Đạo Quân

Chương 2002: Ép buộc (2)




Dáng vẻ của Ngưu Hữu Đạo lại như không có chuyện gì xảy ra, nhìn về phía mặt sông, khẽ cười nói:

“Nếu ngươi muốn bảo vệ hắn thì ngươi không thể không đi. Nếu ngươi nguyện bỏ hắn lại, nguyện chỉ sống vì mình thì ngươi càng phải liên thủ với bọn ta. Không bằng như vậy đi, bây giờ ngươi giết tên bán bánh nướng đi, ta sẽ lập tức cho ngươi biết ta là ai, như vậy ngươi cũng có con bài tự vệ, ta nói lời giữ lời, lựa chọn thế nào là do ngươi!

Gia Cát Trì gằn từng chữ:

“Nếu như ta đều không đồng ý thì sao?

Ngưu Hữu Đạo thong dong nói:

“Từ giờ trở đi, tên bán bánh nướng sẽ biến mất một thời gian, chờ sau khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ trở về tự nhiên sẽ biết ta có hại ngươi hay không, chúng ta lấy sự thực để chứng minh tất cả, miễn việc nói miệng không bằng không chứng. Nếu ta không đoán sai, hắn đã biến mất rồi.

Gia Cát Trì chợt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hải Vô Cực vốn dĩ ở bên quầy hàng bánh nướng thì hiện giờ quả thực là không thấy nữa, nhất thời kinh hãi, trong nháy mắt xuất thủ chộp tới chỗ Ngưu Hữu Đạo.

Sớm có phòng bị, Vân Cơ lấy tốc độ ánh sáng xuất thủ, bắt cổ tay của Gia Cát Trì lại. Hai người giằng co phân cao thấp.

Gia Cát Trì và Vân Cơ bốn mắt nhìn nhau.

Ngưu Hữu Đạo nhìn cánh tay của Vân Cơ đang hơi rơi vào thế hạ phong trong lúc phân cao thấp, yên lặng nói:

“Tốt nhất đừng làm ra động tĩnh lớn, bằng không hắn sẽ phải chết ngay bây giờ!

Chuyện cưỡng ép bắt giữ con tin uy hiếp, dường như hắn làm vô cùng tự nhiên không hề cảm thấy gánh nặng.

Dứt lời xoay người đi:

“Chúng ta dựa vào cái gì mà cứu các ngươi rồi còn phải bảo vệ các ngươi? Làm người không thể quá ích kỷ, không thể chỉ biết hưởng lợi mà không xuất lực được. Đi thôi, ta nói lời giữ lời, chờ tin tức tốt của ngươi.

“Tình hình cụ thể rõ ràng sẽ có người liên lạc với ngươi. Được rồi, quán bánh nướng cần phải có người giúp hắn thu dọn, tránh việc không ai coi chừng mà bị người ta hoài nghi.

Vân Cơ bỏ cổ tay Gia Cát Trì ra, từng bước lui lại chắn Ngưu Hữu Đạo ở phía sau, cảnh giác rút lui.

Gia Cát Trì nắm chặt hai tay, gò má nghiêm lại nhìn chăm chú, mắt mở trừng trừng nhìn hai người rời đi như vậy nhưng lại bất lực.

...

Vô Lượng Viên, Vương Tôn phụng mệnh mang đồ tới, sau khi thông qua kiểm tra thì đi tới nội đường Đại La, gặp được Sa Như Lai đang trấn giữ, giao đồ xong xuôi.

Sa Như Lai bảo người mang đồ đi sắp xếp, nội đường không còn người ngoài, Vương Tôn tới gần gã thấp giọng nói:

“Bên ngoài người đã sắp xếp xong xuôi, sẽ phối hợp hành động với bên kia.

Sa Như Lai hơi gật đầu:

“Tin tức truyền lại không có dị thường chứ?

Vương Tôn:

“Hiện tại ra vào Thánh Cảnh rất phiền phức, căn bản là không có cách bí mật mang đi được, chỉ có thể để người mang tin tức mặc ký* nội dung, sau đó sẽ phiên dịch sau.

*Dạng ký hiệu mật

Sa Như Lai:

“Truyền tin ra ngoài cùng với mang tin vào đây không nên dùng cùng một người.

Vương Tôn:

“Biết rồi.

Sa Như Lai:

“Còn nữa, nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, về sau ngươi cố gắng đừng nên tới, bên kia có yêu cầu gì, ngươi tự phối hợp chấp hành là được.

Vương Tôn:

“Được.

...

Cảnh nội Hàn quốc, thời điểm giờ cơm trưa, một tên nam tử như không có chuyện gì xảy ra đi vào một một tửu lâu, lên lầu vào một gian phòng bao, ở trong đó một lúc mới ra ngoài rời khỏi tửu lâu, sau đó nhanh chóng ra khỏi thành, rời đi.

Mà ở trong tửu lâu vẫn có mấy người âm thầm theo dõi động tĩnh của gian phòng bao kia.

Đầu đường, hai người vội vã đi tới quán trà đối diện tửu lâu, ngồi xuống, trên bàn vốn có một lão hán, người này là Lý Chính Pháp, cốc trưởng Bách Xuyên cốc sau khi dịch dung.

Một nhóm người này là đốc tra của Bách Xuyên cốc ở Phiêu Miểu Các, sở dĩ xuất hiện ở đây là bởi vì phát hiện ra một gã người của Phiêu Miểu Các có bộ dạng lén lút khả nghi, nghĩ hết biện pháp một đường theo dõi đến đây.

