Đạo Quân

Chương 966: Ngươi Có Quen Thuộc Nhà Tù Này Không?




Đạo lý rất đơn giản, nếu có người làm lộ bí mật cho đối phương biết thì Thương Triêu Tông là thống soái Nam châu không thể nào không trốn, làm gì có chuyện thuộc hạ chạy mà thống soái ở lại? Thương Triêu Tông nên tìm cách chạy trốn mới đúng, sao có thể bị bắt được.

Nhưng họ vẫn không từ bỏ điều tra việc này, Thương Triêu Tông bị bắt vào thiên lao liền bị thẩm vấn, hỏi tại sao y khiến người ngựa dưới tay rút lui.

Ban đầu Thương Triêu Tông không chịu nói, bên họ không khách khí với y, dùng hình!

Chỉ bằng vào Thương Triêu Tông giết trưởng lão của Tiêu Dao cung, thái độ của y với Thương Kiến Hùng, nay bị họ bắt vào tay thì còn lâu mới khách khí với y.

Sau đó Thương Triêu Tông dần nhận ra không đúng, phát hiện người ta không quan tâm tại sao y đột nhiên khiến người ngựa rút lui mà nghi ngờ trước khi họ xuống tay thì có người lộ bí mật cho y biết.

Thương Triêu Tông bắt đầu cắn bậy, nói từ Thương Vĩnh Trung đến Đồng Mạch, Cao Kiến Thành, Điền Vũ, thậm chí là Ca Miểu Thủy, cao tầng ba đại phái đều bị y lôi vào hết.

Thương Triêu Tông không biết có phải ai để lộ bí mật, càng không biết kẻ đó là ai, tóm lại người bị y kéo vào đều là những người y cho rằng không phải người tốt, cho rằng kẻ đó không thể nào để lộ bí mật.

Triều đình không ngốc, sao không biết Thương Triêu Tông đang cắn bậy.

Màn đêm, sao giăng đầy trời, kinh thành vẫn sáng đèn duốc, có quý khách đến thiên lao.

Thương Kiến Hùng tới, hoàng đế tôn quý tự mình đến địa lao âm u tối tăm. Những kẻ không liên quan né tránh, chỉ có Điền Vũ đi cùng.

Điền Vũ thả nguyệt điệp ra, trong tù tối tăm bỗng chốc sáng sủa.

Thương Triêu Tông quần áo tả tơi, tóc rối xù, người đầy vết máu nằm trong đống cỏ bị tia sáng chói mắt đánh thức. Tay mang cùm sắt vẹt tóc rối ra, nhìn rõ người đứng ngoài nhà tù. Khi thấy người đến là ai Thương Triêu Tông khó khăn bò dậy, kéo xiềng chân rào rào khập khiễng đến trước rào chắn, hai tay túm hàng rào đối diện với người ngoài nhà tù.

Thương Kiến Hùng ngắm bộ dạng chật vật của đối phương, chỗ này không phải nơi ông nên tới nhưng vì lòng ngứa ngáy, không kiềm được chạy tới để nhìn đối phương bây giờ chật vật cỡ nào, tâm trạng ra sao.

Sau cùng Thương Kiến Hùng phá vỡ lặng im:

“Triêu Tông, ngươi có quen thuộc phòng tù này không?”

Thương Triêu Tông nói:

“Đương nhiên quen, nhốt ta mấy năm làm sao không quen được, đây không phải điều ngươi muốn thấy sao?”

Thương Kiến Hùng nói:

"Quả nhân cố ý cố dặn, nếu đã trở lại thì nên về ‘nhà’ của mình, ở cũng thấy yên tâm hơn, quả nhân cố ý đến xem ngươi."

Thương Triêu Tông nói:

“Lúc trước ta bị nhốt mấy năm không thấy ngươi lộ mặt, giờ ta vừa vào ngươi đã đến thăm, ta có nên đa tạ ý tốt của ngươi?“

Thương Triêu Tông nhẹ lắc đầu tặc lưỡi nói:

“Nghe đâu ngươi hô mưa gọi gió trong Nam châu, trên sa trường hiệu lệnh thiên quân vạn mã không ai bì nổi, trưởng lão ba đại phái cũng bị ngươi ra lệnh một tiếng nói giết liền giết, anh hùng biết bao, sao bây giờ chật vật thế này?”

Thương Triêu Tông bật cười nói:

“Ta không chật vật, bị người mưu hại tạm lạc nạn thôi. Chật vật thật sự là ở trong hoàng cung lồng lộng, nhìn như ăn ngọc mặc gấm cao cao tại thượng nhưng nội ưu ngoại hoạn hoảng sợ ngủ không yên. Ngoại không thể ngự cường địch, nội không thể an quốc sự, vô năng với ngoại, chỉ biết mưu hại người mình với nội, khiến bách tính ăn không đủ no mặc không đủ ấm, biến Đại Yên tốt đẹp thành đống rối nùi, bị bách tính ngày đêm chửi rủa là hôn quân. Bệ hạ, không biết người nào chật vật hơn?”

