Đào Hôn Chỉ Nam

Chương 50: Cắm trại




Gió trêи đỉnh núi rất lớn, cũng may loại lều trại đặc thù này có thể che gió che mưa, bên trong lều vô cùng ấm áp. Một mình Carlos ôm chăn suy nghĩ miên man, thuận tiện vểnh tai nghe động tĩnh ở bên cạnh, Edean biểu tình bình tĩnh, tự mình ngồi trong lều trại đọc sách, Cevi và Claire ở bên cạnh ngược lại rất vui vẻ sóng vai nằm xuống nói chuyện phiếm.

Năm đó khi Cevi còn là một diễn viên, Claire là người đại diện của hắn nên thường xuyên đi theo hắn quay phim khắp cả nước, có nhiều lúc phải ở ngoài lấy cảnh hoang dã cũng sẽ tạm thời ngủ trong lều trại, cách nhiều năm như vậy, hai người lại lần nữa ở cùng trong một chiếc lều lớn, nhìn người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mặt, tâm tình không khỏi có chút phức tạp.

Cevi nhìn đối phương một lúc lâu, mới không nhịn được nói: “Cậu bây giờ tóc vàng, mắt xanh, bộ dáng chẳng giống trước kia chút nào hết.”

Claire nghiêm túc hỏi: “Có phải còn đẹp trai hơn lúc trước đúng không?”

“…” Cevi nghẹn họng “Cái tính không biết xấu hổ thì lại không thay đổi chút nào.”

Claire khẽ cười cười, hỏi: “Cevi, cậu có tin tôi không?”

“Đương nhiên.” Cevi không chút do dự nói, “Chỉ có cậu là hiểu rõ được tôi, tôi không tin cậu thì còn tin ai được chứ?”

Claire quay đầu lại nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, lần trước cậu đột nhiên điều khiển cơ giáp cấp S chạy đến thủ đô, là đang chấp hành nhiệm vụ đặc thù gì sao? Đài cơ giáp kia có phải là do vương thúc của cậu đưa cậu hay không? Những chuyện cậu làm cũng có liên quan tới vương thất sao?”

Cevi trầm mặc, một lát sau, mới nói: “Chuyện này… Tôi không tiện nói cho cậu biết, tôi đã đồng ý với người khác sẽ giữ kín bí mật. Rất xin lỗi.”

Claire mỉm cười nói: “Không sao, cậu không muốn nói thì đừng nói, tôi muốn biết rõ mọi chuyện, chẳng qua là vì lo lắng cậu sẽ gặp nguy hiểm gì thôi.”

Cevi nói: “Không cần lo lắng, Bạch Lộ sẽ bảo vệ tôi.”

“Ừ.” Claire dừng lại một chút, nói tiếp, “Lần sau nếu cần tôi hỗ trợ, nhất định phải nói cho tôi biết, đừng tự mình đi mạo hiểm. Chỉ cần có thể giúp được cậu, tôi nhất định sẽ cố hết sức.”

Cevi gật gật đầu. “Ừm.”

Lam Tinh cũng tích cực nhảy ra: “Đúng vậy! Tui cũng sẽ cố hết sức bảo vệ Bạch Lộ! Bạch Lộ, có thể kết nối trung tâm thông tin với tui không? Về sau nếu cậu có nguy hiểm gì, tui đây cũng có thể tìm tới đúng lúc!”

Bạch Lộ hỏi: “Ý của chủ nhân thế nào?”

Cevi nghĩ nghĩ nói: “Được rồi, có người giúp đỡ dù sao cũng tốt hơn một mình chúng ta hành động. Chỉ là, Claire, chuyện này cậu nhất định phải giữ bí mật, nhất là đối với cha cậu, một câu cũng không được nói.”

Claire thận trọng gật đầu: “Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bán đứng cậu.”

Cevi cười cười, lấy tay nhẹ nhàng sờ vào chiếc vòng trêи cổ, nói: “Bạch Lộ, đến kết nối với máy thông tin của tiểu Lam Tinh đi, về sau gặp phải chuyện gì, ta và Claire có thể không cần thông qua mật mã nghiệm chứng, trực tiếp gửi tin tới đối phương.”

