[Đạo Mộ Bút Ký] Mười Năm Sau

Chương 42: Mười năm sau Lời cuối sách




Editor: Tiêu

Liên tiếp được nghe những phản hồi của mọi người sau khi đọc xong phần “Mười Năm”, qua 17/8 tôi mới có thể ngồi lại suy nghĩ, tìm ra được điều mình muốn nói. Mặc dù đã giải thích rất nhiều, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng mình cần phải viết lại một chút gì đó nữa, về chuyên môn để gửi tới toàn thể con dân đạo mộ. Có lẽ đây là cái kết theo kiểu “Lá rụng về cội”, lúc vừa mới bắt đầu viết đạo mộ, tôi cũng lặng lẽ mà ngồi lại nghe phản hồi của mọi người, tới cuối cùng tôi nghĩ mình nên làm gì đó thỏa đáng hơn nữa, vẫn là tiếp tục nghe thêm ý kiến độc giả.

Trước đó có rất nhiều bằng hữu hỏi tôi vì sao tôi lại muốn làm nó trong yên lặng, xin lỗi vì đã tạo ra một nút thắt dây dưa như vậy, nhưng đó chính là phong cách của tôi, không thể khác được. Để bắt đầu cho cái việc mang tên yên lặng này, vì sáng tác giống như vô số hố sâu hình thành trong bể khổ, tại đó, tôi chỉ có thể phiêu bạt lang thang, tự mình lạc lõng, trước đây bản thân tôi vẫn luôn giằng xé bên trong đó, rất an tĩnh nhưng cũng rất áp lực. Song chính là vì có các bạn, trong thời điểm tôi cảm thấy gian nan nhất đã ủng hộ tôi, giúp cho mọi sự đơm hoa kết trái, tới nay thì nó đã trở thành một đại thụ.

Chương đoản tín này là để đền đáp lại cho mọi người, tôi thực sự vẫn luôn quan sát, nhưng chỉ là bản thân ghi tạc lại trong lòng, từ từ hội tụ thành một nguồn lực lượng, chống đỡ cho tôi tới gian đoạn cuối cùng.

Cây bồ đề là đại diện cho đại kết cục cuối cùng trong bút ký của tôi, Phật Đà nhẫn nhục dưới gốc bồ để để có ngày được giác ngộ thành Phật, Bồ Tát dùng bình Ngọc Tịnh cùng cành liễu hóa thành đại thụ che trời kéo đi hồng thủy cứu độ chúng sinh, hay như trong thế giới của Đạo Mộ Bút Ký, chúng ta đều cần một cây đại thụ như vậy để đưa đường chỉ lối. Có lẽ khi các bạn đọc xong “Mười Năm Sau” sẽ nhận ra, toàn bộ Đạo mộ từ Tàng Hải Hoa tới Sa Hải, đều là căn cứ để gốc rễ đại thụ hình thành, mà huyết mạch của nó, kéo dài tới chân núi Trường Bạch kia.

Có đôi khi tôi ở nhà một mình ngây ngô rất lâu, chợt nghĩ, thế giới này thực chất giống một cái TV khổng lồ, mà chúng ta chỉ là một thước phim ngắn bên trong đó, phim diễn xong thì coi như là tận số. Còn nhớ khi từngchơi điện tử chứ? Mỗi khi tới màn sau cùng đánh Boss, còn có thể tới được cực hạn. Giống như trong Tiên Kiếm, qua màn Cảnh Thiên và Tuyết Kiến thì sẽ muốn sang màn Du Châu, hoặc như trong Tiên Đỉnh Tru Tiên, Trương Tiểu Phàm và Lục Tuyết Kỳ trở lại Thảo Miếu thôn. Ngay lúc đó tôi rất ước ao cái kết cụ hoàn mỹ ấy, Bích Dao sống chết không rõ, nhưng màn vạt áo và tiếng chuông của Bích Lục vẫn quanh quẩn bên cạnh Trương Tiểu Phàm như trước, tới giờ tôi vẫn còn nhớ như in cảnh đó.

