Đạo Quân

Chương 1617: Chức trách (1)




Dám phạm quy cướp bóc ở hoang trạch tử địa, còn ung dung không vội đứng ra làm chứng cho cuộc tỷ thí, điều này đã chứng minh Ngao Phong không phải là người nhát gan không giữ được bình tĩnh. Chuyện trước mắt càng thêm chứng tỏ người này rất có đảm lược.

Sợ nhất là gặp phải đồng đội heo. Năng lực của Ngao Phong khiến cho Ngưu Hữu Đạo càng thêm nắm chắc việc mình làm hơn.

Ngao Phong vừa đến, hai người nhanh chóng tiến vào sâu bên trong hang.

Ngưu Hữu Đạo thấp giọng nói: “Một khi bọn họ phát hiện ra ta, ngươi không cần quan tâm đến ta. Ngươi cứ tấn công ta đầu tiên, cũng đừng hạ thủ lưu tình. Ngươi nhất định phải rũ sạch tất cả.”

Khóe miệng Ngao Phong nhếch lên. Lời này khiến gã cảm thấy yên tâm hơn: “Bên ngoài có người tiếp ứng ngươi sao?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Đừng quan tâm đến ta. Ta tự có ứng phó, sẽ nghĩ cách để phá vòng vây. Ngươi hãy lo đảm bảo an toàn cho mình, không xảy ra chuyện là được.”

Ngao Phong nói: “Tình huống bây giờ chỉ sợ không cách nào bàn giao lại kỹ càng cho ngươi rồi.” Vừa rồi, gã còn chưa giải thích được bao nhiêu thì đã bị cắt ngang.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta sẽ tìm cơ hội khác. Không đến mấy ngày, ta sẽ đích thân tiến vào vườn Vô Lượng một chuyến, đến hiện trường điều tra một lần. Đến lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”

Ngao Phong chấn kinh: “Ngươi điên rồi? Ngay cả đệ tử chín thánh cũng không dám tùy tiện ra vào. Ngươi vào, nhất định sẽ bị người ta hoài nghi.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngươi yên tâm đi. Lần thứ nhất chúng ta gặp mặt, ta cũng không có ý định giải quyết tất cả mọi chuyện một lần là xong. Kế tiếp, ta đã chuẩn bị kế hoạch tốt rồi, sẽ không khiến cho bất cứ ai hoài nghi. Ngươi không nên ở lâu. Ngươi hãy trở về đi, ta sẽ nghĩ biện pháp để thoát thân.”

Ngao Phong gật đầu nói: “Ngươi hãy cẩn thận một chút.” Bất chợt, ngoài động có động tĩnh.

Ngưu Hữu Đạo lách mình bước đến chỗ trũng của hang động, đề phòng cao độ. Thật ra, cái động này không sâu.

Ngao Phong cũng vội lách mình chạy ra ngoài, vừa lúc gặp phải thành viên đang tìm kiếm bước đến, thuận miệng nói một câu: “Chỉ là hang động cạn, không có gì đặc biệt.” Nói xong, gã bình tĩnh lướt qua người đối phương.

Người tìm kiếm bước lên hai bước nhìn quanh tình huống trong hang động, dường như tin tưởng Ngao Phong, cho nên cũng không tiếp tục tiến lên phía trước mà quay người đi ra.

Ngưu Hữu Đạo đang dán mình vào vách động nhẹ nhàng thở ra. Nếu đối phương tiếp tục tiến vào điều tra, hắn không thể không bị bại lộ. Hắn cũng chỉ có thể giết người đó, rồi giả bộ chém giết với Ngao Phong để phá vây.

Ngao Phong thấy đồng liêu bước ra, trong lòng như trút được gánh nặng. Quá nguy hiểm rồi!

Một khi bại lộ, gã không biết Ngưu Hữu Đạo có thể phá vòng vây ra ngoài hay không, nhưng nhất định sẽ dẫn đến rất nhiều cao thủ vườn Vô Lượng truy sát.

