Đạo Quân

Chương 1400: Mông Sơn Minh đích thân đến (2)




Huyền Vi nói: “Chuyện nước Tần sản xuất rượu, ta đã nắm được tình huống cặn kẽ. Việc thu lợi đúng là rất lớn, là bạo lợi. Nhưng ta có sắp xếp của ta. Bên phía nước Tần, các người không cần quá lo lắng. Ta đã nắm trong tay tình huống liên quan đến việc cung cấp lương thực, ta tự có phân tấc.”

Nghe nàng nói xong, Kim Lệnh Tán và Nam Nhân Ngọc nhìn nhau cười. Ngay cả Vụ phủ chuyên cung cấp tin tình báo còn chưa nắm rõ việc này, Huyền Vi lại nói nàng ta nắm mọi chuyện rất rõ trong tay, điều này là có ý gì?

Trước đó hai người cho rằng Huyền Vi đã đem tổ chức tình báo Vụ phủ giao hết cho bệ hạ, bây giờ xem ra, hình như không phải như vậy.

Nói một cách khác, hai người cảm thấy năng lực của vị hoàng đế Huyền Thừa Thiên kia không đủ để gánh trách nhiệm nước Vệ. Huyền Thừa Thiên cầm quyền toàn diện đã khiến hao người không vui. Cả hai vẫn hy vọng Huyền Vi có thể nắm lấy. Từ lời nói vừa rồi của Huyền Vi, hai người cho rằng những gì mình thấy chỉ là lớp bên ngoài. Huyền Vi vẫn chưa chân chính giao ra Vụ phủ.

Phụ nữ thì thường rất nhạy cảm. Huyền Vi từ phản ứng của hai người nhìn ra được vấn đề bên trong, vội giải thích: “Hai vị đừng hiểu lầm. Nước Tần mới lập, tất sẽ có những hành động sản xuất. Ta không yên tâm cho lắm. Trước khi giao Vụ phủ cho bệ hạ, ta đã đặc biệt bí mật sắp xếp một nhóm người xâm nhập vào những phương diện có liên quan của nước Tần, phụ trách việc này. Cũng may mà nước Tần mới lập, những phòng bị có liên quan chưa đủ hoàn thiện, tạo chỗ trống cho người của ta chui vào. Đợi mọi việc ổn định, ta sẽ bàn giao lại cho bệ hạ, không phải như các người đã nghĩ.”

Hai người im lặng, trong lòng chìm xuống. Kim Lệnh Tán nhịn không được khuyên một câu: “Tướng công, có một số việc ngài nên nghĩ lại.”

Huyền Vi khoát tay, không muốn nhắc đến chuyện này nữa.

Thật ra nàng cũng hơi lo lắng, nhưng nàng đã đồng ý với Tây Môn Tình Không, muốn buông bỏ mọi thứ, đồng thời cũng đã hạ quyết tâm thoát thân. Quyền lực trên tay sớm muộn gì cũng phải giao ra, chi bằng giao sớm. Một là có thể giúp cho Hoàng đế quen thuộc với tình huống sớm hơn, nàng cũng có thể rút ngắn đoạn đường hỗ trợ. Hai là không muốn quyến luyến quyền thế, khiến đệ đệ hiểu lầm.

Lần trước, Hoàng đế giải trừ binh quyền của Nam Nhân Ngọc, nàng đã ngăn lại, sau đó mơ hồ nhận ra, nàng làm như vậy đã khiến Hoàng đế đệ đệ có chỗ bất mãn.

Huyền Vi quay lại chủ đề lúc trước: “Vẫn là câu nói kia, các người tạm thời gác lại chuyện chuẩn bị, cũng đừng nhắc lại chuyện này. Trước khi gây ra phong thanh thì dừng lại hết đi.”

Nam Nhân Ngọc và Kim Lệnh Tán bất đắc dĩ nhìn nhau. Kim Lệnh Tán nói: “Tướng công làm như vậy, ta có thể hỏi một câu là vì sao không?”

“Tình huống mà ta nắm giữ chính là thu lợi quá nhiều, lòng người dễ sinh ra tham lam. Sự việc sẽ phát triển đến mức nước Tần khó mà thu tay lại.” Huyền Vi nói xong liền đứng dậy, dưới sự chú ý của hai người, nàng nói tiếp: “Các người nhớ kỹ, khống chế giá lương thực bên trong cảnh nội nước Vệ, không được vì nước Tần đang thu mua trắng trợn mà tăng giá, cần phải quản lý nghiêm ngặt. Nếu có người kháng mệnh, dùng tội danh “nhiễu loạn dân sinh” để giết. Mục đích của ta chỉ có một, chính là để người trên dưới nước Tần biết được, cái giá mà người trồng lương thực bỏ ra không bằng người đi mua lương thực.”

Nam Nhân Ngọc và Kim Lệnh Tán đều ngẩn ra, dường như hiểu ý đồ của nàng.

Huyền Vi chợt dừng bước, quay người chắp tay sau lưng nhìn hai người, khí thế đoạt người: “Trong loạn thế này, tiền lúc hữu dụng mới là tiền, khi không cần, nó chỉ là sắt vụn. Ta không quan tâm nước Tần phát triển bao lớn. Ý của ta, các người rõ chưa?”

Tây Môn Tinh Không bên cạnh hơi mỉm cười. Huyền Vi mỗi lúc như thế này, khí thế và phong độ rất khác.

Hai người Nam Kim đứng lên, cùng chắp tay cười nói: “Vâng!”

Không có chuyện gì khác, hai người rời khỏi lầu các. Lúc bước ra ngoài, Kim Lệnh Tán nhịn không được cảm khái một tiếng: “Một nước Tần thì giàu, một nước Tấn thì nghèo. Bệ hạ kém xa tướng công.”