“Vâng, chủ nhân.” Thanh âm Bạch Lộ ôn hòa, rất nhanh liền mở trung tâm thông tin của cơ giáp ra, Lam Tinh cũng tích cực mở máy thông tin, hai bên nhanh chóng hoàn thành việc trao đổi số liệu, trực tiếp kết nối với hệ thống của nhau.

Lam Tinh vui vẻ vặn vẹo trêи không trung: “Tốt quá đi, tui thiệt kϊƈɦ động nha, cảm giác giống như đang nắm tay Bạch Lộ vậy á.”

Bạch Lộ: “…”

Cevi nói: “Cơ giáp của cậu thật hài hước.”

Claire bất đắc dĩ đỡ trán: “Đừng để ý tới nó, tôi cảm thấy đầu mối trí năng của nó hình như hơi trục trặc.” Dứt lời lại tiến đến bên tai Cevi, nhẹ giọng nói, “Tên gọi tắt chính là trí chướng.” (Trí chướng = trí năng + cố chướng, cố chướng dịch ra nghĩa là trục trặc, hỏng hóc ~)

Cevi không nhịn được nở nụ cười.

Lam Tinh buồn bực nói: “Chủ nhân, trí năng của tui không có trục trặc gì hết, tui chỉ là gặp được cơ giáp yêu thích, tâm tình có chút kϊƈɦ động thôi à.”

Bạch Lộ: “…”

Cevi tò mò hỏi: “Mày còn có tình cảm nữa sao? Cơ giáp yêu thích, là chỉ Bạch Lộ của chúng ta sao?”

Lam Tinh ngượng ngùng vặn vẹo, nói: “Ừm, Bạch Lộ là cơ giáp xinh đẹp nhất tui từng nhìn thấy, tui muốn cưới Bạch Lộ làm bà xã.”

Bạch Lộ: “…”

Cevi cười nói: “Cơ giáp mà cũng biết nói chuyện yêu đương, thế giới này thật quá thần kỳ. Claire, đài cơ giáp này của cậu thật thú vị.”

Claire vung tay đập Lam Tinh trở về, nói: “Cái tên này động kinh như vậy đó, chúng ta không cần để ý tới nó. Nói tôi nghe chút đi, cậu ở học viện Ellen học được những gì rồi?”

Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Cevi liền trở nên bi thống: “Chương trình học ở đây quả thật không thể chịu đựng được, đều là một đống tri thức giáo ɖu͙ƈ sinh lý, giáo viên của chúng tôi ngày nào cũng chiếu những bộ phim hạn chế độ tuổi lên màn hình lớn cho chúng tôi xem, giảng các loại tư thế các loại quá trình đánh dấu…. Tôi thật sự chịu không nổi, ngồi ở dãy cuối cùng tự làm việc của mình.”

“Hơn nữa đi học còn dạy nấu ăn, cậu có biết tôi ghét nhất là phòng bếp hay không, cứ nhìn thấy mấy nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ cắt gọt kia là da đầu tôi lại run lên, cho nên học kỳ này môn nấu ăn của tôi cũng không đạt tiêu chuẩn, học kỳ sau còn phải thi lại, phiền muốn chết.”

Nghe Cevi không ngừng phun tào, khóe môi Claire không khỏi vẽ ra một nụ cười nhu hòa.

—- Không sao, Cevi, mấy môn học cho Omega đó, cậu đều không cần học, cậu chỉ cần làm chính cậu là đủ rồi, bởi vì cậu còn có tôi.

Đêm đó, Cevi mắng học viện Ellen thật lâu, rốt cuộc mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙ đi.

Claire nghe nghe, phát hiện người bên cạnh không còn tiếng động, nhìn lại, Cevi đã vô tâm vô phế ngủ mất rồi.

Hắn ngủ rất sâu, làn da trắng nõn và ngũ quan xinh xắn khiến dung mạo của thiếu niên có vẻ vô cùng tuấn tú, hàng lông mi dày rợp bóng xuống mí mắt, đôi môi hồng hào nhẹ nhàng mở ra, mơ hồ để lộ hàm răng trắng noãn chỉnh tề.

Người yêu cứ như vậy không hề phòng bị ngủ ở bên cạnh mình, trái tim Claire không khỏi dần dần đập nhanh hơn.

