Đảo Mộng Tưởng

Chương 20




Edit: Thỏ

Một lần đó hắn làm Trần Thiên suốt bảy, tám tư thế,mặc cho y van xin thế nào cũng không chịu buông tha. Không phải Trần Thiên không muốn giải thích, nhưng mà hắn có bệnh, lúc này có nói gì cũng vô ích thôi.

Thẳng đến khi y thực sự chịu không nổi, liên tục xin tha và cảm thấy mình sắp ngất xỉu thì Phàm Triệt mới dừng tay; sau đó hắn lại không ngừng vuốt ve, hôn môi Trần Thiên, tiếp theo là một loạt thái độ tiêu cực tự trách bản thân cùng với việc tìm kiếm sự tha thứ và cứu rỗi từ vợ mình. Đây đúng là một chiêu cũ rích, nhưng khách quan mà nói mỗi lần Phàm Triệt cắn rứt lương tâm đều xuất phát từ sự hối hận thật lòng, chẳng qua khi cơn điên bộc phát thì hắn không thể khống chế được bản thân.

Trần Thiên có thể làm gì đây chứ? Y chỉ có thể lựa chọn tha thứ một bệnh nhân tâm thần! Hành động tha thứ này không phải vì thông cảm cho đối phương mà là vì sự an toàn của chính mình.

Tồn tại, để có thể tồn tại vẫn phải nương tựa vào Phàm Triệt, mặc kệ thế nào cũng phải chịu đựng hắn, Trần Thiên tự nhủ trong lòng như vậy. Kết quả mỗi lần đều giống nhau, sau đó từng chuyện chìm vào quên lãng. Tuy nhiên tình trạng này lâu lâu mới phát sinh một lần, và vấn đề thường xuất phát từ Trần Thiên.

Phàm Triệt luôn dùng danh nghĩa tình yêu, hắn nói rằng vì quá yêu y nên mới lo được lo mất. Đôi khi Trần Thiên muốn lớn tiếng cãi rằng: Thứ cậu cần không phải tình yêu của tôi, mà cậu cần một bác sĩ tâm thần!  Đáng tiếc đây là hòn đảo hoang thì đào đâu ra bác sĩ, chung quy vốn chỉ có hai người bọn họ sống vất vưởng mà thôi – bao gồm một kẻ thần kinh không bình thường ở cùng với một kẻ thần kinh rất bình thường nhưng sắp bị làm cho phát điên lên được.

Có khi Trần Thiên cũng nghĩ, nếu một hôm mệt mỏi buông xuôi, y sẽ đâm mình một nhát dao rồi thoi thóp chờ chết trên đảo. Hoặc là đói chết, hoặc là bị thú hoang cắn chết trong một ngày chưa biết rõ ngày nào, so với nỗi khổ sở mà Phàm Triệt mang lại vẫn dễ chịu hơn nhiều lắm, rốt cuộc có thể chết trong tay bản thân… Trần Thiên ngẩn ngơ suy nghĩ, tiếp theo tựa như có gì đó ập tới tâm trí rất nhanh, y vội đưa tay vỗ mặt, cười gượng và lắc đầu. Y cảm thấy hình như mình đã có dấu hiệu bất thường đôi chút, vì giờ phút này mà còn nghĩ đến những chuyện như vậy.

Đương nhiên Trần Thiên không dám giết Phàm Triệt, bằng không mười Phàm Triệt hẳn đã sớm chết trong tay Trần Thiên. Y sợ gặp người chết, càng sợ bản thân phải chết. Đối mặt với gã thanh niên nắm trong tay một đống sò và trưng ra vẻ mặt chờ khen ngợi ấy, Trần Thiên cũng đành gật đầu hùa theo. Sống ở đây trong một khoảng thời gian quá dài, dài đến nỗi y cảm thấy mình đã mất đi năng lực phản kháng, bởi vì nơi đây không có gì có thể khiến y vui vẻ, cũng không có gì khiến y thương tâm. Chuyện gì cũng không có, chẳng qua chỉ tồn tại như bóng ma. Nói đoạn Trần Thiên chậm chạp gật đầu: “Tôi đã biết.”

Y cúi đầu tiếp tục nhóm lửa, Phàm Triệt nghe xong thì biểu cảm trầm xuống: “Vợ, có phải em đã quên nói gì hay không?”

Giọng điệu của đối phương bắt đầu kỳ quặc, y sực nhớ Phàm Triệt đã từng ra lệnh mặc kệ thưa thốt gì chăng nữa, chỉ cần nói chuyện với hắn thì cuối câu phải kèm theo một chữ chồng. Ban đầu Trần Thiên cảm thấy chuyện này rất biến thái nhưng lại không thể không đồng ý bởi vì y đã từng hô to ‘chồng ơi’ vài lần trong xấu hổ, sau này cũng dần quen. Chẳng qua là một danh xưng thôi mà, không cần làm quá lên… Trần Thiên tự an ủi bản thân như thế.

