Đao Giả Bá Vương

Chương 40: Thông Dâm




Dịch đại ca, chúng ta bỏ đi như vậy thì có làm sao không? Muội thấy Lý tiểu thư kia cũng không phải dạng vừa chỉ sợ rằng lại thêm phiền phức!.

Tiểu Dao lo lắng nhưng Dịch Phong chỉ cười nhẹ phẩy tay như dụng ý chả có gì phải lo lắng.

-Ta chưa làm gì cũng không có nói gì quá phận, muội kệ đi đừng quan tâm làm gì!

-Vâng.

Dịch Phong nhìn bốn phía. Nơi này thật rộng lớn, khó có thể phân rõ đông tây nam bắc, lại tùy ý chọn đại một hướng mà đi.

Đi hồi lâu, Dịch Phong càng thấy được nhiều thứ rất lạ mắt mới mẻ so với lúc nãy đi, có vẻ như càng khám phá Lạc Dương càng thấy nhiều điều thú vị. Trên đường cái không ít cô nương, xuyên đích hoa chi chiêu triển, xuân sam bạc quần, thân tư kiều đẹp quá lệ tẫn hiện không thể nghi ngờ.

Lạc Dương thật sự là đại thành thị, dân cư đông, mỹ nữ như mây.

Gần đến quán trọ, nhưng rồi bất chợt hắn phát hiện bóng người quen thuộc, Dịch Phong ngạc nhiên rồi chuyển sang nhíu mày, hắn nghĩ thầm.

-Sao hắn lại ở đây? Không thể nào hồi phục trong thời gian ngắn như vậy được? Thể trạng dường như không có một chút thương thế nào. Thật lạ!

Dịch Phong âm trầm nhìn cái người đứng cách hắn chừng vài mét đang ung dung đi, thần thái hết sức sung mãn làm hắn hết sức tò mò rốt cuộc Tam Trọng đã làm gì mà có thể hồi phục sau "Thạch Kích Quyền" mà hắn tung ra.

-Tiểu Dao! Muội vào trước đi, ta quên mua một số thứ.

-Ơ, vữa này huynh nói mua đủ mà?

-Thì giờ ta mới nhớ là còn vài thứ nữa! Thế nhé, ta đi đây.

Bởi vì Lạc Dương thịnh vượng vô cùng, trên đường người đi đường phần đông, Dịch Phong kín đáo tập trung theo dõi hành tung Tam Trọng.

Một hồi sau, Tam Trọng rẽ vào một biệt viện lớn, Dịch Phong liền đạp chân khinh công vào vườn hoa.

Nhìn hoa viên thật lớn, nhất định là phủ đệ của người giàu có, Dịch Phong ánh mắt vừa chuyển, thân hình trong nháy mắt biến mất trong hoa viên.

Khi thân ảnh hiện ra, đã đến hành lang thứ nhất, tai cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bốn phía. Cảm giác được Tam Trọng cách đó không xa, Dịch Phong thân hình nhoáng lên, trong nháy mắt xuất hiện sau một cây lớn.

Hắn lại khinh công lên mái nhà, song nhãn hắn xoay tròn rồi co rút đồng tử, đây là kỹ thuật "Thấu Nhãn" cho phép nhìn được toàn bộ động tĩnh của mọi người trong biệt viện này.

Sau khi đánh giá cách bố trí nơi này, Dịch Phong nhanh nhẹn tiến sâu không ai phát hiện, một lúc sau hắn đã tiến sát một căn phòng nơi mà hắn căm nhận được khí tức của Tam Trọng.

Tay phải hắn đặt một ngón lên tường, chân khí chậm chậm phát ra, vô thanh vô tức xuyên thủng một lỗ nhỏ, động tác rất nhanh không ai phát hiện ra.

Nhìn qua lỗ nhỏ, Tam Trọng đang nói chuyện với một mỹ phụ, gương mặt gương mặt xinh đạp kiều diễm. Một thân phấn hồng quần áo, thân thể ẩn hiện sau lớp xiêm y, bộ ngực to tròn, thập phần hấp dẫn người khác. Trong mắt người đàn bà luôn hiện rõ sự dâm dục, có thể thấy rằng người đàn bà này rất lẳng lơ.

Bên phải Tam Trọng là một hắc y lão nhân khoảng năm mươi, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng, làm cho người ta nhìn thập phần không thoải mái. Đối diện Tam Trọng là hai đại hán khoảng bốn mươi, đều vận trang phục thương nhân, trên mặt lộ ra nụ cười, hư ngụy cực kỳ.

Hắc y lão nhân lạnh lùng nói.

-Thế nào rồi?

Tam Trọng nhếch mép cười.

-Rất tốt, nội công của ta dường như đã tăng cấp nhiều lần.

-Hừ, không tăng mới lạ, thứ ngươi dùng chính là bảo dược của Miêu Tộc ta, nếu như Miêu Thánh không nói đỡ thì đừng hòng! Vậy còn chuyện kia thì ngươi tính sao?

-Rồi rồi, ta biết, bắt tay làm việc với La Sát Giáo thì không được hỏng việc nhưng hiện nay chính phái cũng đang nghi ngờ giáo phái ta nên hành sự phải cẩn thận tránh bị phát hiện.

