Đạo Quân

Chương 1219: Chỉ có thể nhìn từ xa (2)




Triệu Đăng Huyền phụ trách một vùng đất trực thuộc thấy Đổng Kim Hoàn đi đến: "Ngươi tự ý chạy đến làm gì?"

Đổng Kim Hoàn không nói hai lời, ôm ấp yêu thương, mặt đối mặt ôm hắn ta một cái thật chặt: "Triệu Lang, mãi vẫn không thấy ngươi sang!"

Triệu Đăng Huyền bị nàng ta cọ xát có chút xúc động, nhưng vẫn không đến mức mất đi lý trí, nhìn xung quanh một chút, vỗ vỗ sau lưng nàng: "Bây giờ không thích hợp, ta đang làm nhiệm vụ, để người khác nhìn thấy thì không tốt."

Đổng Kim Hoàn chỉ là hi vọng hắn ta quan tâm mình, thấp thỏm nói: "Triệu Lang, Ngưu Hữu Đạo ra ngoài rồi, ta sợ."

Triệu Đăng Huyền biết nàng ta lo lắng cái gì: "Có gì không tốt chứ, Chử Phong Bình dùng Thiên Kiếm phù một trận đánh điên cuồng, Ngưu Hữu Đạo sống chết còn chưa rõ, hơn nữa giải nhất là vị trí dễ đoạt được như vậy sao?"

Đổng Kim Hoàn: "Lỡ như hắn vẫn còn sống, thật sự lấy được vị trí thứ nhất thì sao?"

Triệu Đăng Hoài cười khổ lắc đầu: "Không cần lo lắng, Ngưu Hữu Đạo không dám không cho Tiêu Dao cung mặt mũi."

Hai tay Đổng Kim Hoàn vòng cổ của hắn ta, ánh mắt đầy mong đợi nói: "Nếu như hắn còn sống, ngươi thật sự sẽ vì ta mà ra mặt tìm hắn hay sao? Triệu Lang, thân thể trong sạch của ta đã trao cho ngươi, ta đã là nữ nhân của ngươi rồi, ngươi ngàn vạn lần không thể bỏ mặc ta mà không quan tâm nha!"

Triệu Đăng Huyền thở dài nói: "Sự việc ta đã nói rất rõ với ngươi, thân là đệ tử Tiêu Dao cung, cưới nữ tử ở bên ngoài vào môn có điều khó khăn, có điều kiện phân biệt hà khắc, cưới ngươi vào trong môn ta không dám bảo đảm, nhưng bảo vệ ngươi bình an vẫn không là vấn đề. Kim Hoài, ngươi yên tâm, chỉ cần ra ngoài rồi, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo có thể sống sót qua ải, ta lập tức đi tìm Ngưu Hữu Đạo, không những tìm Ngưu Hữu Đạo, ta còn đích thân đi Lưu Tiên tông một chuyến, chào hỏi chương môn của các ngươi. Nếu như ngươi không yên tâm..."

Dừng một chút, nghiêm mặt nói: "Ta Triệu Đăng Huyền xin thề với trời, nếu như làm trái lời, ắt bị trời phạt!"

Thấy hắn ta phát lời thề độc, Đổng Kim Hoàn tuy rằng vẫn còn chút căng thẳng sợ hãi, nhưng cũng yên tâm được đôi chút, thâm tình nhìn hắn ta: "Triệu Lang, ta muốn sinh cho ngươi một đứa con!"

Vì để bảo vệ tính mạng, nàng ta cảm thấy có được cốt nhục của Triệu Đăng Huyền mới là vững chắc nhất, có chút hối hận khi không sớm chuẩn bị ở phương diện này, mấu chốt là trước đây không ngờ đến Ngưu Hữu Đạo vẫn có thể trốn ra khỏi bí cảnh.

Triệu Đăng Huyền lại bị lời này doạ cho giật mình, Tiêu Dao cung tuy rằng không yêu cầu đệ tử trong môn cấm dục, nhưng tuỳ tiện có cốt nhục với người bên ngoài vậy không phải là gỡ bỏ hay sao? Điều đó có khác gì với việc tuỳ tiện cưới một người vào Tiêu Dao cung chứ? Tính chất sự việc thậm chí còn nghiêm trọng hơn, cưới rồi có thể đoạn tuyệt bất cứ lúc nào, cốt nhục làm sao có thể cắt đứt?

Thật sự xảy ra chuyện này, vậy thì có chút hơi quá rồi, hắn ta cũng không có cách nào báo cáo kết quả, lập tức trầm giọng nói: "Kim Hoài, ngươi đừng làm loạn, vi phạm môn quy, ngươi ta đều không chịu nổi!" Vô ý thức liếc nhìn bụng nàng ta, thậm chí đã thi pháp kiểm tra.

Thấy hắn ta căng thẳng như thế, Đổng Kim Hoàn ít nhiều cũng có chút thất vọng, gạt bỏ nguyên nhân Ngưu Hữu Đạo, vị này dù sao cũng là người đàn ông đầu tiên của nàng ta, nếu đã phó thác bản thân cho hắn ta, hơn nữa thân phận địa vị của đối phương lại có lợi với mình, nàng ta vẫn rất luôn khoá hắn ta lại.

Miễn cưỡng cười nói: "Ừm, đều nghe theo ngươi, đợi ngươi xử lý xong bên phía Tiêu Dao cung rồi nói sau." Nói rồi kiễng mũi chân, chủ đậng dâng lên đôi môi một nụ hôn nồng thắm.

Thừa nhận chỉ là nói thôi, cũng không thật sự gieo hạt thành công, Triệu Đăng Huyền thở phào nhẹ nhõm, cũng thiếu chút nữa bị nàng ta trêu chọc đến cởi áo nới dây lưng.