“Tôi biết rồi chồng.” Trần Thiên bó tay, đành gọi thêm lần nữa.

Vừa nghe thấy chữ này, một Phàm Triệt vốn dĩ đang cau mày gắt gỏng cũng trở nên tươi tỉnh như hoa. Một tiếng ‘chồng ơi’ giống như liều thuốc vạn năng của Phàm Triệt, hắn thích nghe Trần Thiên gọi mình như thế. Phàm Triệt xốc nhẹ đám sò trên tay mình, còn cúi đầu liên tục hôn lên trán Trần Thiên.

“Hôm nay mình đi bãi biển sớm chút em nhé.”

“Được.”

Trần Thiên ngẫm nghĩ rồi gật đầu, y vốn không làm gì nhiều ở đây nhưng mỗi ngày đi dạo biển đã trở thành thói quen bắt buộc. Có lẽ y không nuôi hi vọng được ai đó từ thế giới ngoài kia phát hiện ra mình, nhưng chỉ cần nhìn ngắm bờ biển và một màu nước xanh, những thứ đó tựa như chiếu rọi vào con tim y vậy. Cảnh vật thanh bình khiến tâm trạng nóng nảy của y trở nên tĩnh lặng không ít.

Thật ra Trần Thiên ăn chẳng bao nhiêu, sức ăn của y và hắn hoàn toàn khác nhau. Y không có nhu cầu vận động nhiều, cùng lắm trước khi mặt trời xuống núi thì chỉ đi dạo, hóng gió ở biển một chút mà thôi. Ngược lại Phàm Triệt mỗi ngày phải đi săn thú nên ăn rất khỏe, hoặc do vóc dáng cao to vạm vỡ, mỗi ngày phải săn thú ở cường độ cao cho nên cần nạp năng lượng gấp bốn, năm lần so với Trần Thiên. Điều này đúng là không thể tưởng tượng, đôi khi Trần Thiên buồn chán nghĩ những thứ hắn ăn vào bụng rốt cuộc đã tiêu hóa đi đâu?

***

Hôm nay Phàm Triệt bắt một sọt cá biển và một ít sò. Trần Thiên thích ăn sò nên món sò đều do Trần Thiên chén sạch. Nó cũng như món tráng miệng thôi chứ chẳng no nê gì, cá biển thì chỉ ăn một tẹo, còn lại đều chui vào dạ dày Phàm Triệt.

Trần Thiên ăn xong bèn dọn dẹp, tầm này thời tiết thường nóng bức nhưng hôm nay lại rất mát mẻ. Không khí oi ả đương nhiên khiến y không muốn ra ngoài, y không thích cảm giác bị ánh nắng mặt trời chiếu vào mặt mình, rất khó chịu. Y chờ vài thêm vài giờ, cũng là lúc mặt trời sắp xuống núi, thẳng đến khi đi tới bãi biển đã là hoàng hôn, gió biển thổi mạnh.

Phàm Triệt săn thú xong cũng nhàn rỗi, hắn sẽ dành thời gian làm vài cái bẫy rập. Bẫy này có tác dụng rất tốt, hầu như ngày nào cũng có một ít động vật chui đầu vào bẫy. Hắn còn vội hơn so với Trần Thiên, dù sao hắn cũng là trụ cột của gia đình, đương nhiên Phàm Triệt sẽ vui vẻ làm tất cả vì y. Tóm lại hắn có lý lẽ của riêng mình, đàn ông lo lắng cho vợ chính là chuyện đúng đắn từ trước đến nay.

Trần Thiên vốn không có gì để nói, nếu chính xác hơn thì y chẳng có gì để nói với Phàm Triệt, vì y sợ người này. Ngày thường Trần Thiên giết thời gian bằng cách đứng ngẩn ngơ ở ngoài hang và nhìn vào khoảng không, đôi lúc sẽ suy nghĩ miên man, nhưng nghĩ đến chuyện gì lại không nói rõ. Dù sao tâm tư hỗn độn, tóm lại chỉ muốn trốn tránh hiện thực mà thôi. Y ảo tưởng mình sẽ quay lại thế giới văn minh của loài người, ảo tưởng mình vẫn là một kẻ ăn trên ngồi trước có địa vị trong xã hội, y vẫn là một huyền thoại trong giới kinh doanh, hết thảy dường như chưa từng đổi thay dù chỉ một chút.

