Đạo Quân

Chương 1505: Hắc Vân Cảnh Báo




Hết cách rồi, Triều Kính sống chết không rõ, phán đoán của Đinh Vệ cũng không biết là đúng hay là sai, tạm thời xem ra, không ai có thể chứng minh việc Triều Kính mất tích có liên quan đến Ngưu Hữu Đạo.

Nhưng lại tra ra được những chuyện khác, cái gì mà Ngưu Hữu Đạo biết lịch luyện, ngoài ra hắn thường xuyên tách ra khỏi đoàn, mà cho đến nay vẫn không săn được một con yêu hồ nào, việc này rất bất thường, lộ rõ sự kỳ lạ trong đó, đáng giá để tiếp tục tra xét đến cùng.

Huồng chi, việc Triều Kính mất tích rốt cuộc có lên quan đến Ngưu Hữu Đạo hay không, còn phải đợi bản nhân tự mình đi tìm hắn tiến hành thẩm tra.

Chỉ là bây giờ muốn tìm Ngưu Hữu Đạo cũng không dễ dàng gì, chỉ có thể là vừa tìm kiếm, vừa đợi đến địa điểm gặp mặt kế tiếp xem Ngưu Hữu Đạo có xuất hiện hay không?

"Rõ!" Thủ hạ lĩnh mệnh thi hành.

Sau khi nhóm lửa từ chạng vạng tối làm đi lại lại đến bây giờ thì trời cũng đã tối hẳn rồi.

Có người của Phiêu Miễu các ở đấy, đêm nay người lịch luyện bên này không dám ho he gì, mọi thứ trở nên yên tĩnh...

Bình minh ngày kế tiếp, mấy người Phù Hoa cũng không biết có nên tiếp tục đi săn yêu hồ hay không, ngược lại là Huyền Diệu thúc giục bọn họ tiếp tục, không bởi vì chuyện thẩm tra lần này mà chậm trễ việc tỷ thí lịch luyện, những cũng là lời cảnh báo bọn họ, không được tiết lộ chuyện tra hỏi này ra ngoài, một khi phát hiện sẽ nghiệm trị không tha.

Nhóm người Phù Hoa vâng vâng dạ dạ lĩnh mệnh rời đi, Huyền Diệu biết rõ địa điểm hôm nay bọn họ gặp mặt, sau đó lại dẫn người tiếp tục tìm kiếm tung tích Ngưu Hữu Đạo, không thể tìm được bọn họ, việc truy tìm sẽ không dừng lại...

Trong đầm lầy bay lượn một hồi, sau khi thấy được chỗ đặt chân thích hợp, đột nhiên nhóm người Phù Hoa dừng lại, là Côn Lâm Thụ yêu cầu dừng lại.

"Làm sao vậy?" Sau khi dừng lại, Phù Hoa hỏi.

Côn Lâm Thụ: "Tốt nhất vẫn là chia nhau ra tìm kiếm đi, ta đi hướng khác tìm xem, đến đúng thời gian ta sẽ chạy tới địa điểm hẹn gặp các ngươi."

Ánh mắt Phù Hoa lóe lên, nàng đã sớm phát hiện ra dáng vẻ nỗi lòng ngổn ngang trăm mối của, nàng hỏi: "Ngươi có phải là muốn mật báo cho Ngưu Hữu Đạo đúng không?"

Côn Lâm Thụ không thừa nhận hay phản bác, chẳng nói câu nào, trải qua việc thẩm tra ngày hôm qua, tận mắt thấy một số chuyện, y cũng không ngu ngốc, tất nhiên biết những người này sẽ bán đứng Ngưu Hữu Đạo.

Còn y thì không. Đương nhiên, chuyện y biết cũng không nhiều, không biết bất kì việc cơ mật nào của Ngưu Hữu Đạo, bao gồm cả những người khác cái gì mà biết rõ tin tức bên trong Thánh Cảnh có nội gián, đương nhiên cũng chẳng có gì để phản bội cả.

Không ai nguyện ý làm người hầu, nhất là đối với những người tâm cao khí ngạo như y, cho nên cảm giác của y đối với hắn rất là phức tạp, nhưng y cũng không hi vọng nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo bị bán đứng như vậy. Thực chất bên trong người có ngạo khí cũng không mong muốn làm phản đồ, phản bội Thiên Hỏa giáo đã bị bức ép đến mức kia, bây giờ tốt xấu gì y cũng là người của Ngưu Hữu Đạo.

Còn một điểm nữa là cho đến nay, dù là y bị buộc rời khỏi Thiên Hỏa Giáo, cũng chưa từng làm ra loại chuyện phụ bạc với Thiên Hỏa giáo.

Lui một nghìn bước mà nói, sư muội cũng là thê tử của mình còn đang ở Tử Kim động, y không biết là Phiêu Miễu các thẩm tra nhằm vào Ngưu Hữu Đạo nghiêm trọng đến mức nào, cũng không biết sau khi chuyện xảy ra có liên lụy đến Hỏa Phượng Hoàng hay không.

Thật sự là y muốn tìm Ngưu Hữu Đạo để bí mật thông báo, muốn nói cho Ngưu Hữu Đạo biết rằng người đã bị bán đứng, Phiêu Miễu các đang điều tra ngươi.

Phù Hoa: "Ngươi có trách chúng ta bán đứng Ngưu Hữu Đạo không?"

Côn Lâm Thụ vẫn không lên tiếng.