Bờ môi của hắn gần trong gang tấc, thật muốn hôn một cái…

Claire vừa muốn rướn qua hôn Cevi, Lam Tinh đột nhiên nhảy vào trong đầu nói: “Chủ nhân đừng xúc động! Bạch Lộ ở đây, nếu cậu dám làm gì với đại vương tử, nó sẽ lập tức đánh thức đại vương tử, hoặc là trực tiếp lôi đao ánh sáng ra chặt đứt cổ cậu đó!”

“…” Claire nhanh chóng dừng lại, có chút xấu hổ nói, “Mày có thể khiến Bạch Lộ tắt máy được không?”

Lam Tinh chán nản nói: “Không thể, hệ thống của nó cao cấp hơn so với tui, trêи người tui có rất nhiều linh kiện còn chưa được trang bị xong, đánh nó cũng đánh không lại, ô ô ô, chỉ có nó xâm nhập hệ thống của tui khiến tui chết máy, chứ tui không làm ngược lại được.”

Claire nhíu mày: “Mày thật vô dụng.”

Lam Tinh khóc không ra nước mắt: “Chủ nhân, tui thử trò chuyện với nó, kêu nó tắt máy nghỉ ngơi một lát, nó nói, nó chỉ nghe mệnh lệnh của chủ nhân, 24 giờ đều phải chuẩn bị khởi động máy bảo vệ an toàn của chủ nhân.”

Claire: “…”

Xem ra trộm hôn Cevi là chuyện không có hi vọng.

Người nằm ngay ở bên cạnh, nhìn được lại không ăn được, điều này quả thực là một loại tra tấn cả về thể xác và tinh thần đối với Claire. Hít thở sâu trấn áp xúc động trong lòng, Claire cuối cùng vẫn không dám đi hôn Cevi, chỉ giúp hắn sửa sang lại đầu tóc một chút, đắp kín chăn, sau đó liền nhắm mắt lại nằm ở bên cạnh hắn.

Một đêm này, Claire trằn trọc không thể ngủ được. Tuy rằng có thể thi đậu trường quân đội trước hạn như ý nguyện, nhưng 16 tuổi đến trường, lúc tốt nghiệp cũng đã 20 tuổi, dựa theo quy củ của đế quốc, thời điểm Cevi 18 tuổi trường thành, hiệp hội Omega sẽ lựa chọn Alpha thích hợp phối hôn với hắn, mà bản thân chỉ là một học sinh lại hoàn toàn không có tư cách cạnh tranh.

Rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Claire trước mắt vẫn chưa nghĩ ra được phương pháp thật tốt vẹn toàn đôi bên.

Nhưng y tin tưởng, bất luận phải trả giá thứ gì, y cũng sẽ không để Cevi bị Alpha khác cướp đi!

***

Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, hai Omega thì ngủ đến thần thanh khí sảng, hai Alpha thì ngược lại đều mang đôi mắt đen sì nhìn nhau. Claire là do tâm phiền ý loạn nên mất ngủ, còn Carlos lại là do gặp mộng kỳ quái nên nửa đêm bị tỉnh lại nhiều lần.

Nhìn thấy Edean ở trong mơ thân thể trần trụi ôm lấy mình hiện giờ lại mặc áo sơ mi chỉnh tề xuất hiện trước mắt, mặt Carlos đột nhiên đỏ lên, có tật giật mình cúi đầu xuống không dám nhìn cậu. Edean nhìn Alpha cao to rũ đầu xuống trước mặt, chỉ cảm thấy chẳng hiểu ra sao, dứt khoát vòng qua người hắn đi đến bên cạnh Cevi.

Cevi cười hỏi: “Ngủ có ngon không?”

Edean mỉm cười nói: “Cũng được.”

Mới vừa dứt lời, một trận gió lạnh thổi tới, Edean không nhịn được hắt xì một cái thật to.

“A, hắt xì!”

Thấy Edean xoa xoa cái mũi hồng hồng, Carlos lập tức khẩn trương đi tới: “Cậu làm sao vậy? Trêи đỉnh núi gió lớn, thân thể cậu vốn đã không tốt, lúc ngủ phải đắp kín chăn, bằng không sẽ rất dễ sinh bệnh.”

Edean nhìn hắn một cái, nói: “Tôi không có yếu như vậy, chỉ là hắt xì một cái thôi.”

“… Vậy sao.” Carlos xấu hổ gãi gãi đầu.