“Hai người đứng lặng như vậy, ngắm nhìn trời đất. Bao nhiêu năm tháng, nhân gian sầu muộn, thoáng qua đều ẩn hiện sâu thẳm trong ánh mắt, sau đó, bọn họ cùng nở nụ cười…. Một làn gió nhẹ thổi qua, chuông gió dưới mái hiên vọng lại, vạt áo xanh biếc phiêu giật, phảng phất mang theo ý cười chưa dứt, tiếng chuông thanh thúy, dựa gió mà lan tỏa mãi ra, quanh quẩn trong thiên địa…”

Rất xin lỗi “Mười Năm” không có được kết cục đẹp đẽ như mọi người vẫn mong muốn. “Mười Năm” kết thúc trong lặng lẽ, về phần vì sao thì trên tôi đã nói qua. Có người bảo là, “Sư thân nhân diên tượng” (là cái con nhân sư) thiếu mất mũi, “venus” (nữ thần tình yêu của Hy Lạp) thiếu mất cánh tay nhưng nàng vẫn đẹp. “Bach” sáng tác bản giao hưởng cuối cùng, còn chưa xong thì đã qua đời, vì thế mà nốt cuối cùng bị ngắt đứt, nhưng như vậy vẫn khiến người người say mê đắm đuối, tôi không muốn bản thân lấy một cái cớ giống thế, nhưng sâu trong thâm tâm mọi người chắc đều đã nhận ra.

Ví như cây kim trên đồng hồ có thể quay ngược lại, tôi mong nó vĩnh viễn dừng ở khoảnh khắc “Ngô Tà”, “Bàn Tử”, ” Muộn Du Bình” đoàn tụ, mọi chuyện kết thúc, nhưng ba người bọn họ vẫn sẽ tiếp tục, tôi muốn “bữa tiệc” này vĩnh viễn không bao giờ dừng lại…

Có lẽ tiếp tục quay ngược thời gian, trở lại biết bao nhiêu buổi chiều hoàng hôn mùa hè các năm trước, khi đó tôi học cấp ba, ngồi một mình trong thao trường, lần đầu tiên suy nghĩ về mộng tưởng và cuộc sống, mà trước đây tôi chỉ biết đem nó viết ra để làm công cụ hấp dẫn các bạn nữ. Khi tôi quay về với hiện thực, những ngày sau không sao tránh được, bản thân miên man suy nghĩ trong buồn chán, cuối cùng trở thành một tác giả viết ra những truyện lay động trái tim ngàn vạn con người. Lúc đó tôi chỉ muốn, tôi một tên mập không có bản lĩnh gì, có thì cũng chỉ là viết truyện, vậy tại sao viết ra rồi lại không dám tiếp tục viết nữa chứ. Không ngờ là vừa viết đã hóa thành chấp niệm, viết tới mười năm.

Về Đại Kết Cục, người tỉ mỉ có thể phát hiện ra, từ “Thất Tinh Lỗ Vương” có Cửu đầu xà bách, “Tần Lĩnh Thần Thụ” có Cây Thanh Đồng, tới thẳng “Mười Năm” có Cây du diên khổng lồ, người đá với “Cây cuống rốn”, trước sau vẫn luôn liên quan tới một chữ “Cây”, cùng với đó là “Mê Hải Quy Sào” và “Sa Hải” lại là hai từ “Hải” khác nhau, “Cây” chính là nhân tố xuyên suốt bộ truyện. Hết thảy Chung Cực đều chỉ quy về một cái cây sao? Tôi cũng tự mình hoài nghi điều đó. Trong “Thuyết Tiến Hóa” của Đác-uyn có viết, mọi người không ai tin mình được tiến hóa từ “loài vượn”, mà giờ thì chúng ta đều đã chấp nhận hết cái sự thật này, người chính là từ “loài vượn” mà thành, “vượn” được tiến hóa từ loài động vật thất hơn, động vật thì lại được tạo lên từ thực vật, thực vật ban đầu tới từ “biển”, trong “biển” từ thủa sơ khai chỉ có một vài “vi sinh vật” đơn bào.

Điều thần kì của thế giới này, chính là từ cái nguyên thể giản đơn, luôn luôn ẩn giấu những điều cực kỳ phức tạp. Trong hệ ngân hà có hơn một nghìn hành tinh, trong vũ trụ lại có cả nghìn ngân hà, mỗi người trong đầu cũng có tới cả nghìn dây thần kinh, rồi tới Trái Đất này cũng phải có hàng nghìn giống loài cùng sinh sống. Tất cả nguyên nhân của những chuyện phức tạp, đều bắt nguồn từ sự giản đơn. Phật nói, một bông hoa một thế giới, một chiếc lá một cây bồ đề. Thần nói, phải có ánh sáng, vì thế liền xuất hiện ánh sáng. Đạo gia nói, đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.

