nơi khác, chỉ xài tiền cho mình và Mục Khả Kiệt mới được.

Đúng, không giống, bởi vì Mục Thành còn sống. Nhưng nếu Mục Thành đã chết… Lý Tố Anh có lẽ chỉ biết vui vẻ hơn đi.

Mục Liên Hạ lắc đầu, bỏ những chuyện đó ra khỏi đầu, nhìn chằm chằm người phụ nữ đó ngẩn người. Có lắm lúc tai họa bất ngờ thật sự rất tàn nhẫn, một nhà bốn người mất hết ba, thế nhưng chỉ lấy ba vạn đồng đã đuổi người… Mạng người thật sự có thể dùng tiền bạc để cân nhắc hay sao?

Sau đó cậu lại đột nhiên thấy không đúng.

Ba vạn… Lô Quảng Hằng muốn áp chế chuyện này, không thể nào chỉ cho ba vạn! Chỉ nói đến tiền bồi thường thì không thể chỉ có ba vạn, cậu vẫn có chút hiểu biết về Lô Quảng Hằng, huống chi đối phương không thiếu tiền mà lại hết sức để ý công trình này của công ty nhà mình, sao có thể làm đến cẩu thả mà lại công khai như vậy?!

Hiển nhiên Tống An Hoài cũng nghĩ tới, hắn nheo mắt: “Quyết định của người chịu trách nhiệm à?”

“Tôi, tôi không biết…” Người phụ nữ rất mê mang.

“Cô chỉ nghĩ tới chết, hoàn toàn không nghĩ tới lấy lại công đạo cho họ à?” Mục Liên Hạ mím môi, “Cái chết có thể giải quyết được vấn đề?”

Người phụ nữ càng thêm mờ mịt.

Mục Liên Hạ lại thở dài: “… Về khách sạn trước đi, một lát lại nói.”

Theo đường đi trở về mất không ít thời gian, khi về khách sạn Mục Liên Hạ không khỏi hắt xì một cái, sau đó Tống An Hoài trực tiếp ném vào trong phòng tắm, lại nhét Tư Tư vào trong chăn bảo bé tự xem TV, lục một chiếc áo khoác và một đôi dép lê cho người phụ nữ đó liền dẫn cô đến khu nghỉ ngơi ở đại sảnh tìm một cái bàn ngồi xuống.

Dù sao người phụ nữ này chỉ xem như là bèo nước gặp gỡ, tuy có tin lời cô, hắn cũng không tốt bụng đến nỗi làm cho nhiều hơn cho cô.

Tống An Hoài rất khách khí, thậm chí còn kéo ghế giúp cô: “Ngồi đi.”

Người phụ nữ có chút kinh hãi, động tác cứng ngắc ngồi xuống.

“Xưng hô thế nào?”

“Lưu, Lưu Phân.”

“… Đừng căng thẳng, tôi chỉ hỏi cô vài chuyện.”

“…”

“Tôi không biết cô nói thật hay giả, tạm thời tin cô. Nếu cô nói thật, tôi nói cho cô trước, gì khác không nói, ba vạn đồng này chắc chắn thiếu.”

Lưu Phân đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Có người… cầm tiền mệnh của người nhà tôi?”

“Ai cho cô tiền?” Tống An Hoài dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, “Người bên đó trực tiếp đưa cho cô?”

Lưu Phân lắc đầu: “… Là… giám sát công trình mà anh ấy đi theo đưa tới…”

“Xác của chồng tôi còn chưa đi nhận về, thì lúc ấy cha liền đi… Hôm qua sau khi người đó đến đưa tiền thì mẹ khóc rất lâu, rồi uống thuốc sau khi tôi ra ngoài…” Lưu Phân gần như nỉ non, “Có người chạm vào tiền của anh ấy… Có người…”

Tống An Hoài không nói gì với cô cả, chỉ tiếp tục lời nói của mình: “Cô có thể đi hỏi xem. Cụ thể thì tôi không rõ, hỏi giám sát công trình mà cô nói cũng tốt, hay người bên công trình cũng tốt, sống luôn sẽ có hi vọng. Cô mà chết, thì việc tang của người nhà cô cô tính xử lý thế nào? Nếu cô chết, như vậy thì cơ thể cô sẽ bị cá biển ăn, mà xác của ba người nhà cô thì phải thối rữa ở đó?”

Lưu Phân ngây ngốc gật đầu, lại lắc đầu.

“Còn nữa, ” Tống An Hoài nâng tay vê mũi, “Cô nhất định phải khiến những người làm sai kia phải trả giá. Người nhà cô đã chết, chẳng lẽ chỉ để đối phương cho cô chút tiền là xong rồi à?”

Hắn vừa dứt lời, ánh mắt Lưu Phân vốn còn trầm lắng liền phát ra ánh sáng. Cô dường như nháy mắt tìm thấy hi vọng sống sót, gật đầu thật mạnh.

Làm một người phụ nữ nông thôn không có văn hóa luôn dựa vào gia đình, tuy cô có chút vô tri, nhưng biết rất nhiều đạo lý. Lúc nãy cô bị đả kích đến muốn chết, nhưng một khi tìm được mục tiêu sống sót, cô cũng sẽ kiên cường.

Để lại số điện thoại cho Lưu Phân còn cho cô chút tiền, Tống An Hoài không nhìn cô rời đi, mà là trực tiếp về phòng. Mục Liên Hạ đã tắm rửa xong, đang chui vào chăn cùng Tư Tư xem phim hoạt hình. Tư Tư ngồi trong lòng Mục Liên Hạ, tập trung vào nội dung phim hoạt hình, mà Mục Liên Hạ thì hiển nhiên, không yên lòng.