Claire cực kỳ đồng tình với năng lực biểu đạt của Carlos, đi tới vỗ vỗ vai bạn tốt, nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta ăn chút gì đó rồi xuống núi thôi.”

Bốn người sóng vai đi vào phòng ăn, tùy tiện ăn chút bữa sáng, sau đó đi trả lều trại, chuẩn bị xuống núi.

Ngày hôm qua lúc lên núi trực tiếp ngồi xe huyền phù, khi xuống núi Cevi liền đề nghị đi bộ.

Đường núi ở nơi này đều là đường cái cực kỳ rộng rãi, rất dễ đi, dọc đường còn có thể thuận tiện ngắm nhìn vách núi bên đường và biển mây đồ sộ xung quanh, so với xe huyền phù chỉ cần một phút đã chạy tới mặt đất thì thú vị hơn nhiều.

Bốn người vừa nói chuyện phiếm vừa đi xuống núi, lúc đi được một nửa, Edean hơi mệt một chút, liền ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi.

Carlos thấy sắc mặt cậu có chút tái nhợt, không nhịn được cọ đến bên cậu hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Edean lắc lắc đầu: “Không có việc gì.”

Thế nhưng, đồng hồ trí năng trêи cổ tay cậu đúng vào lúc này lại đột nhiên sáng lên, cơ giáp loại hình trị liệu đặt bên trong chủ động phát ra cảnh báo: “Nhiệt độ cơ thể là 38 độ, vượt quá giá trị bình thường, huyết áp giảm thấp, nhịp tim giảm thấp, xin chủ nhân nhanh chóng dùng thuốc.”

Đây chính là quà sinh nhật mà tướng quân Reger tặng cho con trai, có thể theo dõi trạng thái thân thể của Edean bất cứ lúc nào.

Cevi nghe đến đó, vội nói: “Edean, cơ giáp giám hộ đã bắt đầu báo nguy, cậu mau uống thuốc đi.”

“Ừ.” Edean gật gật đầu, lấy một viên thuốc từ trong máy lưu trữ ra, cầm nước ấm nuốt xuống.

Carlos nhìn sắc mặt cậu tái nhợt, chỉ cảm thấy trái tim đau nhói từng đợt, không nhịn được nói: “Cậu đừng đi nữa, tôi cõng cậu xuống núi.”

Edean có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Carlos nghiêm túc nói: “Đi được một nửa lại té xỉu thì làm sao bây giờ? Để tôi cõng cậu đi.”

Edean hơi hơi nhíu nhíu mày, vừa muốn phản bác, Cevi lại cầm tay cậu nói: “Để Carlos cõng cậu đi, cậu vừa mới uống thuốc xong, cần nghỉ ngơi, nơi này gió lớn, ngộ nhỡ bị thổi đến cảm mạo thì phiền toái. Thể lực của Carlos tốt, để cậu ấy cõng cậu xuống.”

“…” Carlos cảm kϊƈɦ liếc mắt nhìn Cevi một cái, càng ngày càng cảm thấy người bạn Omega quái thú này cũng rất có ích.

Edean rất nghe lời của Cevi, Cevi vừa nói như thế cậu liền không phản đối nữa, thấy Carlos tích cực ngồi xổm ở trước mặt mình, Edean liền ngoan ngoãn nằm sấp lên.

Cảm giác được cánh tay mềm mại của Omega vòng ở trêи cổ mình, trong lòng Carlos thật kϊƈɦ động nha!

Đây đã là lần thứ ba hắn cõng Edean.

Lúc còn rất nhỏ, vào ngày khai giảng Edean đột nhiên té xỉu, Cevi vì muốn chỉnh hắn, liền kêu hắn cõng tiểu Edean leo vài tầng lầu, còn cố ý đi sai đường. Khi đó hắn chỉ cảm thấy Omega thật nhu nhược, thật là phiền phức, động một cái liền té xỉu, thật sự rất đáng ghét.

