Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 450: Bị chơi hỏng




Thiên Phong Ma nữ Hạ Nghê Thường không có chút sức chống cự dưới bàn tay to của thiếu niên vạm vỡ người Ninh Châu đó, đặt hết hy vọng vào Mục Thiên Dưỡng, ai ngờ cuối cùng người cứu nàng là Đinh Hạo. Thiên Phong Ma nữ Hạ Nghê Thường bỗng thấy không chỉ là nàng, toàn bộ Lôi Âm phái nên suy nghĩ kỹ lại lập trường của mình, cứ khăng khăng đi theo Thanh Bình học viện thật là lựa chọn sáng suốt sao? Một khi ngày sau Lôi Âm phái không còn giá trị e rằng sẽ bị bỏ như vứt giày cũ.

Không chỉ mình Thiên Phong Ma nữ Hạ Nghê Thường, rất nhiều đệ tử Tuyết Châu thấy thất vọng với Mục Thiên Dưỡng.

Khi võ giả Tuyết Châu bị nhục nhã, đệ nhất thiên tài được ký thác kỳ vọng thế nhưng nhắm mắt làm ngơ, thờ ơ, thậm chí không vươn tay giúp minh hữu của mình. Một kẻ máu lạnh âm trầm như vậy thích hợp làm đệ nhất nhân võ đạo tương lai của Tuyết Châu sao? Dù Mục Thiên Dưỡng tham gia vào Huyền Sương Thần Vệ doanh chắc cũng không mang đến ích lợi gì cho nhân loại Tuyết Châu, so sánh thì Đinh Hạo hăng hái phản kích khiến mọi người đều đứng về phe hắn.

Tuy rằng không có người nói chuyện nhưng ánh mắt đám thanh niên Tuyết Châu đã nói lên rất nhiều vấn đề.

Không khí kỳ dị lan tràn trong các đệ tử Tuyết Châu.

Mục Thiên Dưỡng nhíu mày.

* * *

- Ha ha ha ha ha ha! Bắc man, ngươi độc, ngươi có gan thì giết ta đi!

Nửa người lão tam Ninh Châu Tam Hoàng lún trong ánh sáng vàng, chỉ có nửa ngực lộ ra ngoài. Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng nhe răng cười điên tại, hàm răng trắng lóe tia sắc bén như dã thú. Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng không tin Đinh Hạo dám giết gã, nếu gã chết thì toàn Tuyết Châu sẽ phải chôn cùng gã.

Đinh Hạo cười nói:

- Đúng là đồ đê tiện, lúc này còn mạnh miệng.

Đinh Hạo đi tới đạp mấy cái lên mặt lão tam Ninh Châu Tam Hoàng, để lại dấu chân. Sống mũi lão tam Ninh Châu Tam Hoàng bị đạp gãy.

Một Ninh Châu Tam Hoàng ở bên cạnh lão tam Ninh Châu Tam Hoàng giận điên lên:

- Ngươi... Bắc man, ta thề, ta nhất định sẽ giết ngươi! Ta là hoàng tử của Thiên Ninh vương triều, ta thề nhân danh vinh diệu hoàng thất, ta...

Tên Ninh Châu Tam Hoàng đó hận không thể nhai thịt Đinh Hạo, uống hết máu của hắn. Tiếc rằng tên Ninh Châu Tam Hoàng đó bị hoa văn vàng bí ẩn trói buộc, lực lượng bị phong ấn bảy, tám phần không vùng vẫy ra được.

- Phi!

Đinh Hạo ngồi xổm xuống giơ tay tát lia không cần tiền, khinh thường nói:

- Ngu ngốc, cho ngươi mặt mũi thì ngươi chính là hoàng tử, không nể mặt thì ngươi không bằng cả con chó. Vẫn chưa thây rõ tình hình? Tát ngươi đến mẹ ngươi không nhận ra!

Chốc lát sau mặt lão nhị Ninh Châu Tam Hoàng sưng như trái đào chín mọng.

Đinh Hạo ra tay không nương tình, lực lượng ẩn chứa cực dương thiên hỏa huyền khí, cực âm ngục băng huyền khí, nếu không có linh đan diệu dược trị liệu mặt lão nhị Ninh Châu Tam Hoàng sẽ sưng một, hai tháng.

Bên tay kia, đôi mắt lão đại Ninh Châu Tam Hoàng độc ác sắc bén như đao nhưng không chửi mắng Đinh Hạo, gã biết đấu võ mồm là cái dũng thất phu, sẽ càng bị nhục nhã hơn. Lão đại Ninh Châu Tam Hoàng cố nhịn, chờ thoát trói buộc lấy lại thực lực, sau này gã sẽ từng đao xẻo thịt bắc man này ra, băm nát tất cả người quen của hắn.

- Ô, nhìn ánh mắt của ngươi xem, không phục sao? Dù sao hai tên kia đã bị đánh, nếu ta không đánh ngươi chắc ngewơi cũng không cảm kích? Hôm nay lão tử đánh ngươi luôn!

Đinh Hạo đã bất chấp, ngồi xuống tát mấy chục cái, không hề nương tình. Mặt lão đại Ninh Châu Tam Hoàng sưng múp.

Mọi người đứng xem hút ngụm khí lạnh.

Tên này điên rồi.

Chắc chắn là điên.

Dù Đinh Hạo đánh bại Ninh Châu Tam Hoàng nhưng không cần làm nhục như vậy, cái này tương đương với kết thù không đội trời chung, sau này không thể giải hòa. Chỉ vì một hơi có cần làm đến thế không?

Bốp bốp bốp bốp bốp!

Đinh Hạo ngồi chồm hổm chậm rãi tát Ninh Châu Tam Hoàng, không quan tâm biểu tình căm hận của ba người.

Đinh Hạo vừa tát Ninh Châu Tam Hoàng vừa mỉm cười nói:

- Như thế nào? Cảm giác bị nhục nhã có sướng không? Hãy nhớ kỹ mùi vị này, về sau đừng tùy tiện sỉ nhục ai. Đặc biệt là ngươi...

Đinh Hạo chỉ vào mặt lão tam Ninh Châu Tam Hoàng, nói:

- Tổ cha nó ngươi may mắn đầu thai vào lỗ tốt, trong người chảy dòng máu hoàng thất. Ta phi! Hở chút kêu nữ võ giả đi hầu hạ ngươi? Nhìn ngươi mặt mũi đáng đánh, hôm nay không tát ngươi thì thật có lỗi với bàn tay đánh đến tê rần của ta!

Bốp bốp bốp bốp bốp!

Thanh âm như đang bóp chặt trái tim các võ giả Ninh Châu.

Đinh Hạo biểu hiện quá cuồng, không đệ tử Ninh Châu nào dám đi lên cứu Ninh Châu Tam Hoàng.

- Ngươi nhìn xem, các ngươi có tư cách gì cười nhạo đệ tử Tuyết Châu? Có tư cách gì khinh thường đệ tử Tuyết Châu?

Đinh Hạo chỉ vào nhóm đệ tử Ninh Châu, khinh thường nói:

- Làm võ giả nhưng đầu tiên là vẽ đường cho hưu chạy, cáo mượn oai hùm, khi dễ người có thực lực không bằng mình. Khi gặp người không thể chống lại thì sợ hãi, rụt cổ, không dám cứu đồng bào của mình, ta mất mặt thay các ngươi. Lại xem người Tuyết Châu ta.

Đinh Hạo chỉ vào mấy đệ tử Tuyết Châu lúc trước vì muốn cứu Thiên Phong Ma nữ Hạ Nghê Thường bị chấn hộc máu.

- Bọn họ biết rõ không phải là đối thủ còn dám xông lên cứu đồng bạn của mình.

Các đệ tử Ninh Châu gục đầu xuống.

Đinh Hạo nói thật sự, lời nói đau hơn cả tát tai, mặt đám võ giả Ninh Châu sưng lên nhưng thật sự không ai dám xông lên đánh nhau. Bởi vì Đinh Hạo biểu hiện quá điên cuồng, hoàng tử của Thiên Ninh vương triều còn bị đánh bầm dập như xơ mướp, nếu người khác chọc giận tên điên này chắc sẽ bị đánh không ra hình người.

Đinh Hạo khẽ thở dài:

- Ài, thấy tội cho các ngươi quá.

Đinh Hạo nhìn Ninh Châu Tam Hoàng, lắc đầu, nói:

- Bình thường bị đám phế vật này vây quanh như sao vờn quanh trăng, đến phút mấu chốt không ai đứng ra nói một câu cho các ngươi. Các ngươi làm người thật thất bại.

Lão nhị Ninh Châu Tam Hoàng hộc máu, tức đến xỉu.

Lão đại Ninh Châu Tam Hoàng nhắm mắt lại giả chết.

Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng giận run người, vừa hộc máu vừa hét to:

- Có gan thì giết ta đi! Ngươi giết ta, ngươi giết ta...!

- Tốt, xương cứng. Kêu ta giết ngươi? Nói thật là ta lớn như vậy lần đầu gặp yêu cầu kỳ lạ đến thế.

Tay trái Đinh Hạo chộp hư không, một thanh viêm đao lửa đỏ nằm trong tay chém xuống. Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng bị hù ngu ngốc, hét rầm lên.

Đinh Hạo cười to bảo:

- Thì ra ngươi cũng biết sợ chết.

Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng sắp bị Đinh Hạo đùa thần kinh.

Đinh Hạo huơ dao hù Ninh Châu Tam Hoàng một lúc sau gãi cằm, tròng mắt xoay tròn. Bỗng mắt Đinh Hạo sáng lên, hắn nghĩ ra cách tốt.

Lão đại Ninh Châu Tam Hoàng luôn giả chết thấy rợn gai ốc, teo tim hỏi:

- Ngươi... Ngươi làm cái gì?

Lão đại Ninh Châu Tam Hoàng thấy run.

- Hì hì, ta nghĩ ra một cách rất tốt xử lý các ngươi.

- Ngươi... Ngươi đừng làm bậy!

Đinh Hạo nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Yên tâm đi, ta sẽ dịu dàng. Hưm, ngươi biết ta là minh văn sư đúng không? Hưm, ta còn biết một loại minh văn trận pháp phong ấn trấn áp, ta thấy thứ cặn bã như các ngươi nên bị phong vào hầm cầu. Ta quyết định phong các ngươi trong hầm cầu ba năm.

Hoa văn lượn lờ trên tay Đinh Hạo.

Ninh Châu Tam Hoàng tan vỡ.

Lão đại Ninh Châu Tam Hoàng khóc ròng đầu hàng:

- Ta phục.

Lão đại Ninh Châu Tam Hoàng không sợ chết nhưng gã sợ mất mặt, rơi vào tay tên điên không sợ gì như Đinh Hạo nếu thật sự bị nhốt trong hầm cầu thì toàn Thiên Ninh vương triều không còn mặt mũi. Sau này lão đại Ninh Châu Tam Hoàng sống sót cũng sẽ thành trò cười cho toàn Bắc vực.

Lão nhị, lão tam Ninh Châu Tam Hoàng mặt mũi trắng bệch.

Bị phong trong hầm cầu còn đáng sợ hơn giết chết, nếu thật sự xảy ra thì sau này Ninh Châu Tam Hoàng vĩnh viễn không có ngày trở mình.

- Ủa? Phục nhanh như vậy?

Đinh Hạo nửa tin nửa ngờ hỏi:

- Không phải ngươi đang lừa ta đi? Lời của đám cặn bã các ngươi không chút đáng tin, ta phong ấn các ngươi là hơn...

Lão đại Ninh Châu Tam Hoàng buộc phải cúi xuống cái đầu kiêu ngạo:

- Không không không, phục thật, hoàn toàn phục. Ta thề nhân danh vinh diệu Thiên Ninh vương triều...

Ánh mắt Đinh Hạo sắc bén liếc lão nhị, lão tam Ninh Châu Tam Hoàng:

- Được rồi, miễn cưỡng tin tưởng ngươi một lần, hai ngươi thì sao?

Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng nghiến răng nói:

- Phục.

Lão nhị Ninh Châu Tam Hoàng cũng tan vỡ:

- Ta thề tuyệt đối sẽ không trả thù ngươi và bằng hữu của ngươi, thề bằng vinh diệu hoàng thất.

Lão nhị Ninh Châu Tam Hoàng cảm thấy hôm nay ra đường không xem lịch, không thì đã chẳng xui xẻo đến vậy.

Đinh Hạo nhe răng huơ trường đao lửa:

- Nhưng ta vẫn không tin, thôi, giết các ngươi cho rồi, kết thúc mọi thứ.

Ninh Châu Tam Hoàng hoàn toàn vỡ tan.

Chính lúc này...

Một thanh âm uy nghiêm hiền hòa vang lên bên trên cửa Cự Linh thành:

- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử Tuyết Châu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, hôm nay dừng ở đây được rồi. Ta cam đoan với ngươi Thiên Ninh vương triều sẽ không trả thù ngươi.

Mắt Ninh Châu Tam Hoàng hiện lên tia vui sướng sống sót trong tai nạn, như thấy người thân, nước mắt lưng tròn. Chư thiên thần phật ơi, đánh nửa ngày rốt cuộc có người trong Cự Linh thành phát hiện rồi? Mau chạy ra đây ngăn cản tên điên này đi, đừng chơi kiểu này!

Ngón tay Đinh Hạo búng viêm đao, biểu tình liên tục thay đổi.

Ninh Châu Tam Hoàng nhìn sắc mặt Đinh Hạo, lòng run sợ. Chắc không phải tên điên bắc man sẽ làm liều đi?

Lúc này trong Cự Linh thành lóe ánh sáng, một người mặc chiến giáp huyền kim xuất hiện trên chiến trường, toàn thân dâng lên khí tế khiến người nghẹt thở, như mặt trời vàng không thể nhìn gần. Ánh sáng quanh người gã rực rỡ, khi đáp xuống đất thì ánh sáng thu lại, trông gã không khác gì người thường.

Người đó không thèm nhìn Ninh Châu Tam Hoàng nước mắt lưng tròng mà đánh giá Đinh Hạo từ trên xuống dưới, gật gù.

Người đó nói:

- Đinh huynh đệ, đánh lâu như vậy chắc đã hết trận, lấy lại mặt mũi rồi. Hãy ngừng lại đi, ba người này là đệ tử hoàng thất Thiên Ninh vương triều, nếu hôm nay ngươi giết chúng sẽ gây ra nhiều rắc rối, tông môncủa ngươi sẽ bị liên lụy.

khách sáo vậy?

Đinh Hạo ngẩn ngơ hỏi:

- Ngươi biết ta?

Người mặc chiến giáp vàng tháo mũ giáp lộ ra khuôn mặt ngay ngắn như ngọc, đó là một đại thúc trung niên rất đẹp trai, mặt trắng râu đen, mày kiếm mắt sáng.

Đôi mắt sáng như sao đầy ý cười thân thiết, nói:

- Ta là Trí Nhược Ngu, võ giả thủ hộ Cự Linh thành. Lần này chiến trường bách thánh mở ra bổn tọa phụ trách tiếp đãi các thiên tài trẻ tuổi mỗi một châu nên đương nhiên hiểu biết các ngươi. Đinh huynh đệ tuổi trẻ có thành tựu, là rồng trong cõi người, có thể mượn lực lượng to lớn vô cùng từ trời đất tạo nên địa mạch trận pháp này, lại có thể bừng tỉnh trận linh, thật sự khiến người nhìn với con mắt khác.

Đinh Hạo hành lễ cung kính nói:

- Thì ra là thủ hộ võ giả đại nhân, tiểu nhân thất lễ.

Đinh Hạo từ người thô lỗ biến thành quý tộc nho nhã lễ độ.

Các đệ tử Ninh Châu xung quanh nhìn rớt tỏngf mắt.

Trí Nhược Ngu gật đầu, cười nói:

- Nếu vậy thì bổn tọa làm người hòa giải, bỏ qua chuyện hôm nay được không?

Đinh Hạo thổi viêm đao, trực giác thứ bảy nhạy cảm giúp hắn phát hiện thiện ý, thưởng thức từ người Trí Nhược Ngu. Lòng Đinh Hạo máy động làm biểu tình khó xử, liếc Ninh Châu Tam Hoàng sắp khóc, lại nhìn Trí Nhược Ngu.

Đinh Hạo khẽ thở dài:

- Nếu Trí đại thúc đã lên tiếng thì tại hạ nên nghe theo, như ba tên này rất quá đáng. Cùng là võ giả nhân tộc, đệ tử Tuyết Châu chúng ta đến đây, mạo hiểm sinh mạng vào chiến trường bách thánh cũng là vì để chấn hưng nhân tộc. Nhưng Tam Hoàng gì đó khiến nữ đệ tử Tuyết Châu ta đi hầu hạ hắn? Ha ha, hắn tưởng mình là cái gì? Cho rằng nữ võ giả Tuyết Châu ta là gì? Bây giờ nữ đồng bạn của ta bị tổn thương tâm hồn trầm trọng.

Trí đại thúc?

Trán Trí Nhược Ngu nổi gân xanh, lần đầu có người nói kiểu đó với gã.

Trí Nhược Ngu bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- Cái này đúng là quá đáng, hay kêu ba người đó bồi thường còn Đinh huynh đệ thì tha cho họ, ngươi thấy thế nào?

Đinh Hạo thầm mừng, Trí Nhược Ngu thật ăn ý, rõ ràng là thầm thiên vị hắn. Không lẽ Trí Nhược Ngu cũng ghét ba tên hàn Ninh Châu Tam Hoàng?

Lòng suy nghĩ lung tung, ngoài mặt Đinh Hạo ra vẻ miễn cưỡng gật đầu, nói:

- Nếu vậy thì chúng ta chịu thiệt chút miễn cưỡng đồng ý điều kiện này, nhưng nếu bọn họ bồi thường không thể hiện ra thành ý thì không được.

Trí Nhược Ngu gật đầu, nói:

- Được, ta đồng ý thay bọn họ.

Đinh Hạo cười hì hì nói cảm ơn, quay người đi đến trước mặt Ninh Châu Tam Hoàng đã bị ánh sáng vàng bao phủ đến cổ.

Đinh Hạo mỉm cười nói:

- Như thế nào? Ba vị hãy lấy ra thành ý, biểu thị đi.

Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng đau lòng nói:

- Chỗ ta có một huyền khí phòng ngự thất phẩm có thể ngăn cản võ giả dưới Võ Vương cảnh hết sức ra một kích, ngươi cầm đi.

Bốp!

Đinh Hạo tát mặt lão tam Ninh Châu Tam Hoàng.

- Tiểu tử nhà ngươi đang đuổi ăn mày sao? Huyền khí thất phẩm? Ngươi không biết ngượng lấy ra khoe? Ta cảm thấy ngươi không muốn sống rồi.

Đinh Hạo nói rồi gác trường đao lửa lên cổ lão tam Ninh Châu Tam Hoàng, lạnh lùng cười:

- Hay là ngươi cảm thấy giá trị mạng của mình là một huyền khí thất phẩm?

- Đừng đừng đừng, khoan khoan, khoan khona, ta còn... Còn có ư có một huyền khí lục phẩm Thủy Nguyệt Kiếm. A, còn nữa, còn nữa, có một bảo khí...

Lão tam Ninh Châu Tam Hoàng cảm nhận trường đao lửa sắc bén, đánh rùng mình vội nâng giá lên. Lúc này sống mới là ưu tiên hàng đầu.