Nam Nhân Ngọc phiền muộn nói: “Tướng công thoái ẩn cũng không phải chuyện tốt.”

Vịn lan can trên lầu các, Huyền Vi đưa mắt nhìn hai vị đại thần đi xa, như có điều suy nghĩ lẩm bẩm một câu: “Ngưu Hữu Đạo đến Thánh Cảnh lịch luyện sao?”

Tây Môn Tình Không cười nói: “Tại sao lại cứ nhớ mãi không quên Ngưu Hữu Đạo thế?”

Lời này nghe qua có nghĩa khác. Huyền Vi lườm y một cái, lộ ra tư thái của một người phụ nữ, nhìn đến mức Tây Môn Tình Không có suy nghĩ muốn ôm lấy nàng, nhưng trước mặt bao người, y đành cố nhịn lại.

Thu lại cảm xúc, Huyền Vi quay sang nhìn hoa sen trong hồ: “Bởi vì ta thăm dò được tình huống thu lợi của nước Tần khi sản xuất rượu mà cảm khái thôi, không nghĩ đến bọn họ có thể thu được món lợi lớn như thế. Trước đó, Ngưu Hữu Đạo nắm giữ phương pháp sản xuất nhưng cũng chỉ là làm chơi, có lợi lớn cũng chẳng thèm mưu tính chuyện gì, trái lại Hiểu Nguyệt các lại mừng rỡ như điên. So sánh hai bên đúng là ngày đêm khác biệt. Người có thể khống chế d*c vọng của mình rất đáng sợ. Bây giờ ta mới ý thức được sự đáng sợ của người này.”

........

Kim châu, Nam châu, Bắc châu, Bột Hải châu và nhân mã do Tử Kim động quản lý được điều động từ các nơi, động tĩnh này lập tức được tình báo ti của nước Yến phát hiện trước.

Triều đình nước Yến không khỏi khẩn trương. Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn cũng không yên ổn. Người ở các nơi đã theo lệnh điều động, làm tốt công tác chuẩn bị ứng chiến.

Hoàng đế nước Yến Thương Kiến Hùng tìm đến Trưởng lão đang tọa trấn hoàng cung là Thân Báo Xuân để hỏi thăm chuyện gì xảy ra.

Thân Báo Xuân điềm nhiên như không có việc gì, nói chẳng có gì, chỉ là thao luyện mà thôi.

Cái gì gọi là không có gì? Động tĩnh lớn như vậy, rõ ràng là muốn đánh trận, còn nói là không có gì?

Thế là Tử Kim động có khách quý đến. Chưởng môn Tiêu Dao cung Long Hưu và Chưởng môn Linh Kiếm sơn Mạnh Tuyên cùng nhau đến.

Chủ khách vừa gặp mặt, Long Hưu đã cảnh cáo: “Cung huynh, huynh đừng tưởng rằng Tử Kim động binh cường mã tráng thì muốn làm loạn gì thì làm. Không nể mặt thì cũng đừng hòng tốt hơn. Đối với tất cả mọi người sẽ không có chỗ tốt.”

Nói như vậy chẳng khác nào ông ta trực tiếp nói thẳng việc Ngưu Hữu Đạo gia nhập Tử Kim động đã mang đến chỗ tốt cho Tử Kim động. Trong toàn bộ cảnh nội nước Yến, nếu muốn đánh, trên chiến trường đoán chừng không có ai là đối thủ của Tử Kim động. Tử Kim động nắm quyền lên tiếng rất lớn. Bây giờ Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn phải liên thủ chống lại mới được.

Mà người khẩn trương nhất chính là nước Tống.

Ngưu Hữu Đạo cảnh cáo đòi người, Ngô Công Lĩnh không để ý đến, Bột Hải châu giao giới nước Tống lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị tấn công nước Tống.

Các tình huống tiếp theo đều có liên quan đến thế lực của Ngưu Hữu Đạo, khẩn cấp điều động nhân mã, chuẩn bị vật tư tác chiến...

Người của Tử Kim động dưới sự điều động của Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh, toàn bộ nước Yến đều tiến vào trạng thái đề phòng, mà nhất định phải đề phòng. Chẳng lẽ còn phải đợi người ta đánh đến trên đầu mới chuẩn bị hay sao?

Trong ngự thư phòng, Ngô Công Lĩnh triệu tập đại thần văn võ nhanh chóng thương nghị, thảo luận xem nước Yến đánh thật hay đánh giả.

Ý kiến khác biệt. Nghe hai phe tranh luận, Ngô Công Lĩnh chắp một tay đi tới đi lui, trong lòng không khỏi lo nghĩ, không nghĩ đến Ngưu Hữu Đạo vì Huệ Thanh Bình mà đến thật, cũng không nghĩ Ngưu Hữu Đạo lại có lực ảnh hướng đối với Tử Kim động lớn như thế.

“Bệ hạ, Bột Hải châu cấp báo.” Một thái giám bước vào, dâng quân tình nước Yến lên.

Ngô Công Lĩnh nhận lấy, vội mở ra xem xét, vừa nhìn không khỏi hãi hùng khiếp vía.

Thám tử thu được tin tức, Mông Sơn Minh đã đến Bột Hải châu, điều động toàn bộ nhân mã ở đó, đồng thời quản lý người từ các nơi đến Bột Hải châu.

Một lớp đã được san bằng, một lớp khác lại đến, bên ngoài bỗng nhiên có Thái giám chạy vào bẩm báo: “Bệ hạ, Mông Sơn Minh của nước Yến truyền thư.”