Đảo Môi Tiểu Bảo Bối Nhi

Chương 12




An nhi mặt đỏ như sắp bị thiêu cháy liều mạng đem chính mình giấu ở trong chăn, còn có……“Bính!…… Rắc…rắc…(tiếng gãy vỡ)……”, không biết cái gì đập xuống đầu đánh gãy mạch hồi tưởng của hắn, hắn choáng váng đứng lên, nguyên lai tiểu Phúc đặt mấy cái gói to gói nhỏ ở trên cao cạnh giường khi hắn xả chăn liền ngã xuống đây, An nhi nghi hoặc nhìn một chút, như thế nào lại rơi xuống? Bất quá trước kia cũng thường xuyên phát sinh chuyện tương tự, An nhi cũng luôn đem đồ vật này nọ tùy tiện theo chăn xuống, bỏ qua vấn đề trọng yếu này cùng với thảm cảnh mớ sách bị quăng lung tung, vựng vựng hồ hồ ngã xuống ngủ.

Lúc này hắn cái gì cũng không còn nghĩ đến cho nên rất nhanh liền tiến nhập mộng đẹp. Trong mộng, có lửa nóng dây dưa.

………..

Trong Bình An biệt viện, có một tiểu Bảo Bối nhi đang chìm trong giấc ngủ hương vị thập phần ngọt ngào.

“Tiểu Quai, tiểu Quai…………” Mông lung cảm thấy có người gọi hắn, thật phiền toái, An nhi xoay người không để ý tới,“Ngoan, ngươi nếu không tỉnh ta chỉ còn cách dùng tuyệt chiêu thôi!”

Không để ý tới, không để ý tới, phiền chết rồi, ta muốn đi ngủ! Bảo Bối nhi vẫn tiếp tục ngủ.

“Không có biện pháp, ta không muốn đánh thức cái lỗ tai cực thính kia của tiểu Phúc.” Long Nghị Vân thì thào nói, tuy rằng trong miệng nói không có biện pháp thế nhưng bên miệng lại mang theo một nét thoáng hiện cười gian khẩn cấp.

Hộc hô hô…… Bảo Bối nhi ở trong mộng hết hơi đành phải mở mắt ra nhìn xem là ai đoạt mất không khí của hắn, lại chứng kiến mặt Long Nghị Vân trong gang tấc ở vùng phụ cận, trong mắt mang theo ý cười nhìn mình.

Long Nghị Vân nhìn thấy An nhi tỉnh lại đang lúc cao hứng đã thấy tiểu Bảo Bối nhi trợn to mắt quan sát hắn, trong chốc lát liền nhắm mắt lại nói:“Nguyên lai lại là đang nằm mơ, ngươi có thể để yên cho ta ngủ hay không a?”

Mắt thấy tiểu Bảo Bối nhi còn muốn ngủ tiếp, Long Nghị Vân vội ôm nhóc tựa vào trong lòng mình:“Bảo Bối nhi, thật là ta, ngươi không phải đang nằm mơ! Mau tỉnh lại.” Vừa nói vừa không quên thừa dịp Bảo Bối nhi mơ mơ màng màng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc hôn tới hôn lui, lén trộm ăn đậu hủ.

Bảo Bối nhi mở mắt ra miễn cưỡng liếc mắt nhìn Long Nghị Vân một cái, ở trong lòng Long Nghị Vân cọ cọ, tìm một vị trí thoải mái:“Nguyên lai lần này là thật a?!”

Nhìn nhìn An nhi nửa đêm có người xâm nhập cũng không hề có ý thức nguy cơ,Long Nghị Vân không biết là có phải nằm ở vấn đề giáo dục hay là do chính hắn xông tới, cái này chỉ sợ là không có năng lực thuyết phục đi? Nghĩ nghĩ vẫn là tự lấy lí do này an ủi mình cũng tốt, vạn nhất lại bị Thạch Phá Thiên bắt gian tại trận, hắn cũng không biết nên nói qua loa tắc trách cái gì.

“Bảo Bối nhi, ngoan, ta có việc muốn nói với ngươi.” Long Nghị Vân ôn nhu nhỏ nhẹ. Tuy nói trong viện có người giúp mình trông chừng, thế nhưng vẫn là có chút chột dạ.

Bảo Bối nhi mở ra cái miệng nhỏ nhắn đỏ au ngáp một cái:“Vậy ngươi nói a!” Còn không mau nói, có thể nào ngươi nửa đêm phá ta ngủ là tới tìm ta ngoạn? Vô nghĩa nhiều như vậy.

“Bảo Bối nhi, ta muốn đi phụ cận Thái Sơn có công vụ, ngươi có muốn đi cùng ta?” Lần này đi tới hơn một tháng, không lừa đem theo Bảo Bối nhi ta chẳng phải là tương tư thành hoạ.