Thấy Tống An Hoài đẩy cửa vào, Mục Liên Hạ lên chút tinh thần, vội mở miệng: “Cô ấy không sao chứ?”

“Không sao, đi rồi.”

Mục Liên Hạ thoáng yên tâm.

Cậu phải thừa nhận là mình có chút để ý đến chuyện này. Lúc trước còn có thể sẽ nghĩ chuyện này có thể hố Lô Quảng Hằng một trận hay không, nhưng bây giờ cậu để ý chắc chắn không vì Lô Quảng Hằng, mà là làm việc đơn thuần.

Mục Liên Hạ nhớ lại, chuyện này đời trước chắc chắn không ầm ĩ, có thể cũng chỉ có dân bản xứ là biết, làm đề tài chuyện trò trong một quãng thời gian, công trình Minh Nhật vẫn sẽ nhanh chóng phát triển như ngôi sao ngày mai. Nhưng đây rõ ràng là một chuyện lớn! Có thể đời trước người đó bởi vì không được phát hiện nên đã chết thật, cũng có thể là bởi vì chuyện gì khác, chuyện này thật sự không có tin tức. Mục Liên Hạ bây giờ nghĩ đến đời trước hoàn toàn không hề để ý, cảm thấy tim mình co rút.

Tống An Hoài nhéo nhéo lỗ tai cậu: “Nghĩ gì đó?”

“Không có gì…” Mục Liên Hạ có chút ấm ức lắc đầu, “Mình gọi đồ ăn đi, em đói bụng.”

Tư Tư ngẩng đầu: “Con muốn ăn hải sản!”

Lúc này đã qua giờ cơm trưa, Tư Tư vừa nãy kêu đói bụng, chia một bịch đồ ăn vặt với Mục Liên Hạ trước khi Tống An Hoài đi lên.

Ở khách sạn rất tiện, gọi điện thoại đặt cơm, ba người ăn cơm trong phòng. Sau đó coi giờ, đã là ba giờ chiều.

Mục Liên Hạ chà chà mũi nhìn Tống An Hoài: “Em cứ cảm thấy đây là lỗi của em, làm hại tụi mình hôm nay chẳng làm được gì cả, toàn ngâm nước nóng.”

“Em vui là được.”

“… Này, ” Mục Liên Hạ nhíu nhíu lông mày, “Vậy thôi hả?”

Tống An Hoài vươn tay kéo Mục Liên Hạ qua, hôn khóe môi cậu: “Em không lau miệng.”

“…”

Bạn nhỏ Tư Tư đã ăn no đi xem phim hoạt hình rồi, không bị dạy hư.

Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Mục Liên Hạ, Tống An Hoài cười lên tiếng: “Rồi, em cứu người, đây là một chuyện rất có ý nghĩa. Vui chơi, lúc nào cũng được cả.”

“Mình lên kế hoạch xem ngày mai làm gì, ” Mục Liên Hạ nhíu nhíu mũi, “Thật ra ban đầu là đi muốn ngắm biển, ngắm rồi cũng coi như thỏa mãn. Như vậy ngày mai đi dạo phố đi.”

Cậu quay đầu nhìn Tư Tư: “Tư Tư ngày mai mình đi dạo phố nhé?”

Tư Tư đang tập trung coi không rãnh để ý đến cậu, chỉ nói một câu “Dạ”.

Mục Liên Hạ nhún nhún vai, quay đầu lại. Không đợi cậu mở miệng, di động của Tống An Hoài vang lên.

Hắn nhìn thoáng qua màn hình, phát hiện là số lạ. Nhưng nghĩ nghĩ, hắn vẫn nhận.

Đầu bên kia di động truyền đến tiếng kêu khóc: “Tôi không biết tôi nên tin ai nữa tôi chỉ có thể tìm cậu thôi! Cứu mạng với!”

Mục Liên Hạ cách bàn cũng nghe thấy tiếng hỗn loạn truyền ra từ di động: “Sao vậy?”

Tống An Hoài khoát tay, mở loa: “Sao vậy?”

“Triệu Long thừa nhận ông ta cầm tiền, nói muốn đánh chết tôi, ” Lưu Phân ở trong điện thoại khóc không thành tiếng, “Tôi chạy về nhà không dám ra cửa, tôi phải làm sao đây… Làm sao đây…”

Mục Liên Hạ nhìn Tống An Hoài một cái, giọng có hơi run: “Địa chỉ nhà cô?”

Sau khi Lưu Phân nói địa chỉ, Tống An Hoài cau mày: “Chúng tôi sẽ cố gắng, nhưng có thể giúp được cô không thì không biết.”

Sau khi cúp điện thoại, Tống An Hoài nhìn Mục Liên Hạ có chút để ý, nhíu nhíu mi: “Muốn giúp đỡ?”

Mục Liên Hạ cúi đầu ừ một tiếng.

Tống An Hoài thở dài: “Không biết sao em lại để bụng đến vậy nữa. Muốn làm thì làm đi, đây là chuyện tốt.”

Mục Liên Hạ ngẩng đầu nhìn hắn, hơi dùng sức ừ một tiếng, sau đó lấy di động ra gọi điện thoại.

“Alo? Anh Hàn… em muốn hỏi anh vài chuyện…”