Nhưng lúc này dù sao cũng khác biệt, hắn ta đang làm nhiệm vụ, lúc làm nhiệm vụ mà làm loạn bị truy cứu đến có thể nặng có thể nhẹ, rất có khả năng sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, tuỳ tiện qua loa một chút, nhanh chóng đẩy nàng ta ra, có chút thẳng nhìn xung quanh một chút, sợ bị đồng môn phát hiện tố cáo: "Kim Hoàn, bây giờ không thích hợp, ngươi trở về trước, ta quay về sẽ lại đi tìm ngươi."

Đổng Kim Hoàn dịu dàng "Ừm" một tiếng, cẩn thận mỗi bước đi, lưu luyến không nỡ mà rời đi.

....

Ngưu Hữu Đạo vậy mà lại có thể sống sót quay ra ngoài?

Long Hưu, Mạnh Tuyên, Cung Lâm Sách đều tận mắt nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo bị đánh ra ngoài, tuy nhiên dáng vẻ rất thảm, nhưng dù sao cũng là sống sót ra ngoài, đều rất kinh ngạc.

Tâm tình cũng rất phức tạp.

Tâm tình của Cung Lâm Sách thì khá là khác, vừa hưng phấn vừa lo lắng, còn không biết cái gọi là giải nhất mà Toa Như Lai nói, bằng không nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo rất lưu manh ra ngoài ra ngoài rồi, đương nhiên hưng phấn không nổi. Về phần lo lắng, là Ngưu Hữu Đạo đã ra ngoài rồi, đám Nghiêm Lập phụ trách bảo vệ Ngưu Hữu Đạo tại sao không cùng ra ngoài, Ngưu Hữu Đạo thương thành như vậy bị đánh ra ngoài chẳng lẽ là đám Nghiêm Lập xảy ra chuyện rồi?

Trước khi việc ở bí cảnh vẫn chưa chính thức tuyên bố kết thúc, chỉ có thể nhìn từ xa không thể tiến vào Thiên cốc, cũng không thể quấy rối, chỉ có để đứng ở bên ngoài lối ra từ xa nhìn tình hình bên trong, bất kỳ người nào cũng không được ồn ào hoặc làm loạn!

Trước khi chính thức tuyên bố kết thúc, trước khi đối với kết quả thẩm định không có sai sót, người ở bên trong cũng không được ra ngoài.

Mọi người chỉ có thể nhìn thấy trước tiên là người của Vạn Thú môn, Linh tông, Thiên Hành tông đi ra ngoài, sau đó nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo rõ ràng là bị người khác đánh ra ngoài, dáng vẻ bị thương quá mức.

Ngưu Hữu Đạo lại có thể chưa chết? Chưởng môn Đại Thiện Sơn Hoàng Liệt vô cùng thất vọng, biết được ý đồ của Đại Thiện Sơn thất bại rồi.

Chưởng môn của ba phái Lưu Tiên tông, Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu, Hạ Hoa thì lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần vị này trở về, cục diện Nam Châu coi như là ổn định rồi.

Đối với ba phái mà nói, đổi cờ chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ mà thôi, trong đó tồn tại biến số quá lớn, tân chủ tương lai đối với bọn họ như thế nào không ai có thể nói rõ, thật sự không bằng tiếp tục theo Ngưu Hữu Đạo ổn định.

Người của nước Triệu, nước Tống, nước Hàn, nước Tấn nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo thế mà lại ra ngoài rồi, cũng rất bất ngờ, cơ hội tốt như thế, nhiều người muốn giết chết tên này, thế mà lại giết không thành, cư nhiên lại để hắn sống sót ra ngoài?

Ngọc Thương vẫn luôn nhìn chằm chằm quan sát Ngưu Hữu Đạo ngồi ở dưới vách núi đá trị thương.

Sau gần nửa ngày, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy biến mất khỏi tầm nhìn quan sát của mọi người, đi về phía chỗ trũng trong Thiên cốc, không biết đi đâu mất.

Từ đầu đến cuối không thất Ngưu Hữu Đạo có bất kỳ dấu hiệu nào mang theo lượng lớn linh chủng ra ngoài, Ngọc Thương rất căng thẳng, những người khác ở đây không rõ, ông ta nhưng là biết được yêu cầu chí mạng đó của Toa Như Lai!!

.....

Ngày kế tiếp, đám người chờ đợi ở bên ngoài cốc gấy rối một trận, người của Tứ Hải lần lượt xông ra ngoài.

Nhìn thấy người của mình ra ngoài rồi, Đông Hải Đại Thánh, Tây Hải Yêu Vương, Nam Hải Pháp Vương, Bắc Hải Minh Chủ cũng thờ phào nhẹ nhõm.

Đông Hải Đại Thánh trần giọng nói: "Hình như chỉ còn lại năm sáu trăm người, xem ra tổn thất không ít."

Chưởng môn Khí Vận tông Thái Thúc Phi Hoa ở bên trên cười ha hả một tiếng: "Không thấy bao kiện gì, không phải là tay không mà ra ngoài chứ?" giọng nói mang vẻ chế nhạo.

Tây Hải Yêu Vương thở dài nói: "Người bảy nước các người thế đông, giành không nổi với các ngươi, chúng ta cũng không ôm hi vọng gì, có thì thôi, không có cũng sẽ không thất vọng.:

"Ồ, bọn họ làm cái gì?" Bắc Hải Minh Chủ chợt kêu lên khó hiểu, chỉ thấy người của Tứ Hải sau khi ra ngoài quan sát một hồi, cuối cùng cũng như vầy ong vỡ tổ biến mất ở vùng trũng trong Thiên Cốc.