Trước đây tôi cứ nghĩ là hơn ba mươi triệu năm trước, có một thiên thạch màu đen bay xẹt qua bầu trời đêm, rồi rơi xuống đại dương, trên đó đem theo “vi sinh vật” sinh sôi nảy nở trong nước biển, rồi hình thành thực vật… Cuối cùng thì chính đó cũng nhào nặn ra toàn bộ hệ sinh thái của Địa cầu này, giống như trên cây Thanh Đồng có những hoa văn phức tạp vậy. Nhưng nghĩ theo trộm mộ tới đây thì đã không còn trong phạm vi lịch sử, đây là khoa học hoặc là thần học rồi, vì thế mà tôi không thể viết vào. Nếu có đọc giả nảo muốn hỏi lại, tôi chỉ có thể nói, phía sau cửa Thanh Đồng thực chất không có gì hết, nhưng cũng chính là hết thảy cái gì cũng có, nó bao hàm vô vàn khả năng, chứa đựng từ những thứ có hình thức hợp thể khổng lồ, rồi những thứ hỗn độn nhưng có thứ tự, tới những thứ giản đơn đan xen với phức tạp, giống như vũ trụ vô biên kia, cho nên tôi không thể hình dung hết được.

Kỳ thực tôi cũng giống mọi người, không những đã suy nghĩ cả vạn lần, sau cửa Thanh Đồng rốt cục là cất giấu cái gì mới được, hết thảy Chung Cực là gì, đáp án thực chất rất nhiều, cửa Thanh Đồng khởi đầu từ một cố sự, bắt nguồn ở thời kỳ văn minh Hoa Hạ, giống như khai phá thế giới trong Kinh Thánh, được giấu trong một căn phòng trống rỗng, thoạt nhìn như không có gì khác lạ, nhưng chúng ta là ở bên ngoài, như là đối với thế giới này không cái gì không biết, tiếp tục cuộc sống mưu sinh của mình, mà cửa Thanh Đồng lại biểu thị cho một trò chơi trong thế giời Bug này (Bug theo tớ được biết là hoàn mỹ)

Vậy sự hoàn mỹ trong thế giới thực sự của chúng ta đang ở đâu chứ? Không ai biết, có thể là trong núi Trường Bạch trang nghiêm, đời đời đóng băng chồn vùi sâu bên dưới một thần minh viễn cổ vẫn đang ngủ say, “Đuôi báo răng hổ” của Tây Vương Mẫu, “Tay người thân rắn” của Phục Hy… Lại là những thần thánh khác nữa.

Tôi nghĩ, giả như những cái đó tồn tại thật, nhất định họ sẽ không muốn bị cái thế giới ồn ào của chúng ta quấy rầy, vì thế nên nơi đó cần một người bảo hộ- Trương Khởi Linh, người này nhất định phải sống cực lâu, không thất tình lục dục, không rơi vào nhân thế luân hồi, có thể trước sau kiên đinh như một. Mà thân thế như vậy đối với người đó mà nói là vô cùng tàn khốc. Chính như “Hải Thượng dương cầm sư” vào năm 1900 đã tuẫn táng ngoài biển, ông ấy vì sao không- hạ bè rời khỏi chiếc thuyền sắp đắm, là vì ông ấy sinh ra trên chiếc thuyền đó, nhân sinh ở đâu, nơi đó chính là thế giới của người ấy, thâm tâm Trương Khởi Linh bị ràng buộc trong thế giới của cửa Thanh Đồng, nhân gian hòa hợp đối với người đó mà nói chính là mong muốn bất thành- cho tới khi Ngô Tà xuất hiện.

