Đạo Quân

Chương 1340: Hăng quá hoá dở (2)




Xem như ông ta được tận mắt chứng kiến cái gì gọi là trò giỏi hơn thầy!

“Giỏi!” Vũ Văn Yên vuốt râu mỉm cười: “Không hổ là tuấn kiệt một đời của Thiên Hoả Giáo ta. Thiên Hoả Giáo ta có người kế tục rồi, có thể an ủi anh linh tổ sư gia trên trời!”

Một đám trưởng lão đứng ngoài quan sát, chưa nói tới có vui mừng hay không, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.

Bàng Trác đứng một bên chú ý thấy, đáy lòng hơi chìm xuống.

Côn Lâm Thụ cung kính nói: “Đệ tử xấu hổ, mới tìm thấy đường đã bêu xấu, không dám nhận lời Chưởng môn quá khen!”

Vũ Văn Yên nói: “Không cần khiêm tốn. Được rồi, có chuyện gì nói sau đi, bẩn hết cả người rồi, đi tắm rửa sạch sẽ trước đã!”

“Cẩn tuân pháp chỉ của Chưởng môn!” Côn Lâm Thụ cúi thấp người đáp.

Vũ Văn Yên không nói gì nữa, quay người phất tay ra hiệu một chút, dẫn một đám cao tầng Thiên Hoả Giáo bay vút đi.

Nơi này chỉ còn lại thanh tịnh, mặt đất hỗn loạn, nhưng không ai trách Côn Lâm Thụ.

Bàng Trác quay sang nói với Hoả Phượng Hoàng: “Dẫn sư huynh của ngươi đi tắm đi!”

“Vâng!” Hoả Phượng Hoàng mừng rỡ thưa vâng, quay người mời Côn Lâm Thụ rời đi.

Chờ hai sư huynh muội đi xa rồi, Bàng Trác quay phắt lại, bước nhanh tới trước mặt Điền Nhân An, trầm giọng nói: “Ngươi ta cùng một sư phụ, y mượn “Thiên hoả vô cực thuật”, chuyện lớn như vậy sao ngươi lại không nói với ta?”

Điền Nhân An buông tay rất bất đắc dĩ hỏi: “Nói cho huynh? Nếu nói cho huynh, khẳng định huynh sẽ ngăn cản.”

“Đương nhiên ta sẽ ngăn cản!”

Điền Nhân An dương dương tự đắc nói: “Cho nên đó, huynh xem xem, may mà ta không nói với huynh. Nếu để cho huynh biết, y há có thể có được thành tựu hôm nay?”

Bàng Trác run rẩy hỏi: “Ngươi không sợ hại chết y sao?”

Điền Nhân An vẫn thờ ơ đáp: “Thực ra ta cũng muốn nói với huynh, nhưng ta nói thế nào? Y dùng quyền bế quan mười năm, đệ tử mượn đọc “Thiên hoả vô cực thuật”, chuyện lớn như thế nhất định phải báo với Chưởng môn, ta và huynh có thể ngăn cản giữa đường sao? Huynh không thử nghĩ xem, chuyện lớn như vậy vì sao trong môn không có mảy may phong thanh? Trong số các đệ tử có người nghiên tu bí pháp cao nhất bản môn là tuyệt mật, không thể để cho người khác biết. Một khi để lộ phong thanh, ai dám cam đoan không có ai vào cái động không ánh sáng này với ý đồ xấu? Không phải ta không muốn nói cho huynh, mà là không thể nói cho huynh…”

Trong đại điện nghị sự của Thiên Hoả Giáo.

Ai vào chỗ nấy, Vũ Văn Yên nói với mấy người bên dưới: “Từ sau đời thứ ba môn chúng ta không có ai tu luyện thành “Thiên hoả vô cực thuật”, giờ có người luyện thành, xem ra là tổ sư gia hiển linh, là chuyện may mắn của Thiên Hoả Giáo ta.”

Chư vị trưởng lão ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai lên tiếng.

Vũ Văn Yên lại nói: “Đây không phải chuyện nhỏ, chư vị không muốn nói gì sao?”

Có người hỏi: “Chưởng môn có tính toán gì không?”

“Côn Lâm Thụ đã luyện thành “Thiên hoả vô cực thuật”, về tình về lý đều phải sắp xếp lại cho y, không thể cứ đối đãi như đệ tử. Nhưng sắp xếp cụ thể thế nào vẫn cần chư vị cùng bàn bạc thêm, xem ở đâu thì phù hợp.”

“Chưởng môn, nếu thực sự nói về lý, có phải nên nói về quy củ trước?”

“Đúng vậy, Chưởng môn, Côn Lâm Thụ bế quan mười năm, ăn dùng đều do tông môn cung cấp, tài nguyên tu luyện cũng do tông môn cung cấp không giới hạn, cho dù y luyện thành “Thiên hoả vô cực thuật” cũng là do tông môn cung cấp. Mười năm này, y không làm gì cả, chỉ thoải mái hưởng dụng tài nguyên của tông môn, còn có đệ tử khác phải hộ pháp cho y mười năm, vừa xuất quan một cái liền có sắp xếp đặc biệt, sợ là đệ tử khác không phục.

“Không sai, theo quy củ, đệ tử chiếm dụng tài nguyên của tông môn bế quan lâu dài trong cấm địa khi xuất quan đều phải làm một số việc đóng góp cho tông môn mới Được. Cũng coi như kiểm nghiệm hiệu quả bế quan.”

