Đạo Quân

Chương 745: Trúng Kế Rồi!




Tây Hải Đường nói:

“Bắc châu đứng giữa lợi dụng hai bên chế hoành nhau, sớm đắc tội hai phái, huống chi chỉ có một trưởng lão Đại Thiền sơn đến, đâu dễ gặp chưởng môn sáu đại phái, bọn họ không nể tình Đại Thiền sơn là hợp lý. Nhưng người của Ngưu Hữu Đạo ở Nam châu sao lại đấu với Bắc châu nữa? Nam châu, Bắc châu, Thiên Ngọc môn, Đại Thiền sơn, Ngưu Hữu Đạo, Trần Đình Tú, giờ lại đến Hoàng Thông. Ngưu Hữu Đạo đi gặp sáu đại phái, Trần Đình Tú đã chết. Đại Thiền sơn đến tìm sáu đại phái, ở giữa chuyện này có mối liên kết nào không? Đang đấu sức ở Nam châu hay Bắc châu? Ta hoang mang quá.”

Cừu Sơn lắc đầu nói:

“Hình như Ngưu Hữu Đạo và Thiệu thị Bắc châu có xích mích, không rõ lắm. Vạn Thú môn chúng ta làm mua bán với người trong thiên hạ, ít khi tham dự vào mấy chuyện này.”

Tây Hải Đường cảm khái:

“Đúng vậy, địa bàn thiên hạ chỉ có bấy nhiêu, đám người này đánh giết làm sinh linh đồ thán, giành tới giành lui không ngừng. Bao nhiêu môn phái nổi lên rồi suy tàn, chưa chắc là chuyện xấu cho Vạn Thú môn chúng ta. Nhưng họ chạy hết vào Vạn Thú môn là sao? Đem Vạn Thú môn của ta làm sân đấu sao?”

Hoàng Thông đi loanh quanh trong đình viện tâm tình rất nặng nề, bị sáu đại phái từ chối gặp mặt, không rõ tình huống thế nào.

Nhưng cũng trong dự đoán, bên tông môn hồi âm bảo chưởng môn Hoàng Liệt tự mình đến.

Trong óc Hoàng Thông thỉnh thoảng nổi lên lời Ngưu Hữu Đạo đã nói, có chút đạo lý.

Ngưu Hữu Đạo cố ý nhắc đến chuyện này là có ý gì?

Phủ Thứ Sử Bắc châu, một đám tu sĩ hội tụ ngoài chính sự đường.

Đám quan viên làm việc hàng ngày trong đường cẩn thận đi ra, ngẫu nhiên giương mắt liếc những tu sĩ cầm bảo kiếm.

Trong chính sự đường đã đuổi hết những người không liên quan.

Thiệu Bình Ba nhìn Chung Dương Húc ung dung đi vào, y xử lý chính vụ đứng dậy vòng ra khỏi bàn dài, chắp tay hỏi:

“Bá phụ làm vậy là sao?”

Chung Dương Húc chỉ đuổi hết người đi.

Thiệu Tam Tỉnh ở bên cạnh không lên tiếng.

Chung Dương Húc lạnh lùng nhìn Thiệu Bình Ba:

“Tại sao dạy mãi không sửa?"

Thiệu Bình Ba hoang mang hỏi:

“Sao bá phụ nói vậy? Tiểu điệt không hiểu, xin bá phụ chỉ rõ.”

Chung Dương Húc nói:

“Ngươi đang giả khờ với ta?”

Tin tức truyền rất nhanh, ngoài cửa hơi ồn ào, Thiệu Đăng Vân nghe tin chạy nhanh đến. Chung Dương Húc quay đầu liếc một cái.

Thiệu Đăng Vân đi tới chắp tay hỏi:

“Chung huynh, có chuyện gì mà làm rầm rộ vậy?”

Chung Dương Húc hếch cằm hướng Thiệu Bình Ba:

“Ngươi hỏi nhi tử của ngươi đã làm chuyện tốt gì đi.”

Thiệu Đăng Vân tóc hoa râm nhìn nhi tử, hỏi:

“Xảy ra chuyện gì?”