Gió thổi tóc rối, Phù Hoa đưa tay vén sợi tóc rủ xuống trước mặt ra sau tai, ánh mắt xa xăm nói: "Nếu như ngươi nghĩ như vậy, cũng không có gì đáng trách cả. Nhưng ngươi biết mà, chúng ta cũng không còn cách nào khác, thậm chí chúng ta không biết rõ Phiêu Miễu các đang tra xét cái gì, hoặc nói là bọn họ biết bao nhiêu. Phiêu Miễu các không tìm đến chúng ta, tất nhiên chúng ta sẽ âm thầm giúp đỡ, chỉ khi nào tìm được chúng ta, chúng ta sẽ không dám dấu diếm."

Côn Lâm Thụ lên tiếng: "Hiện tại ta mới hiểu được, thì ra là các ngươi theo Đạo gia là bởi vì biết chuyện hắn lịch luyện, do đó có thể đạt được lợi ích. Lúc có chỗ tốt thì đi theo, phiền phức thì lập tức phản bội."

Ánh mắt của Phù Hoa trở lại trên mặt y: "Ngươi nói như vậy, ta không phủ nhận, Nhưng đó cũng không là toàn bộ lý do mà chúng ta đi theo hắn, cách đối nhân xử thế của hắn cũng khiến người khác tin phục, là người biết gánh vác, có tình có nghĩa, đi theo hắn quả thật rất là yên tâm. Ta là yêu tu, ta cũng thừa nhận mình cũng chẳng phải là người tốt lành gì... Côn Lâm Thụ à, có rất nhiều chuyện không thể xử trí theo cảm tính, ngươi phải hiểu một điều rằng

có một số việc nhất định phải suy nghĩ hơn thiệt."

"Phiêu Miễu các đã công khai tra xét Ngưu Hữu Đạo, chúng ta không biết là vì cái gì, nhưng có thể đuổi theo tới hoang trạch tử địa thì tất nhiên là có mục đích rõ ràng, vấn đề mấu chốt chính là bản thân Ngưu Hữu Đạo, hắn có thể hóa giải thì sẽ không có việc gì, nếu như không thể hóa giải, chúng ta không bán đứng hắn, hắn cũng sẽ xảy ra chuyện thôi. Mọi người giúp hắn che giấu, sau đó cùng hắn nói ra toàn bộ sự tình sao? Rũ bỏ mọi liên quan đến mình, chí ít có thể giữ được một bên, không cần phải tất cả mọi người đều gặp khó khăn, ngươi nói thử xem có đúng hay không?"

Côn Lâm Thụ: "Ngươi không cảm thấy mình đang nói sạo hay sao?"

Phù Hoa: "Ngươi cho rằng là nói sạo thì cứ coi như là vậy đi, cũng chẳng quan trọng. Phản bội hắn tất nhiên là không đúng, nếu như đã phản bội hắn, đã có lỗi với hắn, ta không hy vọng chuyện đó sẽ xảy ra một lần nữa với hắn, việc này chẳng liên quan gì đến ngươi, người đừng nhúng tay vào."

Côn Lâm Thụ: "Chuyện ta ra hay không cũng chẳng nhóc ngươi hao tâm tổn trí."

Phù Hoa: "Đầm lầy này rộng lớn, một mình người đi tìm chỗ nào? Người Phiêu Miễu các trên không tuần tra khắp nơi cũng không tìm được hắn, ngươi không có bất kì manh mối nào dù là nhỏ nhất thì có thể tìm ra được sao? Không nên tốn công tốn sức làm gì. Nếu ngươi vẫn một mực khăng khăng đi tìm thì cũng không sao, nhưng ta phải cảnh cáo ngươi, Huyền Diệu đã nói, người để lộ tin tức sẽ bị nghiêm trị! Sau khi trở lại gặp Huyền Diệu, chúng ta cũng sẽ không bao che cho ngươi đâu! Chuyện bao che một khi bị tra ra, chúng ta sẽ bị ngươi làm liên lụy, cho nên nếu ngươi dám rời đi, ta nhất định sẽ nói cho Huyền Diệu biết!"

"Ngươi..." Côn Lâm Thụ giận tím mặt, hai tay nắm thành quyền.

Phù Hoa: "Làm sao? Phiêu Miễu cac đã tham gia vào việc này của chúng ta, ngươi còn nghĩ tới chuyện giết người diệt khẩu phải không, lúc trở về ngươi sẽ khai báo như thế nào đây? Khai báo không rõ ràng, hay tránh né hay là giấu đây? Ngươi có thể tránh, người nhà ngươi tránh kiểu gì? Hình như ngươi còn có một vị phu nhân nhỉ. Tính táo chút đi, không được xử trí theo cảm tính, với tình huống trước mắt này, ngươi gần như không thể nào gặp được Ngưu Hữu Đạo, vì một chuyện không thể nào làm được mà hại mình, còn liên lụy đến chúng ta, hoàn toàn không nên."

Bị ngăn cản, Côn Lâm Thụ không thể rời đi, lúc chạng vạng tối lại theo nhóm người Phù Hoa tới địa điểm ước định gặp mặt với những người khác.

Mấy người Huyền Diệu đi tìm kiếm cũng trở về, cùng một đám người ngủ qua đêm trong rừng núi, khiến đám người này khó mà thả lỏng được.

Đảo mắt đã qua hai ngày, tình hình vẫn như vậy, ban ngày mọi người chia nhau đi tìm mục tiêu của mình, ban đêm lại tụ tập cùng một chỗ...

Ngưu Hữu Đạo cũng như vậy nghỉ qua đêm ở trong rừng núi, nhưng lại không có nhóm người nào, chỉ có một mình hắn, gần đây hắn vẫn luôn một mình đi khắp hoang trạch tử địa này.

Có một mình nên ngay cả nhóm lửa cũng lười, một mình ẩn thân bên trong nơi hẻo lánh của rừng núi.