Đao Giả Bá Vương

Chương 14: Ta vốn đẹp trai hơn ngươi (2)




Dịch Phong vốn không ưu Y Vân, cái tên này quá là hãm với hắn, chỉ cần nhìn thôi là muốn tương vào mặt chục phát cho bõ ghét. Nhưng mà Nhan Bắc Thu lại thấy hai người nên đành miễn cưỡng cười đáp lại không những thế nàng ta lại còn hí hửng lôi kéo hai người cùng ngồi đám người đó.

Y Vân thấy hắn cũng không khác gì chỉ biết tức giận trong đầu chứ không muốn thể hiện ra trước mặt ba vị mỹ nữ này.

Bàn được ghép lại nên khá rộng, có Nhan Bắc Thu, Xuất Vân Đạo Trưởng, Y Vân là những người hắn biết, sau là những người mới biết là Long Tôn nhị đệ tử Hoa Sơn, Lưu Phi đệ tử tục gia của Võ Đang cặp mắt như cố ý lại như vô ý đang nhìn Hoa Ngọc Khanh và Nhan Bắc Thu ở phía đối diện, trong mắt có vẻ vừa kinh ngạc vừa hâm mộ. Ngồi cạnh Xuất Vân là một đạo sĩ ngoài ba chục tuổi, đạo sĩ này mày trong mắt sáng, song mục có thần. Nghe nói là truyền nhân của chưởng môn Võ Đang Xuất Trần đạo trưởng, thiên tư cực tốt, võ công cực cao, đáng tiếc luôn bế môn luyện võ trong Võ Đang, bởi vậy chưa có danh khí gì trong võ lâm. Người này đạo hiệu là Quang Tiêu, đồng môn đều gọi y là Kiếm Quang, ám chỉ rằng kiếm pháp hắn cực cao.

Tiếp là một thiếu niên hơn tuổi Dịch Phong chừng một hai tuổi này, người không phải là người của Hoa Sơn và Võ Đang, nhân phẩm bất phàm, mày kiếm mắt sao, cực kỳ tuấn tiếu. Trên mặt hiện ra nụ cười ôn hòa, đang yên lặng nhìn tam mỹ nhân ở phía đối diện. Người này kêu bằng Vũ Phi thuộc Võ Lâm Giáo Thần chi nhánh ở Trường An có quan hệ với chính phái.

Thiên Sinh Long lúc này đang nhìn đám người rong mắt lóe lên sự đắc ý, tựa hồ đang khoe khoang, cùng khinh bỉ.

Vũ Phi nhìn Thiên Sinh Long một, rõ ràng nhìn được sự đắc ý trong mắt gã. Hắn ngầm cười khẩy một tiếng, Thiên Sinh Long ngươi không phải đắc ý, chưa biết mèo nào cắn mèo nào đâu, chung quy có ngày ta sẽ vượt hơn ngươi.

Ngoài mặt Vũ Phi vẫn mang phong thái của một công tử điềm đạm nhõ nhã cười nói

-Thiên huynh và Cung cô nương hôm nay quang lâm Trường An, quả là vẻ vang không ít cho thành Trường An. Không biết các vị định ở lại đây bao lâu? Nếu có thời gian rảnh, tiểu đệ sẵn lòng làm chủ, kính mời hai vị chơi vui vẻ mấy ngày ở Trường An.

Thiên Sinh Long nhìn Cung Như Mộng, thấy nàng không lời, bèn nói

-Bọn ta có thể phải nán lại hai ba ngày, đồng thời có chút việc. Hảo ý của Vũ huynh xin tâm lĩnh, lần sau có cơ hội, nhất định đến vùng này nữa, vui vẻ du ngoạn một phen với Vũ huynh.

Vũ Phi lại nói

-Không biết hai vị có việc gì, có cần tiểu đệ giúp đỡ không. Nói thực, trong Trường An, muốn làm việc gì, ta có thể giúp được, tin rằng phải có phần giúp được các vị.

Thiên Sinh Long lại phe phẩy quạt trong tay, cười nhẹ

-Kỳ thực chỉ có vài việc nhỏ, hảo ý Vũ huynh xin tâm lĩnh. Bọn ta vốn chỉ đi qua vùng này, nghe nói ở đây phát sinh một số sự tình, nhất thời hiếu kỳ, bèn đến xem xem. Ấy, mọi người cứ ăn cơm uống rượu đi, nói chuyện cho vui vẻ.

Nói xong bèn kêu mấy người động thủ ăn uống, nín thinh không đề cập tới việc của mình. Còn Cung Như Mộng chỉ yên lặng ngồi ở đó, giống như một đóa bạch liên thánh khiết, nở trong trần thế.

Dịch Phong ngồi khuất sau Hoa Ngọc Khanh nghĩ thầm

-Mẹ nó chứ, ngoài thì đẹp nhưng bên trong thối nát, tâm tư tên Thiên Sinh Long này cùng Vũ Phi quả thực không đơn giản. Ta cần phải cẩn thận.