Nếu Ngưu Hữu Đạo rơi vào tay người của vườn Vô Lượng, hậu quả sẽ không cách nào tưởng tượng. Ai có thể cam đoan Ngưu Hữu Đạo sẽ không bị cạy miệng mà khai ra mọi việc?

Tối thiểu nhất, ai sẽ tin chuyện này là do Ngưu Hữu Đạo gây ra? Tất nhiên cũng có người hoài nghi Ngưu Hữu Đạo, cũng sẽ có người nghĩ hết mọi biện pháp để cạy miệng của hắn.

Mặc dù nhẹ nhàng thở ra, nhưng trước khi Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn thoát hiểm, trong lòng Ngao Phong vẫn căng cứng như dây cung, nói với người dẫn đội bên cạnh: “Bên kia không phát hiện được thứ gì.”

Không bao lâu sau, các thành viên phân tán khắp nơi cũng lần lượt trở về bẩm báo, cũng không phát hiện được chuyện gì.

Người dẫn đội phất tay ra hiệu, mọi người một lần nữa tăng cường việc tìm kiếm.

Ngưu Hữu Đạo trốn trong động chờ đến lúc bên ngoài không còn động tĩnh mới ngoi đầu lên, cẩn thận quan sát một lúc mới nhanh chóng chui vào trong núi sâu.

Một đường lén lút, vừa tránh vừa giấu, cho đến khi chạy tới một khu vực ít có người vườn Vô Lượng hoạt động, hắn mới dám dùng tốc độ nhanh nhất để thoát đi.

.........

Thánh địa Băng Tuyết, trên một ngọn núi băng tràn ngập phong tuyết, Tuyết bà bà một tay cầm trượng, một tay cầm tẩu phát ra tiếng cười cạc cạc như tiếng quạ: “Thú vị đây. Chấp sự Thiên Hạ tiền trang vừa mới chết không được minh bạch, bây giờ đột nhiên có người phát cáu đốt vườn Vô Lượng. Thánh Cảnh bình yên đã lâu, bây giờ càng lúc càng thú vị. Quái sự bắt đầu chuyện này tiếp chuyện kia.” Dứt lời, bà ta nghiêng đầu liếc xéo người sau lưng.

Một bên, Bạch Vô Nhai không dám nói một câu, sắc mặt ngưng trọng.

Vèo một tiếng, Bạch Vô Nhai ngẩng đầu, phát hiện Tuyết bà bà đã không còn, chỉ nghe tiếng gió bay lên không, sau đó bóng dáng Tuyết bà bà nhanh chóng biến mất trên không trung, nhìn theo hướng hình như là đến vườn Vô Lượng.

“Haiz!” Bạch Vô Nhai thở dài. Y không biết hỏa thiêu vườn Vô Lượng là do ai làm, lá gan của người này không khỏi quá lớn rồi.

Hỏa thiêu rồi thì như thế nào? Cái gì cũng không chiếm được, không muốn hoài nghi có người đang cố ý gây sự cũng khó.

..........

Vườn Vô Lượng bị đốt, toàn bộ Thánh Cảnh chấn động. Người nào đó đang muốn chạm tay vào cấm địa của Thánh Cảnh. Chạm vào vảy ngược của chín thánh, bảo mọi người làm sao mà không chấn động?

Nội thành Vấn Thiên, một bình trà nước, hai người ngồi đối diện. Biểu hiện của Hoàng Ban và Huyền Diệu đều ngưng trọng.

“Ngọn lửa có phải là do thiên tai gây ra hay không?” Huyền Diệu hỏi.

Hoàng Ban thở dài: “Đột nhiên xuất hiện ngọn lửa lớn đến như vậy, xung quanh vườn Vô Lượng đều có lửa, làm sao có thể là thiên tai được chứ, nhất định là cố ý. Phạm vi bốc cháy rất lớn, không giống một hai người có thể làm được. Chắc chắn là cả một đội ngũ.”