-Ngươi làm sao thì làm nên nhớ đừng có trở mặt với bọn ta.

Lúc này mỹ phụ - Chu Ngân Diệu miệng cười tươi cùng giọng nói mê hoặc xóa đi bầu không khí căng thẳng.

-Được rồi, được rồi, Trọng nhi là ai các người còn không biết sao, có ta ở đây, các ngươi yên tâm. Mọi việc sẽ ổn cả!

-Miêu Thánh nói vậy thì thuộc hạ phải vâng mệnh. Nói cho cùng thuộc hạ cũng chỉ muốn nhắc Miêu Thánh hãy cẩn thận. Lạc Dương đang xuất hiện những cao thủ từ tứ phương đến đây. Và còn nữa theo nguồn tin ta có được Tỵ Thủy Liên Châu đang ở đây, Tam Trọng ngươi hãy thận trọng nghe ngóng.

-Được rồi, ta biết, Hắc Sát Mã Ý ngươi không phải lo.

-Miêu Thánh chúng thuộc hạ xin lui.

Sau khi đám người Hắc Sát Mã Ý rời đi, Tam Trọng nhìn Chu Ngân Diệu, ánh mắt lộ ra một tia nóng rực, ánh mắt không ngừng tại bộ ngực cao vút của nàng, thần tình không thể nhịn được nữa.

Chu Diệu Ngân yêu kiều cười nói

-Trọng nhi cùng di nương qua bên kia nghỉ ngơi.

Nói xong kiều mỵ liếc mắt nhìn hắn, vặn vẹo tấm thân mê người thong thả đi trước. Tam Trọng ánh mắt lộ ra một tia tham lam, dán trên cặp mông hấp dẫn của nàng, hấp tấp theo sau nàng.

Qua lỗ nhỏ nhìn thấy vẻ mặt của Tam Trọng, trong lòng Dịch Phong đột nhiên phát hiện, Tam Trọng cùng Chu Diệu Ngân có quan hệ mờ ám. Dịch Phong thầm nghĩ.

-Đù má! Tên này dám thông dâm với chính di nương.

Lại nhìn Tam Trọng cùng Chu Diệu Ngân vào buồng, Tam Trọng ôm chầm lấy cơ thể Chu Diệu Ngân hôn hít từ cổ xuống cặp vú căng, một miệng thì liếm đầu nhũ hoa tay còn lại ra sức nắn bóp đủ hình dạng.

Chu Diệu Ngân rên nhẹ ư ư trong miệng, cái khoái cảm tê tái này thật mê ly, tay Chu Diệu Ngân cũng không an phận, như một thói quen đã thò vào khố Tam Trọng nhẹ nhàng nắn.

Dịch Phong cười trong đầu.

-Không thể tưởng tượng rằng Tam Trọng này dám đội nón xanh lên chính cha hắn.

Lúc này, Tam Trọng đã cở xiêm y Chu Diệu Ngân hai tay nắm được cặp nhũ phong căng tròn, dùng sức xoa bóp, trong miệng phát khẩu dâm.

-Di nương thật đẹp, vừa lớn vừa mềm mại, cảm giác thoải mái cực kỳ, thật sự là làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay. Trọng nhi muốn hưởng thụ hương vị của sư nương.

Nói xong liền áp miệng vào Chu Diệu Ngân uốn éo cái lưỡi. Chu Diệu Ngân đã hứng tình chỉ còn biết giục.

-Nhanh lên, cho ta, mau dùng sức đùa bỡn ta.

Thời gian chậm rãi trôi đi, Tam Trọng trên người Chu Diệu Ngân toàn lực phát tiết, nhẹ nhàng nằm ở nàng bên cạnh. Tam Trọng trên mặt lộ ra một tia thỏa mãn nhẹ giọng nói

-Sư nương, ta thế nào, có lợi hại hơn cha ta không?

Vừa nói vừa nắm lấy nhũ phong xinh đẹp, ngón tay ngón tay se nhẹ nhũ hoa.

Chu Diệu Ngân thân thể từ từ run lên, có lẽ vì chỗ mẫn cảm bị kích thích. Kiều mỵ nhìn Tam Trọng, Chu Diệu Ngân cười nói.

-Tiểu quỷ hơn hẳn cha ngươi, hắn a, trước kia còn có thể, bây giờ càng ngày càng không được.

Vừa nói vừa vuốt ve hạ thân của Tam Trọng nhẹ nhàng kích thích hắn.

Tam Trọng rất nhanh lại dục hỏa lại dâng lên, lớn tiếng đặt Chu Diệu Ngân trên giường, hai tay vuốt ve cặp mông, từ phía sau tiến vào thân thể nàng. Hai tay nắm được cặp vú đang lắc lư không ngừng, dùng sức xoa bóp, điên cuồng, phát tiết hết dục vọng.

Chu Diệu Ngân thân thể không vững, không ngừng vặn vẹo, kiệt lực trong cảm giác thoải mái, trong miệng dâm ngữ loạn lên, trong phòng tràn ngập dâm khí.