Trần Thiên chìm vào ảo tưởng của bản thân, rốt cuộc cũng có thể vứt bỏ những thứ khiến y nặng lòng. Đây cũng là điều duy nhất mà y có thể làm được, nhưng chẳng qua sự tưởng tượng này còn chưa phát triển thành căn bệnh tâm lý… Trần Thiên là người sống quá thực tế, sau khi từ mộng tưởng trở về hiện thực y sẽ lặng lẽ cười nhạo bản thân, cười chính mình viễn vông nhường nào.

Phàm Triệt đang kiểm tra vũ khí sẽ dùng cho ngày mai, mấy cây giáo kia vừa được làm hôm nay, thoạt trông rất bén. Chúng sẽ là vũ khí không tồi, biết đâu sẽ đâm được một con nai béo bở. Phàm Triệt mỉm cười Trần Thiên ngồi một góc ngoài kia, hắn vẫn luôn cho rằng y đang chờ mặt trời xuống núi và đợi hắn ôm đến bãi biển.

“Hôm nay muốn đi sớm chút không?”

Phàm Triệt thả cây giáo trên tay xuống, sau đó lấy con dao quân đội giắt vào hông rồi bước qua.

Trần Thiên vẫn đang mơ tưởng, y còn chưa nghe thấy Phàm Triệt hỏi mình. Đợi đến khi hắn lặp lại câu hỏi thì Trần Thiên đã bị hắn ôm một cái thật mạnh, theo sau là những nụ hôn rơi xuống.

“Em nghĩ cái gì mà nhập tâm ghê?”

Bình thường Phàm Triệt luôn cởi trần, ngực trái của hắn vẫn còn lưu lại dấu răng của Trần Thiên. Bây giờ nó đã thành một vết sẹo nhạt màu so với màu da ngăm ngăm khỏe mạnh của hắn. Trần Thiên cảm thấy dấu răng kia thật chướng mắt. nhưng trái lại Phàm Triệt luôn cảm thấy rất vui. Hắn luôn nói đây là lần đầu tiên bọn họ để lại dấu vết trên người nhau, vô cùng ý nghĩa. Nhưng dấu răng kia ngày càng trở nên lu mờ, Phàm Triệt rất lo nó sẽ dần dần biến mất vào mấy ngày sau. Hắn đã nhiều lần đề nghị vợ mình phải cắn thêm phát nữa ở vị trí tương đương, càng sâu càng tốt. Đương nhiên Trần Thiên đâu thể đồng ý được! Đối phương là kẻ điên, mà y thì không. Huống chi Trần Thiên không muốn thấy máu người. Khi nghe Phàm Triệt hỏi thì y bèn đứng dậy: “Không gì hết, chỉ ngẩn ngơ một chút mà thôi.”

“Có phải em cảm thấy chán hay không? Vừa rồi anh hỏi em hôm nay muốn ra biển sớm chút không? Hôm nay ánh mặt trời dìu dịu…”

Được Phàm Triệt đề nghị như thế, y vội ngẩng đầu nhìn mặt trời kia. Đúng là chẳng mấy khi ánh nắng dìu dịu. Y vốn không thích những nơi khí hậu quá nóng, nhưng xui thay lại lọt vào vùng Đông Nam Á oi ả này.

Trần Thiên nghĩ mình nên đi sớm, bởi vì khi trời sụp tối bọn họ nhất định phải chạy nhanh về sơn động, bằng không sẽ có nguy cơ đối mặt với vài con sói hoặc động vật săn mồi về đêm – nếu chúng đang đói chỉ sợ sẽ gây nguy hiểm cho bọn họ. Phàm Triệt đủ khả năng đối phó với một con sói, nhưng sói thường sống theo bầy, nhưng chẳng may gặp phải một bầy ngay lúc Phàm Triệt vác theo một kẻ tật nguyền như y chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

Trần Thiên nghĩ hôm nay đi sớm một chút cũng tốt, có nhiều thời gian để hóng gió hơn. Y thích cảm giác thảnh thơi ấy, đây cũng là hoạt động đáng thương duy nhất giúp y đỡ buồn.

Trần Thiên cũng đã quen với việc Phàm Triệt cõng mình đi. Thực ra mà nói đất phẳng rất ít, còn lại chính là đường xá gồ ghề, y vốn không thể bước một mình được.

Sơn động nằm nơi đỉnh núi của hòn đảo, đường xuống dốc cũng không dễ dàng, may mà Phàm Triệt đã sớm quen thuộc.

Đường giống nhau, người giống nhau, không có gì thay đổi. Nơi này như chìm trong cô đơn, xung quanh cây cỏ xum xuê, chỗ nào muốn quẹo, chỗ nào muốn thẳng, bốn tháng trải qua khiến Trần Thiên dù nhắm mắt cũng có thể biết được mình đang tới đâu.