Thiệu Bình Ba chắp tay nói:

"Phụ thân, nhi tử cũng không biết, đang xin hỏi bá phụ.”

Thiệu Đăng Vân cau mày khó hiểu.

Chung Dương Húc chất vấn:

“Ta đã cảnh cáo ngươi đừng chọc vào Ngưu Hữu Đạo nữa có đúng không?”

Thiệu Bình Ba nói:

“Tiểu điệt luôn ghi nhớ trong lòng!"

Chung Dương Húc mỉa mai:

"Ghi nhớ trong lòng? Phái người chạy đến thành Vạn Vật ám sát Ngưu Hữu Đạo, câu kết Thiên Ngọc môn Nam châu hãm hại, đây là ghi nhớ trong lòng mà ngươi nói? Ngươi nhiều lần không nghe vào tai lời của Đại Thiền sơn, có phải cho rằng Bắc châu không thể thiếu ngươi, không dám động ngươi?"

Thiệu Đăng Vân nhìn nhi tử chằm chằm.

Thiệu Bình Ba kinh ngạc hỏi:

“Sao bá phụ nói vậy? Tin đồn từ đâu ra?”

Chung Dương Húc nói:

“Ngươi không cần biết tin tức từ đâu đến, ta chỉ hỏi có phải là ngươi làm không?”

Thiệu Bình Ba nhìn bộ dáng của đối phương biết lần này sẽ không nương tay, ngu mới thừa nhận.

Thiệu Bình Ba nghiêm nghị thề thốt phủ nhận:

“Tuyệt đối không có việc đó!”

Thiệu Đăng Vân trầm ngâm hát đệm:

“Có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì không Chung huynh?”

Chung Dương Húc cười gằn:

"Hiểu lầm? Thiệu huynh, trời sắp sập, Ngưu Hữu Đạo đã quê quá hóa giận lén bàn với chưởng môn sáu đại phái hai nước Yến, Hàn, còn cần ta giải thích định xuống tay với người nào sao?"

Biểu tình Thiệu Đăng Vân trầm trọng, hiểu Đại Thiền sơn chịu áp lực lớn.

Thiệu Đăng Vân nghiêng đầu nhìn nhi tử, hỏi:

Rốt cuộc có chuyện gì?"

"Phụ thân, nhi tử không biết xảy ra chuyện gì, chắc có người vu oan hãm hại. Bá phụ đã cho rằng là tiểu điệt làm thì hết cách giải thích. Nhưng tiểu điệt tin người thanh tự thanh, người dơ bẩn tự dơ, sự việc rồi sẽ có ngày rõ ràng.”

Khuôn mặt Thiệu Bình Ba bi hờn chắp tay hướng Chung Dương Húc:

“Tiểu điệt nguyện tự nhốt trong tù, ngày nào chưa được trong sạch thì ngày đó không ra, mãi cho tới khi Đại Thiền sơn tra rõ sự thật thì thôi, khi đó nhận giết nhận nghiền. Tiểu điệt giải quyết như vậy không biết bá phụ có vừa lòng?”

Chung Dương Húc siết chặt kiếm. Đại Thiền sơn truyền tin dặn là Thiệu Bình Ba kháng mệnh nhiều lần, sau khi điều tra rõ phải chém mọt tay một chân coi như bài học. Nếu sự việc không thể cứu vãn thì tru sát tiểu tặc hại Đại Thiền sơn này.

Nhưng trước mắt Thiệu Bình Ba chết không thừa nhận, vì chứng minh trong sạch thậm chí đồng ý tự nhốt trong tù chờ xử trí. Phải chăng có hiểu lầm gì?

Chung Dương Húc thấy do dự.

Thiệu Bình Ba chắp tay hướng Thiệu Đăng Vân:

"Phụ thân! Trong khi nhi tử tự nhốt trong lao tù không thể phân ưu cho phụ thân, sự vụ quân chính Bắc châu nhờ vào phụ thân."

Thiệu Đăng Vân nhìn nhi tử chằm chằm thấy rõ ẩn ý trong mắt y.

Thiệu Bình Ba không nói nhiều, đứng dậy sải bước ra ngoài, Thiệu Tam Tỉnh theo sát.

