Đạo Chu

Chương 214: Truy kích Akatsuki!




Một vách đá hẻo lánh, hai người mặc áo choàng màu đen mây đỏ đạp chân di chuyển trên một mặt hồ nước. Họ tiến đến một vách đá. Hai cây cột đá được dựng trong nước giống như một cánh cổng. Ở trên vách đá có một cục đá khá lớn với một lá bùa ở nơi đó. Đoàn người cùng với con chim cú trắng mang theo người thiếu niên tiến vào nơi vách đá.

“Ầm... ầm...” Cục đá khảm nạm trên vách đá bắt đầu rung động. Nó từ từ kéo lên để lộ một hang động ở sâu bên trong. Hai người tiến vào bên trong, song song là con chim cú vẫy nhẹ đôi cánh mang theo người thiếu niên tiến vào bên trong.

Một bóng mờ ngay lập tức xuất hiện như chờ sẵn ở trong động. Đôi mắt vỡi những vòng tròn màu đen đồng tâm đập vào mắt bọn họ. Giọng nói người thanh niên phát ra tiếng khó chịu: “Trễ quá đấy!” Đôi mắt hắn nheo lại và đầu hơi nghiêng khi quan sát hai người, mệnh lệnh từ miệng hắn phát ra: “Mau chuẩn bị đi thôi!”

“À thì...” Người thiếu niên tóc vàng thở một hơi vội vã nói: “Jinhchuriki mạnh hơn tôi nghĩ!” Hắn quay ra thấy được con chim cú đem thiếu niên Gaara bỏ xuống mặt đất. Đồng thời con chim cú cũng hoá thành một trận khói trắng biến mất. Nhìn đôi mắt nhắm nghiền của người thiếu niên jinchuriki này, hắn quay ra nhìn về phía người thanh niên với đôi mắt vòng vòng: “Chúng tôi có mất chút thời gian!”

Bóng ánh bắt đầu kết ấn bàn tay sau đó vỗ nhẹ lên mặt đất. Ngay sau đó một trận khói nổ ra và âm thanh rung động làm cho cả mặt đất hai người đang đứng cũng rung động lên.

“Ầm, ầm...” Nhìn sau lưng bóng mờ người thanh niên, hai người thấy được khói trắng bắt đầu dần dần tản đi. Thân ảnh ma tượng dần dần xuất hiện trước mặt đám người. Bóng ảnh lờ mờ người thanh niên gật đầu nói: “Được rồi!” Hai tay hắn cũng kết ấn nhanh chóng: “Bắt đầu tập hợp thôi!”

Vụt, vụt, vụt... Trên mười đầu ngón tay của hình thể tượng quỷ gỗ khổng lồ xuất hiện một đám bóng. Tất cả bao gồm mười người tất cả, bọn họ đều thuộc về cội cán đám Akatsuki. Ninja phản bội làng Lá Uchiha Itachi, Hyuuga Neji và Kurama Yakumo. Ninja phản bội làng Thác Nước Kakuzu. Ninja phản bội làng Sương Mù Hoshigaki Kisame. Ninja vô danh Zetsu và Tobi. Ninja phản bội làng Đá Deidara cùng ninja phản bội làng Cát Sasori. Trong đó lấy thủ lĩnh Pain cầm đầu đám người.

Sasori và Deidara lập tức nhảy lên ba vị trí còn lại ở trên ngón tay Ngoại Đạo Ma Tượng. Nhìn được trên chín ngón tay đã xuất hiện một đám người, Pain gật đầu nhìn về phía đám người nói: ”Mọi người đã đến đông đủ vậy bắt đầu thôi!”

Rắc, rắc... Theo bàn tay Pain kết ấn thì miệng Ngoại Đạo Ma Tượng bắt đầu há ra để lộ cái miệng bên trong. Dường như mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Pain mới quay ra nhìn về phía đám người phân phó nói: “Thời gian sẽ mất hai ngày thế nên mọi người cũng nên cẩn thận với bản thể của mình!”

Vừa nói đến đây Pain quay ra nhìn về phía người quái dị giống như cái cây bắt rồi. Zetsu còn ngạc nhiên thì Pain đã mở miệng ra lệnh cho hắn: “Zetsu, hãy dùng phân thân đi quan sát bên ngoài. Dùng phạm vi lớn nhất để dò xét!”