Mà sở dĩ phải theo dõi cũng thật sự là bị cửu Thánh ép buộc, cửu Thánh đã hạ tối hậu thư, trong vòng nửa năm không tra ra được thành tích thì tất cả sẽ phải bỏ mạng, vì vậy sau khi phát hiện khả nghi thì không tiếc theo dõi người của Phiêu Miểu Các.

“Mục tiêu đã ra khỏi thành, mời đồng môn sư huynh đệ trú ở đây hỗ trợ theo dõi.

Một trong hai người ngồi xuống bưng trà che giấu báo một câu.

Lý Chính Pháp thấp giọng nói:

“Mau chóng điều tra rõ thân phận của người mà hắn gặp.

Vừa mới nói xong, ba người trao đổi ánh mắt một chút rồi tiếp tục vùi đầu uống trà.

Người ở trong phòng bao của tửu lâu đi ra, đứng ở cửa nhìn chung quanh một chút, bước nhanh rời đi.

Sau hai canh giờ, thân phận bối cảnh của người này liền ở trước mặt Lý Chính Pháp, là một tiểu lại của huyện nha nơi đây.

Vào buổi tối, bí mật theo dõi ở bên ngoài một tòa nhà, Lý Chính Pháp quay đầu lại, một tên đệ tử ở gần thấp giọng bẩm báo:

“Người theo dõi truyền lại tin tức báo rằng người đã quay lại cứ điểm của Phiêu Miểu Các.

Lý Chính Pháp quay đầu nhìn về phía gian phòng bao đèn đuốc sáng trưng, ánh mắt lóe lên một hồi rồi trầm giọng nói:

“Cứ theo dõi như này không phải cách hay, bí mật bắt về thẩm vấn!

Hai tên đệ tử ở bên cạnh nhìn nhau, một người nói:

“Trưởng lão, nhỡ đâu đối phương cũng là người của Phiêu Miểu Các thì sao?

Lý Chính Pháp:

“Lén lút như vậy không tra xét thì nào biết có chuyện gì được. Không biết thân phận của hắn thì cứ xem như không biết, nếu như là người của Phiêu Miểu Các thì bỏ qua, chúng ta cứ tiếp tục theo dõi cũng chẳng được việc gì, chuyện gì cũng không tra ra được. Thông báo với đệ tử của khác đang trấn giữ trong thành, làm xong thì giải quyết tốt hậu quả, che giấu động tĩnh khi bắt người.

Sau khi y ra lệnh một câu, mấy người âm thầm vào trong trạch viện, lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai bắt được người đã theo dõi hơn nửa ngày nay.

Sau một ngày, Lý Chính Pháp vội vã chạy tới tông môn của Bách Xuyên cốc.

Sau khi thông báo liền gặp được chưởng môn Âm Như Thuật, sau khi hành lễ liền đi thẳng vào vấn đề:

“Chưởng môn, chỗ ta cần gấp lực lượng của tông môn hiệp trợ.

Âm Như Thuật hơi giật mình:

“Có chuyện gì?

Lý Chính Pháp:

“Chỗ ta phát hiện ra một người của Phiêu Miểu Các có bộ dạng khả nghi, sau khi theo dõi thì phát hiện người đó âm thầm liên lạc với một người bên ngoài, sau đó tiến hành bí mật bắt giữ người đó lại, sau khi thẩm vấn thì phát hiện ra một vài vấn đề.

Âm Như Thuật kinh ngạc nhìn vị này, phát hiện khả năng vị này đã thực sự bị Thánh Cảnh ép cho quẫn rồi, theo dõi người của Phiêu Miểu Các không nói, lại còn tiến hành bắt người liên lạc của Phiêu Miểu Các, chỉ có điều cũng có thể hiểu được tâm tình của đối phương, đã bị dồn vào đường cụt rồi, không làm thì chính là chết!

Trầm mặc một lúc, hỏi:

“Phát hiện ra vấn đề gì rồi?

Lý Chính Pháp:

“Sau khi nghiêm hình thẩm vấn, đối phương nói ra thân phận của mình, chính là gián điệp bí mật của Triệu quốc nằm vùng ở cảnh nội Hàn quốc, cũng khai ra mục đích liên hệ với người của Phiêu Miểu Các, đối phương muốn nhanh chóng sửa lại danh sách người nằm vùng, bí mật đưa tới một cứ điểm bên ngoài ở sa mạc Vô Biên, bên kia sẽ có người liên lạc với hắn. Hiện tại ta không có đủ nhân lực, mới chỉ có ta cùng hai tên đệ tử, thêm nữa lại ngoài tầm tay với, sợ là khó mà tiếp tục thực hiện việc truy tra tiếp, cần chưởng môn điều động lực lượng tông môn phối hợp với bọn ta!

Âm Như Thuật trầm ngâm nói:

“Chính Pháp, tâm tình của ngươi ta hiểu, khả năng đây là hành động nội bộ của Phiêu Miểu Các, chúng ta tham gia vào chuyện như vậy có thích hợp không? Ngươi muốn tra thì trực tiếp báo cho Phiêu Miêu Các để bên đó hiệp trợ phối hợp không được sao?

Lý Chính Pháp trầm giọng nói:

“Người liên hệ khai ra một câu, người của Phiêu Miểu Các nói, sở dĩ làm cho hắn tự mình đưa tới mà không dùng tới con đường truyền tin là lo đường đưa tin bí mật đã bị Phiêu Miểu Các nắm giữ, cho nên người biết càng ít càng tốt!