Hai người bị tu sĩ ở cửa ngăn cản, Thiệu Bình Ba quay đầu nhìn Chung Dương Húc.

Chung Dương Húc vung tay áo, tu sĩ tránh đường.

Hai chủ tớ đi ra chính sự đường, có tu sĩ đi theo.

Địa lao trong phủ mở ra, âm u ẩm ướt.

Thiệu Bình Ba ra hiệu ngục tốt mở lồng sắt trong phòng, tự mình đi vào.

Chờ địa lao yên tĩnh lại, Thiệu Bình Ba liên tục ho sặc sụa, ho như sắp văng phổi ra.

Thiệu Tam Tỉnh ở ngoài lồng giam dán sát rào chắn, biểu tình lo lắng kêu lên:

"Đại công tử!"

Thiệu Bình Ba ho một lúc mới ngừng, tay áo lại thêm vết máu.

Thiệu Bình Ba đến gần rào chắn, nhẹ phất tay áo biểu thị không sao, thều thào:

“Đại Thiền sơn vô năng, Ngưu tặc xảo trá, trúng kế rồi!”

Thiệu Tam Tỉnh giật mình kêu lên:

“Trúng kế gì?”

Thiệu Bình Ba nói:

“Đại Thiền sơn biết Ngưu Hữu Đạo liên lạc với sáu đại phái thì còn hợp lý, nhưng sao biết ta phái người ám sát Ngưu Hữu Đạo? Sao biết ta câu kết Thiên Ngọc môn? Chắc chắn là Ngưu Hữu Đạo cố ý lộ ra cho Đại Thiền sơn, để Đại Thiền sơn biết họa lớn này do ta dẫn đến, mục đích là lợi dụng Đại Thiền sơn khống chế ta, cắt đứt sự khống chế của ta với bên ngoài để ta ngồi chờ chết! Hắn đã quyết tâm không cho ta chạy, muốn giam ta tại đây, quyết lấy mạng ta!”

Thiệu Tam Tỉnh khẽ kêu lên:

“Vậy sao vừa rồi đại công tử không nói rõ với Chung lão đây là gian kế của Ngưu tặc?”

Thiệu Bình Ba nói:

“Nói rõ thế nào? Thừa nhận đây là sự thật sao? Sự việc liên quan sống còn của Đại Thiền sơn, ngươi có thấy bảo kiếm trong tay Chung Dương Húc không? Ngày thường Chung Dương Húc đi lại trong phủ không cầm kiếm, lần này mang kiếm đến gặp, nếu ta thừa nhận thì dù không giết ta cũng rất có thể cho ta bài học khắc cốt minh tâm. Ta kháng mệnh nhiều lần, làm ra chuyện như vậy, Đại Thiền sơn tức giận, nếu ta không lấy lùi làm tiền thì không chết cũng tàn phế.”

Thiệu Tam Tỉnh hỏi:

“Bây giờ nên làm sao đây?”

Thiệu Bình Ba nói:

"Ngưu tặc âm ngoan khiến Đại Thiền sơn khủng hoảng trách tội ta, cắt đứt liên lạc giữa ta và bên ngoài, giờ ta chỉ có thể ngồi chờ kết quả. Sẽ có người Đại Thiền sơn đi Vạn Thú môn, bên Vạn Thú môn cũng có một trận đấu. Đại Thiền sơn tự cho mình cao nhưng thật ra to xác mà không não, không đấu lại Ngưu tặc. Chỉ hận ta không phải người tu hành, thu hoạch tình báo có hạn, khó mà tham gia sâu vào. Giờ hắn động tay chân vào giới tu hành, ta ở thế dưới rất là bị động. Hiện giờ chỉ có thể chờ tin bên Yến, Hàn. Chỉ cần sáu đại phái bắt đầu liên lạc với ta thì Đại Thiền sơn không dám động vào ta, không thể không thả ta ra ngoài chủ trì cục diện hóa giải nguy cơ."

Trong chính sự đường trống rỗng chỉ có một mình Thiệu Đăng Vân ngồi yên, nhắm mắt trầm tư.

Quản gia Dương Song đi vào, lại gần Thiệu Đăng Vân khẽ hỏi:

“Đại nhân, có dùng cơm trưa không?”