Lần thứ hai cõng Edean, là vào đêm cậu gặp chuyện không may trong rừng quả ngũ tinh ở trường học, đàn anh Jon học khóa trêи muốn bắt nạt hai đàn em Cevi và Edean trong rừng cây, lúc Carlos đuổi tới nơi Edean đã té ngã trêи mặt đất, lần đó khi hắn cõng Edean chạy tới bệnh viện, cậu bé ghé vào trêи lưng hơi thở mỏng mạnh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, đó là lần đầu tiên Carlos nếm trải cảm giác lòng nóng như lửa đốt, lần đầu tiên cảm thấy, Omega nhu nhược này cũng là một sinh mệnh sống sờ sờ, hắn không muốn cậu chết.

Hôm nay, lại cõng Edean lên lần nữa, thiếu niên ghé vào trêи lưng đã sớm không còn là cậu bé suy yếu trong trí nhớ kia.

Dáng người của thiếu niên thon dài cân xứng, cánh tay vòng quanh cổ trắng nõn tinh tế, hơi thở phất qua bên tai ấm ấm mềm mềm, khiến lòng người say mê.

Tim Carlos đập nhanh như trống, trong đầu chỉ có một loại ý niệm mãnh liệt —- Omega đang nằm úp trêи lưng của hắn, chính là người hắn muốn chăm sóc và bảo vệ, hắn sẽ không để cậu phải chịu một chút thương tổn nào, hắn nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ cho cậu, để cậu dưỡng tốt thân thể, được sống những ngày vô ưu vô lo.

Đoạn đường núi kia cũng không dài, nhưng Carlos lại hi vọng con đường này có thể vĩnh viễn không chạy đến cuối, như vậy, hắn có thể tiếp tục cõng Edean đi xuống.

Thế nhưng, bốn người cuối cùng vẫn đi tới chân núi, Edean lễ phép cười cười nói: “Cảm ơn cậu. Thả tôi xuống đây đi.”

Carlos lập tức luống cuống tay chân nhẹ nhàng thả cậu ở trêи mặt đất, đối diện với nụ cười của Edean, lại không nhịn được đỏ mặt.

Edean ngược lại vẻ mặt bình tĩnh, đi đến bên cạnh Cevi nói: “Chúng ta phải về trường rồi.”

“Ừ.” Cevi gật gật đầu, quay lại nhìn hai người Claire nói: “Claire, Carlos, nếu các cậu rảnh thì có thể đi dạo xung quanh thêm vài ngày, bất quá, tôi và Edean không thể đi cùng các cậu được. Học viện Ellen quản lý rất nghiêm khắc, chỉ cho chúng tôi nghỉ một ngày.”

Claire nói: “Tôi hiểu, hai người các cậu cứ trở về đi.”

Dứt lời liền tìm một chiếc xe huyền phù đến, đưa Cevi và Edean đi thẳng tới phụ cận học viện Ellen.

Claire rất lưu luyến Cevi, không nhịn được vươn tay, nhẹ nhàng ôm Cevi vào trong lòng, ôn nhu nói: “Bảo trọng.”

Cevi cũng vỗ vỗ vai y, nói: “Cậu cũng bảo trọng.”

Carlos ở bên cạnh cực kỳ hâm mộ, hắn rất muốn ôm Edean một cái, thế nhưng lúc quay đầu nhìn thấy ánh mắt của Edean, hắn vẫn không dám làm ra động tác khác người như vậy, chỉ gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Edean, cậu, cậu hãy chăm sóc bản thân thật tốt, chú ý thân thể… Có cơ hội tôi lại đến thăm cậu.”

Edean gật gật đầu: “Ừ, tôi biết rồi.”

Cevi cười cười nói: “Chúng ta đi thôi, bằng không sẽ muộn điểm danh mất.” Dứt lời liền vẫy vẫy tay với Carlos và Claire, mang theo Edean cùng xoay người trở về trường học.

Claire và Carlos đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo đến khi bóng dáng hai người bọn họ biến mất trong tầm mắt.

Tuy rằng không phải sinh ly tử biệt, nhưng lâu như vậy mới gặp mặt, chỉ ở cùng được một ngày rồi lại tách ra, trong lòng hai người đều cực kỳ không nỡ.

Carlos không nhịn được thở dài: “Ai… Cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại.”

Claire vỗ vỗ vai hắn, nói: “Đừng nản chí, chúng ta đi về chuẩn bị thủ tục nhập học trước, kỳ nghỉ năm sau, nếu có cơ hội lại đến thăm bọn họ.”

Carlos bất đắc dĩ gật gật đầu, xoay người đuổi theo Claire.