“Tôi biết rồi!” Zetsu gật đầu nhẹ đáp.

“Hai ngày sao!?” Người thiếu nữ Yakumo tò mò mở miệng nói: “Mất nhiều thời gian như vậy sao? Tôi còn chưa tắm giặt nữa đây!?” Giọng nói mang theo chán ghét: “Mỗi khi phong ấn vĩ thú đều mất nhiều thời gian như vậy à!?”

“Con gái đúng là phiền phức mà!” Deidara khó chịu mở miệng quát tháo. Ngay lập tức thiếu nữ trừng mắt nhìn sang thì hắn lại co rụt lại cơ thể. Mặc dù như thế nhưng Deidara vẫn mạnh miệng nói: “Hừ... đừng tưỡng cô tinh thông ảo thuật là giỏi. Sớm muộn một ngày ta sẽ để cho cô chứng kiến nghệ thuật nổ mạnh của ta!”

Trong đám người ở đây chừ Tobi và Uchiha Itachi thì đám người đối với Kurama cực kỳ kiêng kỵ. Ảo thuật của cô dường như kéo tất cả mọi người vào mộng cảnh một cách bất tri bất giác. Hơn nữa nàng còn có thể dễ dàng giết chết đối phương so với Mangekyou Sharingan của Uchiha Itachi còn đáng sợ hơn.

“Deidara đừng gây sự nữa...” Pain quay ra nhìn về phía người thiếu nữ Kurama Yakumo mà lạnh giọng nói: “Hai ngày không mất bao lâu đâu. Tính toàn là thời gian hai ngày nhưng chỉ hơn một ngày mà thôi. Cô chịu đựng một chút đi, Yakumo!”

“Tôi biết rồi!” Kurama Yakumo mở miệng khó chịu nhưng vẫn thầm chấp nhận.

“Được rồi mau bắt đầu đi thôi!” Pain đưa bàn tay lên bắt đầu kết ấn. Mọi người cũng bắt đầu kết ấn. Ngay lâp tức mười đầu ngón tay của Ngoại Đạo Ma Tượng bắt đầu sáng lên. Trên ngón tay còn hiện cả vài chữ to tướng. Theo sau miệng Ngoại Đạo Ma Tượng bắt đầu há ra.

“Phực...” Một thứ ánh sáng bắt đầu phát ra từ miệng Ngoại Đạo Ma Tượng. Đôi mắt Pain sau đó mở lớn, miệng hơi lẩm bẩm: “Phong ấn thuật: Ảo long cửu phong tận!”. Một âm thanh vù vù rít gào phát ra. Chín con rồng phát ra ánh sáng như hư ảo từ miệng Ngoại Đạo Ma Tượng vọt ra bên ngoài. Chúng lao về phía Gaara như đem Gaara cắn xé giống một con mồi béo bở.

Uỳnh! Âm thanh vang dội, mặt đất vỡ vụn, thân thể Gaara bị luồng ánh sáng mạnh mẽ beo bọc.

....

Mồ hôi trên đầu thiếu nữ tóc hồng nhẽ nhại. Một bàn tay nàng để ở trên ngực phải người thanh niên Kankuro, một tay khác thì đặt ở bên ngực trái hắn. Hai luồng ánh sáng màu xanh nhè nhẹ phát ra từ hai đôi tay của nàng. Ánh sáng màu xanh bên tay trái nàng uyển chuyển nhẹ nhàng bao lấy một vết thương được rạch trên ngực Kankuro.

Từng giọt màu đen nhẹ nhàng được bức ra khỏi vết thương. Chúng nhanh chóng tiến vào trong lòng bàn tay của Sakura. Đến khi toàn bộ đám máu dần dần biến thành một tia màu đỏ thì nàng mới ngừng lại. Lòng bàn tay Sakura ngửa ra, ánh sáng màu xanh làm cho đoàn màu đen lơ lửng trong lòng bàn tay nàng. Đến lúc này Sakura vui mừng hô lên: “Hay lắm...”

“Phù...” Thiếu nữ Sakura đưa bàn tay còn lại lau đi mồ hôi trên cằm của nàng. Vẻ mặt nàng cũng giống như được giải thoát: “Không cần lo lắng cậu ấy mất mạng nữa. Tớ đã trực tiếp rút độc khỏi cơ thể của cậu ấy rồi!”