-Ô, là mỹ nữ Thiên Tiên Hoa Ngọc Khanh đây, thật là vinh hạnh khi được diện kiến.

Thiên Sinh Long lúc này mới phát giác Hoa Ngọc Khanh, vốn là sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào Cung Như Mộng nên không biết có vị mỹ nữ ngồi ở đây, hắn cũng thầm kinh ngạc trước vẻ đẹp có thể sánh ngang với Cung Như Mộng, với Hoa Ngọc Khanh thì đó là vẻ đẹp của sự lạnh lùng khó gần còn Cung Như Mộng có khí chất thần thánh, làm người ta từ trong lòng nảy sinh sự tôn kính nàng, không dám có tơ hào tà niệm với nàng.

Hoa Ngọc Khanh chỉ gật đầu đáp lễ chứ không nói gì là Thiên Sinh Long có phần hơi ê mặt nói thẳng ra thì chí ít cũng cười lại, hắn là danh danh đỉnh đỉnh trong giang hồ, ai đối với hắn cũng phải khiêm nhường năm sáu phần, Vũ Phi ngồi đối diện thấy điều đó cười lạnh "Tưởng suất ca lắm sao?".

-Chàng ăn đi

-Ừm, cảm ơn nàng.

Thiên Sinh Long lại nghe thấy giọng điệu ngọt ngào như mật từ Hoa Ngọc Khanh cùng nụ cười đẹp mê hồn điên đảo khi thấy nàng gắp miếng thịt đặt vào bát người ngồi cạnh bị che khuất tầm nhìn.

Hắn hơi liếc mắt nhìn ra Dịch Phong, suốt từ trước tới nay hắn tương đối tự tin về dung mạo mình, nhưng hôm nay vừa thấy Dịch Phong, hắn đột nhiên phát giác, thế giới này vẫn còn có nam nhân so với mình suất ca hơn, so với mình càng sung mãn mị lực của nam nhân.

Thiên Sinh Long thầm nghĩ vì sao Hoa Ngọc Khanh làm mặt lạnh với hắn "Thảo nào mà ngươi không động tâm với ta".

Trong lòng Thiên Sinh Long nổi lên tâm lý bất bình, tựa hồ cho rằng thiên hạ không nên có nam nhân tuấn mỹ hơn hắn. Từ khoảnh khắc này, trong đầu hắn đã nảy sinh tâm lý căm ghét Dịch Phong mặc dù hai người chưa hề có sự va chạm nào, cũng có thể là tâm lý đố kị.

-Vị công tử ngồi cạnh Hoa cô nương là chăng? Sao lại ngồi núp sau vậy?

Thiên Sinh Long cười lạnh chắc chắn tên này có quan hệ với Hoa Ngọc Khanh, được lắm, ta sẽ làm bẽ mặt hắn đáp lễ lại Hoa Ngọc Khanh.

Cung Như Mộng nhìn hắn, ánh mắt cũng ngây ra một cái. Không ngờ nam nhân này lại anh tuấn đến xuất kỳ, so với Thiên Sinh Long còn hơn mấy phần. Khiến nàng lưu ý nhất là ánh mắt rất mị lực như hút hồn nàng vào đó.

Cung Như Mộng trong lòng kinh động, một cỗ chân khí mát mẻ mau chóng vận chuyển toàn thân, tâm hồn nổi sóng mới chịu từ từ lắng lại.

Đáng tiếc đã nảy sinh một đường khe hở. Nàng ngầm kỳ quái, đối với mình mà nói, là truyền nhân của Tâm Linh Cung, quan trọng nhất chính là luyện tâm. Võ học của Tâm Linh Cung không giống võ học khác, là lấy luyện tâm là chính, đối với việc tu luyện tâm hồn xa hơn hẳn người khác. Mỗi thiên tâm truyền nhân đều là người ý chí kiên nghị, đối với sự dụ hoặc của vạn vật, có lực đề kháng cực mạnh.

Hoa Ngọc Khanh nghe Thiên Sinh Long hỏi liền lên tiếng thay Dịch Phong.

-Đây là phu quân của ta, danh tự Dịch Phong.

Hoa Ngọc Khanh vừa dứt lời lập tức cả quán "Ồ" trong ngỡ ngàng ai mà biết được Băng Lãnh Ma Nữ đã có phu quân trong đầu mọi người đều có chung ý nghĩ là kẻ nào mà có thể thuần phục được nàng ta.

Vũ Phi nghe xong bèn ôm quyền chúc mừng.

-Hoa cô nương đã lấy chồng quả thực là tin chấn động nhưng cũng chúc hai vị đầu bạc răng long.

-Cảm ơn ý tốt Vũ công tử.

Những người ngồi đó cũng tiếp tục ôm quyền chúc đôi phu thê thế quái nào định làm bẽ mặt Dịch Phong nhưng lại thành ra thế này.

Dịch Phong thấy trong mắt hắn nổi lên một ngọn lửa, biết hắn đã nổi cáu rồi khóe miệng giương lên, lộ ra một chút chế giễu nhìn hắn.