Phật nói, nếu hai người có duyên, cho dù cách biệt mười năm vẫn có thể ngoại ý trùng phùng. “Uông Tàng Hải ghi lại, đi theo xích sắt xuống dưới, thấy cánh cửa Thanh Đồng hùng vỹ sừng sững chôn trong chân núi đá, trong đó có hàng ngàn hàng vạn người đá, thai đá đang thành hình, cuống rốn lối với vách đá, vô tình vô dục, đã được đánh số, nhiều không đếm xuể, bất tận không thôi.” Trương Khởi Linh nào chưa quay về kịp, có thể sẽ hóa thành tượng đá lưu lại trong miếu lạt ma, khóe mắt rưng rưng vì ai mà chảy xuống? Đây hết thảy chỉ có thể giao cho mọi người tự bình phầm.

Về phần Ngô Tà, cuối cùng thì cậu ta sẽ đi đâu? Có thể nói là, mục đích cậu ta tìm kiếm là ở nơi nào? Ngô Tà không phải người ham công danh, từ “Cầu Đức Khảo” “Trần Bì A Tứ” “Uông Tàng Hải” thậm chí ngay tới “Ngô Tam Tỉnh”, đều mang trong lòng suy tính, nhưng Ngô Tà lại không vì tiền tài và quyền lực, cậu ta chỉ mang lòng hiếu kỳ và chấp niệm cả đời hướng về người bằng hữu của mình, cậu ta thầm muốn tháo gỡ được quá khứ của người đó nhưng lại vô tình lạc vào mê cục, càng lún lại càng sâu, giờ đây thì cậu cũng đã đi tới cùng rồi.

Số phận vẫn luôn có hai mặt kết cục, một là ai cũng mui mừng, một là ngọc nát bình tan, mà trước cửa Thanh Đồng, lúc đó Ngô Tà đã nhận ra được tâm nguyện ban đầu của mình, cậu ta không thể chống lại việc mỗi giây mỗi khắc sống một ngày như phải đợi chờ cả một năm đằng đẵng suốt thế kỷ qua, cậu ta có thể dùng “Vũ Tử Tham” để buông bỏ tất cả chấp niệm, không quan tâm tới phía sau kia thực chất là gì, không quan tâm Trương Khởi Linh từ đâu tới, thậm chí không quan tâm luôn mình có còn là cùng một người nữa không, cậu ta chỉ để ý, trong thâm tâm vẫn còn “Muộn Du Bình” kia.

Vì thế mà, Ngô Tà giống như Bàn Tử đã cùng nhau siêu thoát rồi, buông xuôi rồi, nhân sinh tựa như một giấc mộng dài, ngoại trừ có vài cảnh là khác trong mơ, chúng ta vẫn luôn tồn tại trong đó và hỗ trợ cho nhau, có ân oán, có được mất, có thị phi, sẽ theo hết thảy mà buông bỏ, và giờ mới có người để ý rằng thời gian ở cùng nhau thực quá ngắn ngủi, nhân sinh có được bao nhiêu cái mười năm như thế? Đây sẽ là kết cục tốt nhất, vì từ nay về sau, cậu ta không cần mạo hiểm nữa, không cần bôn ba nữa.

Vận mệnh tất thảy đã an bàn thì con người có muốn xoay vần cũng không được, nhưng mơ hồ vẫn có hàng ngàn hàng vạn mối liên hệ, ví như một người tới lúc phải làm chuyện gì, chuyện gì cần phải kết thúc thì kết thúc, không kết thúc thì nghĩa là chưa tới lúc, mà có liều mạng muốn kết thúc cũng không thể được.

Giống như rất nhiều năm trước, tôi từng nằm mơ, có người nói trong cơn mộng mị sẽ không thấy được màu sắc, nhưng cơn mộng mị của tôi lại có, ở đó có một người trẻ tuổi, một thân áo trắng như tuyết, ánh cười xán lạn như nắng hè, tôi hỏi người đó, sau cánh cửa kia rốt cục là gì vậy, người ấy chỉ lắc lắc đầu cười nói, phải tự đi vào mới biết, nhưng tôi có làm thế nào cũng không sờ tới cánh cửa kia, đã chợt tỉnh giấc. Nhiều năm sau, tôi lại mơ một giấc mơ giống như vậy, trong mơ tôi đẩy cánh cửa kia ra, trước mặt rõ ràng chính là người trẻ tuổi hồi trước, người ấy mỉm cười với tôi và nói, thứ được giấu phía sau cánh cửa, chính là tôi đó…

Để giải được trò đùa này, người ấy đã trong mộng đợi tôi mười năm.

________END____________