“Hộc...” Temari ngồi sụp xuống mặt đất, nàng liên tục đưa tay vỗ vào bộ ngực phập phồng của mình: “Thật tốt quá!”

“Tớ chưa an tâm cho lắm!” Sakura đưa tay về phía Kankuro rồi nói: “nhưng tớ sẽ điều chế thuốc giải độc cho phần độc còn lại trong cơ thể cậu ấy!”

“Hãy bỏ qua những gì ta vừa nói lúc nãy...” Bà lão Chiyo mấp máy cái miệng nhăn nheo của mình. Đôi mắt hơi sụp xuống khi quan sát Sakura: “Ngươi rất giống con nhỏ sên đó không ngờ một đứa như ngươi đến đây đấy! Ta chưa từng bao giờ làng Lá lại nhiệt tình đến như vậy...”

“Vâng ạ! Vì cô Tsunade chính là sư phụ của cháu!” Sakura nở nụ cười như thiên thần. Khuôn mặt ngây thơ và tràn ngập tự hào khi bàn tay nàng chạm vào ngực mình: “Hơn nữa chính sư phụ ra lệnh cho cháu đến đây!”

“Xem ra chúng ta đều giải rồi a!” Bà lão Chiyo mỉm cười nhè nhẹ như được giải thoát: “Tương lai sau này sẽ là của những người trẻ tuổi các ngươi.”

...

“Sống rồi...” Suigetsu mở miệng thở ra một hơi: “Chỉ cần tiến vào rừng rậm là tôi sống rồi. Thực sự, tôi quá chán ghét Phong quốc. Ở nơi đó chẳng có cái gì ngoài hạt cát cả. Lần sau có đánh chết tôi cũng không đi đến nơi đó với cậu đâu, Sasuke!” Bàn chân dẫm trên cành lớn, thân mình Suigetsu phóng đi. Bàn tay hắn vung ra ném bay một hộp nước biểu thị mình bất mãn đồng thời cái răng chìa ra.

“Chúng ta không biết được đối phương sẽ xuất hiện ở đâu lên chỉ có thể truy kích mà thôi!” Cậu nhóc Dan mở miệng khó chịu nói. Vừa nói thì cậu nhóc cũng cầm trong tay một viên gì đó. Bọn họ hướng thẳng về phía trước đi tới. Trèo đẹo lội suối cùng trực tiếp băng qua kể cả là vực sâu đi nữa. Hai người có thể biến hoá thân hình mọc ra cánh bay qua.

Ở bên cạnh Jugo, Suigetsu không nhịn được hỏi nhỏ: “Jugo, cậu ta là tộc nhân của cậu hay sao? Cái năng lực biến thân đó không phải chỉ có người thuộc tộc cậu hay mấy tên có chú ấn Orochimaru mới sử dụng được sao? Chẳng lẽ trên người thằng nhóc cũng có chú ấn của cậu!?” Lời này rơi vào tai làm cho Jugo trầm mặc nhưng không có mở miệng nói gì cả.

“Hừm...” Đột nhiên cậu nhóc Dan hừm một tiếng. Đôi mắt non nớt của cậu cũng trở nên nghiêm tục hơn.

“Sao vậy!?” Đi song hành với cậu nhóc, Sasuke cảm giác khó hiểu hỏi.

“Tín hiệu mất tích!” Cậu nhóc Dan mở miệng nói chuyện: “Tôi không có cách nào cảm nhận được tín hiệu đặt trên người Gaara nữa. Xem ra thực sự tín hiệu ở trên đó đã có người phá hoại.”

“Vậy chúng ta phải làm sao đây!?” Suigetsu lo lắng tò mò hỏi. Trong giọng nói Suigetsu biến thành khó chịu: “Thật không nên tin tưởng vào một thằng nhóc mà!”

“Tin hiệu cách đây cũng không quá xa. Tiếp tục thẳng tắp tìm tòi thôi!” Cậu nhóc Dan mở miệng nhàn nhạt nói: “Bằng vào Byaku-Sharingan, tôi hoàn toàn có thể tìm thấy được đối phương. Hiện giờ chúng ta cần làm là không đi sai phương hướng. Tin tưởng tôi đi, chúng ta nhất định có thể tìm thấy Akatsuki...”