Đạo Quân

Chương 2055: Bố cáo (2)




Lúc đó La Chiếu nhiều lần khuyên bảo, lãnh thổ Tần quốc sợ là sẽ không giữ được, để ba phái đi là thích hợp, chí ít đối mặt với việc đất nước bị xâm lấn, ba phái sẽ phải nghĩ cách bảo vệ địa bàn của mình! Còn có thể giúp Tần quốc làm trì trệ một kẻ thù bên ngoài, chí ít cũng có thể tạo ra phiền phức nhất định cho kẻ xâm lăng.

Nhưng Hiểu Nguyệt Các nói ba phái có thể nương nhờ Tần quốc, có thể nương nhờ vào hắn, nhưng một khi cường địch xâm lấn, vì tự bảo vệ mình mà rất có thể sẽ chuyển chiến tuyến.

Nếu Hiểu Nguyệt Các nói như vậy cũng không sai, đây là chuyện không phải không thể, là chuyện vô cùng có khả năng.

La Chiếu còn giãi bày với ba phái, nói sau khi nước hắn xâm lấn chưa chắc có thể chứa được ba phái, ba phái không thể không suy nghĩ tới hậu quả này, cũng nên giúp đỡ Tần quốc một chút, nếu thực sự không ngăn được mới có thể nghĩ tới việc chuyển chiến tuyến. Huống chi muốn chuyển chiến tuyến nước hắn cũng chưa chắc nguyện chấp nhận, ba phái vẫn có khả năng phải ra sức đánh một trận.

Mà cho dù nương vào nước hắn, cho dù nước hắn nguyện chấp nhận chí ít cũng để lại một tai họa ngầm cho người xâm lăng.

Nhưng mà cũng vô dụng, nói toạc ra rồi, mồm mép cũng không dùng. Hiểu Nguyệt Các còn hỏi hắn giúp ba phái nói chuyện như thế, có phải đã nhận lợi ích từ ba phái đó hay không?

La Chiếu đương nhiên là nói không, chí ít không thể làm cho ba phái gia nhập vào Tấn quốc được, nói Hô Diên Vô Hận cũng có ý này.

Hiểu Nguyệt Các nói nếu Hô Diên Vô Hận có ý đó, vì sao Tề quốc không chứa chấp?

Hiểu Nguyệt Các nói Khí Vân tông cũng sẽ không chứa chấp, để cho hắn yên tâm, bảo hắn làm tốt chuyện của mình mới lập công lớn nhất cho Tần quốc, những thứ khác đều không quan trọng.

Kết quả, ba phái đương nhiên là chạy hết, không được bất kỳ lợi ích nào, muốn lưu ba phái lại tiếp tục liều mạng với Tấn quốc là điều không thể.

Kết quả, đại tướng trấn thủ quốc nội Tề quốc Cố Viễn Đạt làm phản, dưới sự hỗ trợ cường thế của ba phái mà làm phản. Nếu không có lực của ba phái trợ giúp thì sao có thể thuận lợi diệt trừ tu sĩ giám quân của tam đại phái dưới quyền Tề quốc được? Nếu không, Cố Viễn Đạt chưa chắc dám phản!

Kết quả trước mắt thấy được Tấn quốc bố cáo, Tấn quốc bố cáo cho thiên hạ tuyên bố cắt ba châu làm địa bàn cho ba phái, Tần quốc không muốn cho, các nước đều không muốn cho, duy chỉ có kẻ địch của ba phái này là Tấn quốc dám cho.

Chuyện này đương nhiên là do Tấn quốc chủ động liên lạc với ba phái, hứa hẹn lợi ích.

Lúc này, La Chiếu còn có thể nói gì được? Chỉ cần lời hứa địa bàn ba châu liền làm cho Cố Viễn Đạt tạo thành phiền toái lớn như vậy cho nội bộ Tề quốc.

Hắn không biết Hiểu Nguyệt Các nhìn thấy bố cáo này thì sẽ có thái độ thế nào.

...

Trong trướng, cũng đã xem được bố cáo của Tấn quốc, Hô Diên Vô Hận cũng thờ ơ, có một số việc chỉ có thể nói là tình thế không bằng người.

Ông ta đã giữ ba phái lại, nhưng vẫn không thể giữ được.

Ba phái đã biết Tề quốc đẩy nhân mã Vệ quốc lên trên, tình hình trước mắt, Hô Diên Vô Hận giữ lại chỉ có thể làm cho ba phái cho rằng Tề quốc muốn coi bọn họ là vật hi sinh xông pha chiến đấu.

Quan trọng nhất vẫn là câu nói kia, tình thế không bằng người!

Bản thân Tề quốc mắt thấy cũng khó giữ được nữa rồi, nói cho ba phái địa bàn ba châu, ba phái cho dù nguyện tin tưởng cũng phải đối mặt với hiện thực là có làm được hay không. Ở lại Tề quốc ngoại trừ liên tục liều mạng với Tấn quốc ra còn có thể có cái gì? Cùng diệt vong với Tề quốc sao?

Nếu không như vậy, ba phái cũng sẽ không đi tìm Tần quốc.

Hô Diên Vô Hận đưa tin cho La Chiếu, yêu cầu chỉ có một, ổn định ba phái, tối thiểu không thể để cho ba phái ngả về phía Tấn quốc được.

Ông ta cũng không ngờ tới Hiểu Nguyệt Các lại không bằng lòng, đến khi ba phái chạy mất lại đột nhiên liên kết với Cố Viễn Đạt, giúp đỡ Cố Viễn Đạt làm phản.