“Công vụ? Kia chẳng phải là việc rất nhàm chán? Chơi không vui.” Bảo Bối nhi nhìn qua có chút hứng thú hết thời, ngươi nửa đêm đem ta đánh thức, ta trước làm khó dễ ngươi một chút rồi nói sau, không biết ta giận nhất chính là bị kéo rời giường sao?!

“Không nhàm chán không nhàm chán! Lúc này là thời điểm người trong võ lâm diễn ra võ lâm đại hội, ta đại diện triều đình ước hẹn với minh chủ võ lâm tiền nhiệm sẽ đi tham gia, loại sự tình này rất vui a, người trong võ lâm đều thích bay tới bay lui, vũ thương lộng kiếm, Bảo Bối nhi trước kia nhất định là chưa thấy qua. Đi thôi đi thôi! Ta cam đoan chơi vui lắm!” Long Nghị Vân cố gắng thuyết phục Bảo Bối nhi, không tiếc đem võ lâm đại hội của người ta miêu tả thành đoàn xiếc ảo thuật.

“Như vậy a…………” Bảo Bối nhi giả bộ làm một bộ dáng suy tư, nhìn nhìn Long Nghị Vân có chút  khẩn trương, trong lòng cười trộm, vẫn là người này đối với  mình tốt nhất, ha ha………… So với trong nhà những người khác đều sủng ái mình, không biết tại sao, chính mình luôn luôn thông minh lại chỉ muốn tuỳ hứng với hắn. Chứng kiến bộ dáng hắn vì mình mà sốt ruột, từ tâm trạng không vui cũng biến thành đắc ý .“Được rồi!” Có hắn cùng đi chơi hẳn là cũng không chán đi?! Bảo Bối nhi nhịn không được mỉm cười ngọt ngào.

Long Nghị Vân rất sợ Bảo Bối nhi nói “Không đi”, nếu Bảo Bối nhi không muốn đi thì hắn cũng sẽ không có lập trường đi thuyết phục Thạch Phá Thiên, cho nên mới nửa đêm tới hỏi ý kiến nhóc. Nghe thấy thanh âm “Được rồi” mới yên lòng, lúc này mới cảm nhận đầy đủ được trạng thái hiện tại —  ôn nhu hương đang ở trong lòng a!

Một người nam nhân, nửa đêm ở trên giường trong phòng của người mình yêu, này, có phát sinh chút gì đó cũng là chính đáng đi?! (đạo lý gì thế ==||||)

Long Nghị Vân thật sự nhịn không được hấp dẫn, cúi đầu hôn hôn Bảo Bối nhi đang cười đến cái mũi thon nhăn lại.

Bảo Bối nhi liếc nhìn Long Nghị Vân một cái:“Ngươi, ngươi này là có ý gì?” Như thế nào luôn chiếm tiện nghi của hắn nga?!

“Bảo Bối nhi, ta rất thích ngươi. Cho nên mới muốn hôn ngươi, ôm ngươi một cái.” Xem ra tiểu Bảo Bối nhi còn không biết lòng mình, bất quá mình sẽ làm nhóc hiểu được. Long Nghị Vân nhìn thấy tiểu bảo bối nghe được lời này ngơ ngác không biết như thế nào đáp lại, rốt cuộc nhịn không được cúi đầu, đem Bảo Bối nhi đang nghi hoặc hôn xuống miệng.

Hắn ôn nhu kiên trì bắt buộc Bảo Bối nhi phải mở ra cái miệng nhỏ nhắn làm cho lưỡi mình linh động tiến vào, sau khi cảm giác được Bảo Bối nhi tò mò vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng mà thử cùng đáp lại, Long Nghị Vân cũng dứt bỏ sự kiềm chế cuồng dã hôn lấy đôi môi anh đào của Bảo Bối nhi, bàn tay to của hắn liền ý thức trộm  xâm nhập vào tẩm y của nhóc, tìm được đôi nộn anh nho nhỏ kia mềm nhẹ phủ xoa……

Bảo Bối nhi bị y hôn mơ mơ màng màng, từng đợt tê dại truyền đến, làm cho hắn quên thốt ra kháng nghị, chỉ có thể ở gục bên cổ Long Nghị Vân cắn nhẹ cố gắng kiếm không khí để thở.

Thật muốn cứ như vậy đem bảo bối áp đảo, Long Nghị Vân vô hạn khát vọng theo vết cắn bên cổ của Bảo Bối nhi ngẩng đầu, do dự một chút vẫn là lưu luyến rút ra hai tay đang đầy hạnh phúc, sửa sang lại quần áo cho Bảo Bối nhi, nhìn thấy nhóc bởi vì hắn vừa mới hôn nồng nhiệt mà ửng đỏ hai gò má, lo lắng xem có nên phóng túng chính mình một chút hay không , sau một lúc lâu đấu tranh vẫn là ở cái miệng nhỏ nhắn đang thở gấp của Bảo Bối nhi nhanh chóng hôn một cái, lúc này mới dùng chăn gói kỹ lưỡng Bảo Bối nhi, buông tay ra đứng dậy.

