Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 301: Rốt cuộc ngươi Là ai




Nhất định là ảo giác!

Đều nói trước khi chết người ta sẽ nhìn thấy người mình nghĩ trong lòng, ta thấy Đinh sư huynh!

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm cố gắng mở to mắt, ngây người.

Không phải... Không phải ảo giác?

Thật sự là... Đinh sư huynh?

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm dùng hết sức hơi quay đầu nhìn Phương Thiên Dực nằm bên cạnh cũng ngẩn ngơ, thân hình run rẩy vì kích động.

Cùng lúc đó, khóe mắt thiếu niên thợ săn Trương Phàm lướt qua Đinh Hạo nhìn thấy trường kiếm của nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu như tia chớp đâm vào lưng Đinh sư huynh.

- Cẩn... Cẩn thận!

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu, nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành gần như ra tay cùng lúc.

Kiếm to màu đen, trường kiếm tinh cương không chia trước sau, một trái một phải đâm vào Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm nằm im dưới đất. Biểu tình của kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu, nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành dữ tợn.

Nhưng khi nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu múa kiếm thì hai người bỗng thấy hoa mắt.

Một ngời bỗng xuất hiện trước mặt nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu, tấm lưng rộng chặn kiếm trong tay hai người.

Kiếm to màu đen, trường kiếm tinh cương cùng đâm vào tấm lưng rộng nhưng không cảm nhận được cảm giác quen thuộc kiếm bén đâm vào da thịt, thay vào đó là cổ tay đau đớn. Giống như nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu không phải đâm vào xác thịt mà là tường đồng vách sắt.

Lực phản chấn truyền đến, nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu hét lên, hai người văng ra ngoài.

Không ai ngờ đến biến đổi này, mọi người giật mình.

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu lảo đảo đứng vững, trợn to mắt nói:

- Là ngươi...

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu nhận ra người đột nhiên xuất hiện chính là kẻ nghèo ngồi một mình một bàn trong Thao Thiết Lâu. Trường sam xanh tẩy trắng rách rưới đầy mảnh vá, vạt áo và tay áo đổ lông. Nếu không phải y phục sạch sẽ thì trông nam nhân này như ăn xin.

Người bí ẩn sau khi đánh bị thương một đệ tử Thanh Sam Đông Viện trong Thao Thiết Lâu thì mất tích, không ngờ xuất hiện tại đây.

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành sắc mặt âm trầm nói:

- Các hạ, Vấn Kiếm tông bắt phản đồ, ngươi liệu hồn mau chóng rời đi tránh cho bị liên lụy!

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành vừa nói vừa ra hiệu bằng tay. Mấy chục đệ tử áo xanh âm thầm vây quanh.

- Ha ha ha ha ha ha! Bắt phản đồ? Tại sao ta lại thấy là một đám vô sỉ tàn hại đồng môn?

Người kia không quay lại mà chậm rãi ngồi xuống, bàn tay ấn trên người Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm. Huyền khí hùng hồn chậm rãi rót vào cơ thể Phương Thiên Dực, Trương Phàm.

Thái độ này rõ ràng là không để mọi người vào mắt.

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu độc ác nói:

- Không biết chết sống, ngươi dám xem vào chuyện của Vấn Kiếm tông? Thật là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nếu ngươi đã không muốn đi thì hãy ở lại!

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu ra hiệu với đồng bạn, nhân lúc người bí ẩn chữa trị cho Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, bốn, năm người nhảy lên cao cùng rút kiếm. Mấy chục thanh kiếm bén chớp lóe ánh sáng lạnh dưới ánh nắng đâm vào lưng người bí ẩn.

Phập! Phập! Phập! Phập! Phập!

Lần này trường kiếm không bị đánh bay mà đâm vào lưng người bí ẩn, máu đỏ chảy dọc theo thân kiếm rơi xuống đất.

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu mừng rỡ nói:

- Là ngươi muốn chết...

Chính lúc này bên tai kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu nghe tiếng nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành kinh hoàng hét to:

- Trương sư đệ, cẩn thận có trá!

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu ngây người, chưa hiểu có chuyện gì thì bỗng cảm nhận lực lượng cường đại bùng phát từ lưng người bí ẩn. Như có từng cây búa giã vào người mình, thoáng chốc bốn, năm người lảo đảo văng ra như bóng bị gậy đập.

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu phun bãi máu, biểu tình hoảng sợ.

- Phụt.

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu đập vào tường, cảm giác cột sống gãy vụn, trượt dọc bức tường xuống đất. Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu cúi đầu nhìn trường kiếm trong tay, ngơ ngác.

trường kiếm bách luyện tinh cương chỉ còn lại cái chuôi.

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu ngẩng đầu lên thấy người bí ẩn vẫn ngồi xổm dưới đsất, huyền khí hùng hồn rót vào Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, ổn định vết thương, lực lượng nhanh chóng trở về.

Lưng người bí ẩn không hề có vết thương, bao gồm trường sam rách rưới kia không có thêm lỗ thủng.

- Tại sao lại như vậy? Mới rồi... Rõ ràng bốn, năm thanh trường kiếm đâm vào người hắn, không lẽ...

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu nhìn mặt đất dưới chân người bí ẩn, bốn, năm khối cứng màu đen bốc khói.

Người kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu hiểu ra điều gì.

Trường kiếm bị hòa tan.

Khi trường kiếm của bốn, năm người kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu tới gần thân thể người bí ẩn thì bị nhiệt độ cao khủng khiếp hòa tan, chất lỏng đỏ chảy xuống là nước thép trường kiếm bị hòa tan chứ không phải máu.

Quá đáng sợ!

Rốt cuộc là cảnh giới đáng sợ gì nắm giữ huyền khí nhiệt độ cao chớp mắt hòa tan trường kiếm tinh cương?

Hơn nữa khống chế lực lượng tinh diệu đến nỗi kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu không phát hiện ra huyền khí lửa tồn tại, không cảm giác nhiệt độ.

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu bỗng thấy gã vừa đi dạo một vòng cửa địa ngục.

Thực lực của người bí ẩn đáng sợ cỡ này nếu hắn muốn giết người thì bây giờ kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu đã bị đốt thành tro.

Giọng kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu run run:

- Ngươi... Rốt cuộc là ai?

Người bí ẩn không đáp lại.

- Vấn Kiếm tông đang bắt phản nghịch, các hạ, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng nhiều chuyện.

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành chậm rãi bước ra một bước, biểu tình trầm trọng. Lúc này ai cũng hiểu người bí ẩn là cao thủ cực mạnh, không thể khinh thường.

- Ha ha ha ha ha ha! Trừ lấy Vấn Kiếm tông ra hù ngươi ngươi còn có gì nữa?

Người bí ẩn chậm rãi đứng dậy.

Khí thế khiến người sợ hãi bùng nổ. Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành đứng cứng ngắc tại chỗ, không dám nói thêm.

Phía xa.

- Thú vị, thật thú vị. Không ngờ trong Thái Bình thành nho nhỏ cũng có cao thủ như ngươi.

Kiếm Bất Bình luôn im lặng hai tay khoanh trước ngực, chậm rãi bước tới trước.

Kiếm Bất Bình mỉm cười nói:

- Ta nghĩ nếu giết cao thủ như ngươi chắc là chuyện rất thú vị.

Kiếm Bất Bình nhẹ vỗ vỏ kiếm bên hông.

Vù vù vù vù vù!

Một luồng kiếm quang rực rỡ chói mắt xé gió bay ra.

Chính là chiêu này giúp Kiếm Bất Bình giơ tay nhấc chân bị thương nặng Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm.