[Đạo Mộ Bút Ký] Mười Năm Sau

Chương 4: Vương Minh




“Chuyện gì xảy ra?” Miêu Học Đông buồn bực đáp, không biết nên trả lời thế nào. Cậu ta là thanh niên người địa phương, đương nhiên là không biết đám người chúng tôi ở đây làm gì. “Làm gì có chuyện gì xảy ra?”

“Vậy các cậu khóa cửa để làm gì? Trong này chẳng có cái gì đáng tiền cả.” Bàn Tử nói.

“Haiz, ông chủ, điểm chú ý này của ông kỳ quái quá. Chả lẽ ở đây không có dã thú hay sao?” Miêu Học Đông đi vào trong bụi cỏ, đi thẳng đến chính giữa khoảnh sân.


Tôi châm điếu thuốc, nhìn khắp xung quanh đâu đâu cũng có dòng chữ “Đề phòng cháy rừng”, trong lòng chẳng gợn lên một chút áy náy nào.

Thấy vẻ mặt của Bàn Tử vẫn chưa thả lỏng một chút nào, Miêu Học Đông ù ù cạc cạc quay đầu nhìn bọn tôi vẫn đứng im không nhúc nhích ở cửa vào.

Tôi ngồi xổm xuống, nói: “Bàn Tử, nếu thật là không có gì, cả đám thần kinh chúng ta nhất định sẽ vang danh chốn nhà quê đấy.”

“Thiên Chân, Bàn gia tôi bắn súng nửa đời người rồi, thị lực tuy có giảm, nhưng mắt nhìn hàng thì chỉ có càng ngày càng tinh thôi. Chỗ này rất không ổn.” Bàn Tử quay đầu lại, anh ta cũng rất quen thuộc với người của tôi, gọi một tiếng: “Khảm Kiên!”

Khảm Kiên cũng từng đi lính. Trong đội của tôi có không ít người đã xuất ngũ, đều đi trong chuyến này. Bọn họ nghe nói đến việc của Phan Tử liền có hảo cảm với tôi, tập trung lại mà đến đây. Người như Phan Tử chinh là như vậy, cho dù đã mất, nhưng bóng dáng của anh, quá khứ của anh sẽ biến thành một loại sức mạnh.

“Bàn gia, ngài nói đi.” Khảm Kiên cúi người.

“Cái cây ở góc đông bắc, bên cạnh đó ba tấc, đừng bắn trật.” Bàn Tử nói.

Tôi và Tiểu Hoa cùng nhìn. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, nhưng Bàn Tử một khi đã nghiêm túc lên thì vẫn không thể coi thường. Chỉ thấy Bàn Tử vừa nói xong, Khảm Kiên liền trở tay móc ra một cái ná thun, tay kéo dây thun đến cực hạn, sau đó “Vút” một tiếng xé gió bật ra.

Loại ná thun nhà quê này nhưng có uy lực cực mạnh, chỉ nghe bất chợt một tiếng “Ui da” vang lên, một người nhào ra từ sau cái cây mà Bàn Tử vừa chỉ, ôm cổ mình rồi ngã phịch xuống đất.

Sau khi người này vừa nhào ra thì từ phía sau các cây lớn, bụi cỏ và bụi cây ở khắp bốn phía của khoảnh sân tức thì có động tĩnh. Xem ra, số lượng ẩn nấp không ít.

“Bắn tự do.” Bàn Tử dở khóc dở cười nhìn Miêu Học Đông đứng ở giữa, Khảm Kiên đứng bên dùng ná thun bắn từng tên từng tên ẩn nấp sau bụi cỏ văng ra ngoài. Mỗi lần sợi thun vang lên một tiếng xé gió lại lập tức nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên, những kẻ đang ẩn nấp bị bắn trúng những chỗ khác nhau, đau đến kêu trời khóc đất.

Tổng cộng có mười bảy người, tất cả đều bị đánh tan. Sau khi chạy hết ra, mấy kẻ đó còn muốn xông về phía bọn tôi. Mấy người chúng tôi liền vung hết gậy gộc lên, bọn chúng lập tức thay đổi chủ ý, quay đầu chạy trối chết vào khu rừng ở bên khoảnh sân, loáng cái đã trốn tiệt chả còn một cái bóng nào, chỉ còn lại mỗi Miêu Học Đông ngớ ra, hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Chúng tôi đi đến bên Miêu Học Đông hỏi: “Bọn này là ai thế?”

Miêu Học Đông nhìn mấy kẻ đang chạy xa, lắp bắp nói: “Không biết, không phải người địa phương.” Bất chợt, có tiếng người ở trong rừng quát lên: “Ngô Tà, mẹ kiếp mày cứ chờ đấy.”

Tôi lập tức nhớ ra người đó là ai.

“Mình không được kết thù địch.” Suốt bao năm qua tôi vẫn quán triệt tư tưởng này, bởi vì chuyến đi này, tôi cần huy động mọi sự giúp đỡ lớn nhất, phá vỡ tất cả mọi trở ngại. Huy động tất cả nhân lực rất dễ khiến người ta nghĩ rằng tôi đã phát hiện ra được cái gì quý giá, từ đó dẫn đến cảnh giác đề phòng lẫn nhau trong nội bộ nghề nghiệp, lúc này thường vấp phải rất nhiều chướng ngại.

Tôi không có hơi sức đâu mà đi đối phó vỡi những kẻ như thế, cho nên tôi vẫn luôn kiên quyết không gây thù chuốc oán với ai, cũng thường xuyên huy động toàn bộ nhân lực, khiến người ta cứ tưởng rằng tôi là hạng người thích đao to búa lớn. Đó cũng là để không bị chú ý đến.

Thế nhưng, bất kể tôi đã làm thế nào, có một người vẫn cứ coi tôi là kẻ địch.

Mà người này, tôi không biết phải đối phó với hắn như thế nào nữa.

Tên hắn là Vương Minh. Hồi tôi mới vào nghề, cậu ta là người làm duy nhất trong cửa hàng của tôi. Sau khi tôi trở về thì hóa ra cậu ta đã mở một cửa tiệm mới ngay trên chính cửa hàng cũ của tôi, gọi là “Vương tử quy tắc”. Cậu ta hiển nhiên là không ngờ tôi sẽ trở về.

Giống như một kẻ góa bụa cuối cùng cũng quên được quá khứ, chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống mới, nào ngờ người bạn đời đã chết kia đùng một cái bỗng nhiên xuất hiện, cậu ta không thể quen nổi với sự trở về của tôi.

Khi Ngô Tà không có ở đấy, Vương Minh đi đâu cũng được sự giúp đỡ từ những người bạn bè cấp dưới của ông chủ “đã chết” này, giờ Ngô Tà đã về, Vương Minh không còn là ông chủ Vương, dường như lại quay trở về với cảnh ngồi sau quầy hàng chơi dò mìn. Có điều, sau khi đã trải qua nhiều thứ đến vậy, thằng nhãi này cũng bắt đầu phản kháng lại lần đầu tiên.

Cậu ta biết quá nhiều chuyện của tôi. Biết là lúc này, cái đám ô hợp kia đến đây xem chừng không giống như muốn tìm tôi trút giận. Cũng chẳng hiểu muốn làm cái gì.

Tôi quyết định không để ý tới nữa, cúi đầu bảo tất cả mọi người nhặt công cụ lên, hỏi Miêu Học Đông: “Đào sao đây?”

“Ở dưới này toàn là cây gỗ mục hết đấy, đào ra cứ từng lớp từng lớp, đều chôn hết ở dưới lâm trường này nhiều năm nay rồi. Ba tui nói, ổng tuy không nhớ đống gỗ đó là đã đốn được ở đâu, nhưng ổng nhớ khi ổng tìm được mấy đầu mũi tên này, cây gỗ đó là ở góc đông bắc của lâm trường.

Chúng tôi đi đến góc đông bắc, bắt đầu cuốc xới. Tiểu Hoa nhìn hướng Vương Minh chạy đi, bỗng có hơi sững sờ, nói: “Mọi người nhìn ngọn núi này xem, trông giống cái gì?”