“Hảo Bảo Bối nhi, ta đi trước, ngươi ngủ tiếp đi! Ta sẽ nghĩ biện pháp cho đại ca ngươi đáp ứng, đến lúc đó ta tới đón ngươi.” Long Nghị Vân sợ rằng nếu còn dừng lại sự tình càng không thể vãn hồi, vội vàng giải thích liền mở cửa rời đi, lưu lại Bảo Bối nhi vẫn còn giương miệng hướng nơi cửa vừa đóng.

“Cái gì chứ! Nói đi là đi, còn để cho ta ngủ tiếp.” Bảo Bối nhi một bên oán hận một bên nằm xuống, nhắm mắt lại thử tiếp tục đi vào giấc ngủ. Qua một hồi lâu, vẫn là mở ra một đôi mắt to không hề buồn ngủ, nhìn chằm chằm trần nhà đã lâu, tức giận đối với không khí nói:“Bảo ta như thế nào ngủ được a?! Hừ!” Đô cao cái miệng nhỏ nhắn, một lát sau cũng không tự giác xả thành hình dạng cong cong (cái kỉu cuộn người như con tôm ấy =]]), lộ ra một nét thoáng hiện ý cười.

Đi vào trong viện Long Nghị Vân miệng trương so với Bảo Bối nhi còn muốn cao hơn, cái tên Như Ý muốn mình thông khí mà chết sống đòi tự nguyện theo tới kia, được xưng là người khiến các khuê nữ tương tư thành hoạ đến tột cùng ở đâu? Chẳng lẽ gã sợ bị lão huynh Thạch Phá Thiên bắt được nên trốn đi xem náo nhiệt?! Đang tính không để ý tới gã cứ như vậy mà rời khỏi đây, lỗ tai lại nghe thấy trong phòng bên cạnh truyền đến thanh âm khả nghi.

Là đi hay là ở lại? Long Nghị Vân do dự một chút, suy nghĩ thanh âm phát ra từ gian phía bên phải phòng này, hẳn chính là nơi tiểu Phúc ở mà Bảo Bối nhi đã nói qua với hắn,có thể nào là cái tên thích khách bất hạnh nào đó trốn vào đây khi tiểu Phúc đi vắng, nếu không phải nghe nói tiểu Phúc bởi vì thân phận quản sự cửa hàng nên được ở trong này, hơn nữa lo lắng đến vấn đề an toàn của Bảo Bối nhi, Long Nghị Vân vẫn là đem lỗ tai tới gần phòng chuẩn bị tìm hiểu sự tình. (dại dột, thật là dại dột =]])

Không đợi hắn đến gần sát cửa sổ, cánh cửa sổ kia liền “Chi nha “một tiếng ở trước mặt hắn mở ra dọa Long Nghị Vân nhảy dựng, không đợi đến lúc hắn tỏ vẻ kinh hãi, chỉ thấy Như Ý nhẹ nhàng xảo xảo nhảy ra, bất quá, lúc cửa sổ đóng tựa hồ còn có một thứ cũng bị tung đến, bị Như Ý tay mắt lanh lẹ ôm vào trong ngực, Long Nghị Vân tập trung nhìn vào, ra là một chiếc hài.

Không kịp nén giận Như Ý, Như Ý đã đem hài kia bỏ vào trong lòng, cười nói:“Được rồi! Ngươi đã xong việc thì chúng ta đi nhanh đi!”

Long Nghị Vân tựa tiếu phi tiếu nói:“Ngươi không phải nói cho ta thông khí sao? Là ai cứng rắn nói không có ngươi giải quyết không dứt vấn đề khó khăn của ta?” cái thứ vô liêm sỉ không nghĩa khí!

Như Ý không thể không biết xấu hổ:“Dù sao cần đề phòng chính là tên tiểu trinh thám tiểu Phúc kia, ta tự thân xuất mã đòi công bằng từ hắn, chẳng lẽ không phải là giải quyết vấn đề khó khăn vì ngươi sao?”

Hai người vừa nói vừa từ bên trong đường nhỏ nơi Bình An biệt viện lẻn ra, chạy nhanh qua cửa, thẳng đến vương phủ.

Cửa kế tiếp phải giải quyết chính là Thạch Phá Thiên kia! Long Nghị Vân đắc ý suy nghĩ, may mắn chính mình sớm để lại một chiêu phòng bị! Một cửa này tuy rằng không dễ dàng, nhưng nhất định có thể qua!