Huyền Diệu im lặng, thở dài: “Cũng không biết là ai, tại sao lại to gan như vậy. Phóng hỏa có ý nghĩa gì sao?”

Hoàng Ban nói: “Làm như vậy hoàn toàn không chiếm được quả Vô Lượng, rõ ràng là lãng phí thời gian. Bên dưới có lời đồn, đã có người liên tưởng vụ đốt vườn Vô Lượng với cái chết của Hồng Vận Pháp, muốn kềm chế hành động chỉnh đốn Phiêu Miểu các. Cũng không biết là ai. Chẳng lẽ bọn họ không biết càng làm như vậy, Thánh Tôn lại càng không chịu bỏ qua sao?’

Huyền Diệu nói: “Đinh tiên sinh nói muốn ra ngoài thường trú một thời gian. Nếu nhận được tin tức này, sợ là ngài ấy sẽ đứng ngồi không yên. Dù sao vườn Vô Lượng cũng treo danh nghĩa Phiêu Miểu các. Xảy ra chuyện như vậy, ngài ấy không muốn trở về gấp cũng khó.”

Hoàng Ban nói: “Nghe nói pháp giá của chín vị Thánh Tôn đã lần lượt đến vườn Vô Lượng kiểm tra tình huống phóng hỏa. Ngay cả Thánh Tôn cũng không tra ra gì, tiên sinh trở về thì biết làm thế nào?”

Huyền Diệu nói: “Nhưng cũng không có khả năng xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Không hỏi han đến, ngược lại làm cho người ta phải hoài nghi, tối thiểu phải làm dáng chút gì đó.”

“Haiz, thời buổi rối loạn. Việc quản lý Phiêu Miểu các năm nay lại đúng lúc rơi xuống đầu tiên sinh, cuối cùng phát triển đến tình trạng nào thì không ai nói rõ được.” Hoàng Ban thở dài.

Huyền Diệu lắc đầu, biểu hiện không thể làm gì được.

........

Khi lời bàn tán bên trong Thánh Cảnh nhấc lên như nước thủy triều, Ngưu Hữu Đạo đã xuất hiện tại một khu vực mây mù lượn lờ trong núi sâu.

Nơi này cách thánh địa Thiên Ma không tính là lớn. Hắn âm thầm ẩn thân bên trong tán cây để quan sát, gương mặt đeo mặt nạ, đầu đội đấu bồng đen.

Đợi một hồi, một người rơi xuống, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, chính là Vũ Phi.

Ngưu Hữu Đạo từ tán cây lóe ra. Vũ Phi cảnh giác nhìn, Ngưu Hữu Đạo vội đưa lòng bàn tay ra, giữa lòng bàn tay có vẽ một đóa hoa mai.

Hoa mai là ám hiệu gặp mặt, để Vũ Phi có thể xác nhận thân phận. Toa Như Lai sẽ không vì Ngưu Hữu Đạo mà chạy tới chạy lui.

Thân phận của Toa Như Lai cũng không thích hợp chạy loạn khắp nơi. Ông ta cũng là người bị chín thánh theo dõi nhiều nhất.

Lần gặp mặt này, Toa Như Lai không đến, chỉ có một mình Ngưu Hữu Đạo, cũng không muốn cho Vũ Phi biết thân phận của hắn. Vũ Phi không biết người đến là thật hay giả, cho nên trước đó Toa Như Lai nhất định phải giúp hai người định ra ám hiệu gặp mặt.

Nơi này cách thánh địa Thiên Ma cũng không tính là xa, cũng để thuận tiện cho Vũ Phi đến. Với thân phận của Vũ Phi, nếu không có lý do chính đáng, sẽ không thể tùy tiện sử dụng phi cầm, nếu không sẽ bị người ta chú ý.