“Là cái lý này. Nếu có một lần, về sau các đệ tử khác nhao nhao bắt chước, lười biếng, nhao nhao trốn trong động tối bế quan tu luyện, còn ai muốn vừa khổ vừa mệt bất chấp nguy hiểm làm việc cho tông môn? Y đã luyện thành “Thiên hoả vô cực thuật” không phải lý do để phá hư quy củ!”

Nghe đám người bàn luận ầm ỹ, Vũ Văn Yên dần dần nhíu mày…

Mười năm chưa từng tắm rửa, nếu tắm theo cách bình thường sợ là không đủ sạch, Côn Lâm Thụ bèn tới đầm nước dưới thác trong núi.

Sau khi Côn Lâm Thụ rửa mặt chải đầu chỉnh tề từ trong khe núi đi ra, Hoả Phượng Hoàng đã chờ y trong góc rẽ, nhìn sư huynh khôi phục lại anh khí, cười nói: “Sư huynh, sư phụ đang chờ huynh.”

Hai người tương kính như tân, nhìn nhau cười một tiếng rồi cùng đi. Trong lòng Hoả Phượng Hoàng ngọt như mật, khổ tận tam lai..

Trong một gian đình viện, Bàng Trác đang đợi họ, thấy người tới cũng không nói nhiều, dẫn thẳng đến tĩnh thất mình vẫn tu luyện để tránh tai mắt.

Đóng hết bảy cửa đá, Bàng Trác đứng đối diện tường đá, thật lâu không nói gì.

Hai sư huynh muội chờ một lúc không thấy sư phụ có phản ứng gì, Côn Lâm Thụ bèn hỏi thử: “Sư phụ, ngài có gì phân phó vậy?”

Bàng Trác vẫn quay lưng lại y, hỏi: “Bế quan mười năm, là ngươi tự tiện làm chủ, tu luyện “Thiên hoả vô cực thuật” cũng là ngươi tự mình quyết định, trong mắt ngươi còn có sư phụ là ta đây sao?”

Côn Lâm Thụ vội nói: “Là đệ tử lỗ m ãng. Đệ tử cam nguyện nhận sự trách phạt của sư tôn, không dám nửa câu oán hận!”

Hoả Phượng Hoàng vội nói giúp: “Sư phụ, dù sư huynh tự mình quyết định, nhưng dù sao cũng đã luyện thành bí pháp cao nhất ucar bản môn, mong sư phụ cho sư huynh một cơ hội lấy công chuộc tội!”

“Lấy công chuộc tội?” Bàng Trác chậm rãi quay người lại, thở dài: “Y đã tự rước phiền toái lớn cho mình rồi, còn không biết có qua được cửa ải của những người trên kia không, lấy gì mà lấy công chuộc tội? Cây cao chịu gió lớn, Chưởng môn và nhiều vị trưởng lão như vậy đều không luyện được bí pháp, y lại luyện thành, bảo những người bên trên….làm sao chịu nổi?”

Hoả Phượng Hoàng kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ những người bên trên kia không hy vọng bí pháp của bản môn tái hiện hào quang sao?”

Bàng Trác đáp: “Đương nhiên là hy vọng, nhưng phải xem là ai tái hiện hào quang. Nếu là đệ tử của bọn họ thì là chuyện mừng lớn, mà sư huynh của con… Ôi, nếu sư gia của các con vẫn còn tại thế thì tốt, có sư gia nói giúp, mọi chuyện đều dễ xử lý. Vấn đề hiện tại là bên trên không có một ai nói giúp cho sư huynh con.”

Hoả Phượng Hoàng không hiểu: “Rõ ràng là một chuyện tốt, sao sư phụ nói có vẻ khó khăn vậy?”

“Đương nhiên là một chuyện tốt, tốt quá ấy! Có biết cái gì gọi là hăng quá hoá dở không? Bao nhiêu thế hệ đều không luyện thành bí thật cao nhất, sư huynh của con lại luyện thành, điều này có ý vị gì? Có nghĩa là rất có thể sư huynh con là Chưởng môn Thiên Hoả Giáo đời tiếp theo!”

“Con có biết điều này liên luỵ đến lợi ích của bao nhiêu người từ trên xuống dưới cả tông môn không? Đương nhiên, chức Chưởng môn kia không nhất định phải xem tu vi, mà coi trọng việc có thể cân bằng khống chế tất cả mọi người trong phái, có thể cân bằng quan hệ với các bên hơn. Sư huynh của con, thiên tư tu luyện không tệ, nhưng mặt này lại khiếm khuyết, nếu không cũng sẽ không liều lĩnh đến hôm nay. Nhưng dù thế nào, một cái ghế trưởng lão cũng khó mà chạy thoát được. Sư huynh của con mạo muội xuất hiện, muốn chen vào vị trí của những hệ phái khác, những người kia sẽ dễ dàng chắp tay nhường cho sao?”

Hai sư huynh muội đại khái hiểu ý ông ta, Côn Lâm Thụ trầm mặc nói: “Con không tranh những thứ ấy với bọn họ!”

“Hoang đường! Ngươi cho rằng ngươi nói không muốn tranh bọn họ sẽ tin ngươi sẽ không đi tranh giành thật sao? Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!”

Hoả Phượng Hoàng hơi lo lắng: “Sư phụ, bọn họ sẽ làm gì sư huynh?”

Bàng Trác thở dài: “Không biết, minh đao minh thương thì không đến mức, nếu thực sự là công khai thì không sợ, sợ là ám tiễn thôi. Thời gian trước, Phiêu Miễu Các đột nhiên triệu tập Chưởng môn các phái nghị sự, đá ba phái lớn của nước Triệu ra, đổi thành Hiểu Nguyệt Các thượng vị, còn phân phó các phái một việc.”