Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 1 - Chương 15: Cái rắm




Bàn Tử giương khẩu súng ngắn chỉ còn một viên đạn vinh dự, ra hiệu cho Muộn Du Bình, ý là: để tôi liều mạng với nó cho rồi? Muộn Du Bình khoát tay không đồng ý, rồi ra hiệu cho chúng tôi làm theo động tác của hắn, bịt mũi lại, còn hắn một tay bịt mũi Phan Tử, một tay tắt đèn mỏ.

Tức khắc, tất cả chìm trong khoảng không tối đen như mực, ngoại trừ tiếng kèng kẹc đáng sợ vang lên từ bốn phía, tôi chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Trong những giây phút sinh tử ấy, tất cả lực chú ý của tôi đều tập trung vào thanh âm ghê rợn kia, dường như nó càng lúc càng gần, trong không khí bắt đầu xuất hiện một thứ mùi tanh tưởi kỳ lạ ập thẳng vào mũi.

Tôi sợ đến mức gần như nín thở, âm thanh đó càng lúc càng rõ ràng, chợt có cảm giác mình giống như một tên tội phạm đang ngắc ngoải chờ chết. Đột nhiên, trong một thoáng ngẩn ngơ, âm thanh kia bỗng dưng im bặt! Lòng tôi run lên, chẳng lẽ nó phát hiện ra chúng tôi rồi?

Qua chừng 5,6 phút đồng hồ, một tiếng “kèng kẹc” âm trầm nhưng cực kỳ rõ ràng đột nhiên vang lên bên cạnh chúng tôi, rõ ràng đến sắc nét, ôi trời ơi, hình như nó phát ra ngay cạnh lỗ tai tôi! Da đầu lập tức tê dại, tôi liều mạng che kín miệng mình để khỏi thốt lên tiếng kêu sợ hãi, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối khiến quần áo ướt đẫm.

Chỉ mấy phút đồng hồ thôi mà tôi tưởng chừng mình đang phải chịu đựng nỗi giày vò khủng khiếp nhất, trong đầu là một khoảng trống rỗng, chẳng biết cuối cùng sự sống hay cái chết đang chờ đợi mình phía trước. Qua chừng 30 giây, rốt cuộc âm thanh kia cũng dời đi chỗ khác, trong lòng âm thầm thở phào một cái, má ơi, may mà vẫn còn một con đường sống. Đột nhiên, “bụp” một tiếng, chẳng biết tên chết toi nào lại đánh rắm vào lúc này!

Âm thanh kia đột nhiên biến mất, cùng lúc đó, đèn mỏ sáng lên, tôi lập tức trông thấy một khuôn mặt khổng lồ quái đản cơ hồ dán sát vào lỗ mũi mình, hai hốc mắt không ngươi nhìn chòng chọc vào mắt tôi, khiến tôi sợ đến mức lảo đảo lùi lại vài bước. Lúc này, Muộn Du Bình quát to một tiếng: “Chạy!” Trông Bàn Tử có vẻ vụng về nhưng thật ra lại vô cùng nhanh nhẹn, thoáng cái hắn đã lăn qua cõng Phan Tử lên lưng rồi nhanh chân bỏ chạy, tôi theo phía sau, vừa chạy vừa mắng to: “Bàn Tử chết toi, có phải anh đánh rắm không đó?”

Mặt Bàn Tử đỏ bừng: “Khỉ gió! Con mắt nào của cậu trông thấy Bàn gia đây đánh rắm hở!”

Tôi ảo não: “Tôi bảo này, mẹ nó anh đúng là đồ tai họa!” Lúc này, đột nhiên nghe Bàn Tử phía trước kêu to một tiếng: “A~~~~~~~~~”

Tôi cả kinh, vừa định hỏi hắn “a” cái gì, đột nhiên chân bước hụt một cái, cũng “a” một tiếng thật to. Thì ra vừa rồi không cầm theo đèn mỏ, mò mẫm chạy loanh quanh mấy vòng, bất chợt chân bước hụt vào khoảng không, lại không thể nhìn thấy phía dưới có gì, chẳng biết nông sâu ra sao. Cảm giác lúc này thật giống như đang rơi vào một cái vực sâu không đáy!

Chỉ có điều cảm giác ấy rất nhanh đã được thay thế bằng sự đau đớn của cái mông tội nghiệp. Đang hoa mắt chóng mặt, đột nhiên một luồng sáng lóe lên, Bàn Tử vừa bật cái đèn pin mắt sói của hắn. Tôi nhìn xung quanh một vòng, phát hiện đây là một thạch thất thô sơ trống trải, trông khá giống chỗ ban nãy chúng tôi mới đại chiến với lũ bọ, nhưng kích thước của chúng lớn nhỏ khác nhau nên tôi biết chắc chắn không phải cùng một chỗ. Nhưng lúc này Bàn Tử vô cùng căng thẳng, nói: “Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, không phải là cái chỗ có đám bọ chết tiệt đó chứ?”

Tôi nghĩ may mà còn có Muộn Du Bình ở đây, ít nhất sẽ không phải sợ mấy con côn trùng kia, quay đầu nhìn lại, khỉ thật, hắn biến đâu mất rồi? Không lẽ chúng tôi lại chạy mỗi người một đường? Tôi vội vàng ngẫm lại một chút mới nhớ ra, vừa rồi tình thế hỗn loạn, tôi cũng chẳng để ý xem hắn có chạy theo đằng sau không. Nghĩ đi nghĩ lại, tuy không biết con quái vật kia là cái thứ khỉ gió gì, nhưng làm gì có chuyện nó để mặc chúng tôi chạy mất như thế này. Nhất định là Muộn Du Bình đang ở phía sau giúp chúng tôi chặn nó lại, thật không biết hắn lành dữ thế nào rồi.

Trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì hắn cũng chết thôi. Bàn Tử kiểm tra bốn phía một chút, sau đó thả Phan Tử vào trong góc rồi ngồi xuống xoa xoa cái mông: “Đúng rồi, có chuyện này nhất định phải hỏi cậu. Đám các cậu cũng tới đây tìm ấn quỷ phải không?”

Tôi ngơ ngác: “Chẳng lẽ thật sự có vật đó?”

Bàn Tử cẩn thận nghe ngóng, chắc chắn chẳng có cái quái gì chạy theo tới đây rồi mới nhẹ giọng trả lời tôi: “Sao? Mấy người chẳng biết gì cả mà cũng dám chui vào cái mộ này à? Thế cậu có biết Lỗ Thương Vương trong mộ này từng làm gì không?”

Tôi nghe vậy, cảm thấy có thể moi được chút thông tin từ miệng hắn, liền nói: “Chẳng phải ông ta chỉ là một chư hầu nhỏ thôi sao, có điều nghe nói có thể mượn âm binh đánh giặc.”

“Cái rắm!” Bàn Tử khinh thường liếc tôi một cái, “Tôi nói cho cậu biết, cái gã gọi là Lỗ Thương Vương, rồi lại còn mượn âm binh đánh giặc gì đó, chẳng qua là do người ta bốc phét một tấc đến giời thôi! Trong cổ mộ này có ẩn dấu bí mật, nếu tôi không nói, cho dù cậu nghĩ đến nát óc cũng đố mà đoán ra được!”