Địa bàn của Tần quốc còn có thể giữ được sao? Tây bình quan đã bị Tấn quốc kẹt chết rồi, chủ lực quân Tần không trở về được, địa bàn Tần quốc đã là miếng thịt bên mép của Hàn quốc và Yến quốc rồi.

Hô Diên Vô Hận không nghĩ ra rốt cuộc Hiểu Nguyệt Các nghĩ như thế nào, cứ giữ cái trống rỗng để làm gì? Đám tu sĩ này có thể có được ánh mắt chiến lược bễ nghễ thiên hạ hay không? Vậy mà lại ép ba phái kia ngả về phía cừu địch? Tề quốc xong đời, quân Tần có thể được đảm bảo hay sao?

Ông ta thật sự muốn xem sau khi Hiểu Nguyệt Các nhìn thấy bố cáo này sẽ có phản ứng gì, đối lập với sự quyết đoán của Tấn quốc có thể nhìn thấu bụng dạ hẹp hòi của mình hay không?

Một lần luyến tiếc địa bàn ba châu, Hiểu Nguyệt Các đã ép ba phái hướng về Tấn quốc, một lần đã làm Tấn hoàng đoạt được quyền giam lỏng tam đại phái của Vệ quốc.

Cố tình hai phe này còn liên thủ với nhau, Hô Diên Vô Hận không biết nên nói gì cho phải, thậm chí còn cảm thấy hơi choáng rồi.

...

Hô Diên gia vẫn có lực uy hiếp ở Tề quốc, Hô Diên Định điều động nhân mã các châu phủ coi như cũng thuận lợi.

Trong quân trướng, nhìn trạng thái tập kích của quân địch trên bản đồ, vẻ mặt phong sương, Cố Viễn Đạt trầm mặc suy tư.

Phản bội Tề quốc, nương nhờ Tấn quốc, hắn biết đời này cái danh phản tướng của hắn sẽ không thể rửa sạch được, có một số việc nếu được lựa chọn hắn cũng không muốn vậy, nhưng có đôi khi lựa chọn thực sự không có nhiều, hoặc là nói mưu lược đường lui!

Vốn dĩ còn có phần lo lắng không yên nhưng sau khi được biết Hạo Vân Đồ bị mưu đồ cướp quyền, hắn càng ý thức được lựa chọn của mình đúng, đại thế của Tề quốc đã mất.

Trưởng lão Khí Vân Tông trầm giọng nói:

“Tấn quốc ta xúi giục nội ứng bất cứ lúc nào cũng có thể nắm giữ hướng đi của Hô Diên Định, đại tướng quân cớ gì còn do dự? Hô Diên Định đã điều động hai trăm ngàn nhân mã, trước khi đối phương tập kết nhân mã xong thì sẽ dễ dàng hạ thủ trảm thủ Hô Diên Định trước! Chỉ cần rắn mất đầu, đám nhân mã tạp thất tạp bát kia chỉ là một đám ô hợp mà thôi!

Cố Viễn Đạt lên tiếng:

“Không được, đợi nhân mã của các phe tập kết xong rồi sẽ động thủ!

Trưởng lão của Khí Vân Tông hơi giận:

“Thời điểm tốt có thể động thủ thì không động thủ, còn phải chờ đến thời điểm không thể động thủ đi động thủ, ngươi đang nói đùa sao?

Cố Viễn Đạt xoay người, nhìn về phía ông ta:

“Trưởng lão bớt giận! Cũng không phải ta đang đùa. Hô Diên Định tách khỏi đại bộ phân nhân mã, tự mình tới các châu phủ trước để điều động nhân mã, Hô Diên Vô Hận sẽ không thể không nghĩ tới vấn đề an toàn của hắn, vì đảm bảo an toàn nên sẽ có không ít cao thủ bảo vệ. Lúc này nhìn qua như dễ dàng ra tay nhưng mà ngược lại, giờ chính là thời điểm không dễ để đắc thủ nhất!

“Lúc này đội bảo vệ Hô Diên Địch chắc chắn có tính cảnh giác cao nhất, lúc này một khi để Hô Diên Định chạy mất, còn muốn tiến hành trảm thủ sẽ khó khăn!

“Việc lúc này phải làm chính là đừng nên vọng động.

“Hiện tại chính là lúc nhân tâm Tề quốc bất ổn nhất, đối phương chắc chắn cũng sẽ lo người bên này sẽ có người có dị tâm, bằng không Hô Diên Vô Hận sẽ không để cho con trai mình tự đến triệu tập nhân mã. Lúc này tất nhiên là thời điểm đội ngũ chư hầu bên người Hô Diên Định có tính cảnh giác cao nhất.

“Theo lẽ thường, giống như trưởng lão nói, lúc này chính là thời điểm dễ dàng hạ thủ nhất. Cho nên nhân mã bên cạnh muốn có hành động dị tâm, Hô Diên Định sao có thể không sao?

“Cho nên chúng ta phải hành động khác thường, làm cho hắn có thể thuận lợi tập kết nhân mã, để bên đó thả lỏng cảnh giác, đến khi hắn phát hiện ra đã nắm chắc đại quân, phát hiện nhân mã chư hầu còn chưa tới mức nghịch phản lại thêm đại quân bảo hộ chu toàn, kẻ thù bên ngoài khó có thể tiến gần mình, tu sĩ hộ vệ bên cạnh hắn tất sẽ sẽ phát huy tác dụng giám quân, chắc chắn sẽ điều đi một nhóm đi giám thị nhân mã dưới trướng.