Điền Vũ mặt biến sắc, liếc trộm Thương Kiến Hùng.

Quả nhiên sắc mặt của Thương Kiến Hùng rất khó xem, quai hàm căng cứng thật lâu, mắt nhìn chằm chằm người trong tù.

Thương Kiến Hùng chậm rãi nói:

“Tạm lạc nạn? Ngươi cho rằng ngươi còn có thể ra ngoài sao?”

Thương Triêu Tông cười phá lên:

“Nếu ngươi dám giết ta thì đã không chờ đến bây giờ, không giết ta thì ta còn có cơ hội, ngươi dám giết ta sao?"

Thương Kiến Hùng nói:

“Ngươi cho rằng chỉ có phụ tử các ngươi leo lên đại vị thì nước Yến mới quốc thái dân an?"

Thương Kiến Hùng vươn tay cầm cọng cỏ dính trên bàn tay bẩn chộp song sắt, nói:

“Phụ thân của ngươi thông minh hơn ngươi, biết ở vị trí nào càng có thể muốn làm gì thì làm."

Thương Kiến Hùng nói xong xoay người đi, bỏ lại một câu:

“Còn có sức đấu võ mồm, thẩm vấn kiểu gì?”

Rất nhanh người canh giữ trong thiên lâu sải bước đi tới, cửa lao mở ra kéo Thương Triêu Tông vào hình phòng dùng hình, tiếng roi quất không ngừng.

Cao phủ, phủ đệ Đại Tư Đồ nước Yến.

Cao Kiến Thành ăn tối xong hiếm khi có hứng đi dạo trong phủ đệ to lớn.

Đám người hầu thấy Cao Kiến Thành đều hành lễ, các nhi nữ thấy sẽ bái kiến, các thê thiếp gặp vội chào, đều hơi bất ngờ.

Đám nhóc hàng cháu chắt chạy giỡn đụng vào Cao Kiến Thành, kêu gia gia, ngoại công không dứt, vừa náo nhiệt vừa giữ quy củ nhà giàu.

Gia nghiệp to lớn chỉ tính người ở trong phủ đã hơn trăm, có thể nói thê thiếp thành đàn, con cháu đầy sảnh. Cao Kiến Thành cười tủm tỉm không ngừng gật đầu bước đi.

Gặp thê tử của đại nhi tử Cao Thiểu Minh làm Cao Kiến Thành hết hứng.

Nhi tức kéo trưởng tôn quỳ trước mặt Cao Kiến Thành, lau nước mắt nói:

“Phụ thân, nghe nói cầm đầu tặc Nam châu là Thương Triêu Tông đã bị bắt đến kinh thành, phụ thân, Thiểu Minh chết oan quá, xin phụ thân báo thù cho Thiểu Minh!”

Đối với nàng thì mùi vị thủ tiết không dễ chịu gì, vào gia đình bề thế như vậy nàng muốn tái giá cũng khó làm được. Cao Kiến Thành địa vị cao quyền trọng, nhi tử là trưởng tôn, không ai dám cưới nàng.

Trưởng tôn nức nở nói:

"Gia gia, tôn nhi muốn lấy đầu kẻ thù!”

Cao Kiến Thành kéo tôn tử lên, vỗ vai đứa trẻ khẽ thở dài:

“Đứng lên đi, đứng lên hết đi. Lại cao lên nhiều, chăm chỉ đọc sách vào, sau này Cao gia trông chờ vào các ngươi.”

Cao Kiến Thành an ủi xong cùng quản gai Phạm Chuyên rời đi.

Trở về sân của mình, Cao Kiến Thành bỗng muốn nghe tiếng cầm. Phạm Chuyên lập tức mời tiểu thấp của Cao Kiến Thành đến.

Đó là một nữ nhân xinh đẹp mới mười chín tuổi như hoa như ngọc, tuổi của Cao Kiến Thành đủ làm gia gia của nàng, nhưng nàng đúng là tiểu thiếp của ông, từ nhỏ được dạy dỗ đàn rất hay.

Nữ nhân ôm cầm đến hành lễ, hỏi:

“Lão gia muốn nghe cái gì?”

Giọng của nàng còn hơi non nớt.

Cao Kiến Thành im lặng một lúc rồi bảo:

“Bài Ẩn Thương đi.

Nữ nhân xinh đẹp khom người lên tiếng:

“Vâng!”

Nữ nhân đi vào đình ngồi xuống, rất nhanh tiếng cầm bi ai du dương vang lên.

Cao Kiến Thành chìm đắm trong tiếng cầm khoanh tay ngước nhìn trời đầy sau, miệng thì thào niệm lời nhạc:

“Ngắm trăng, ngắm trăng, mắt mê ly...”

Phạm Chuyên cầm áo khoác lại gần nhẹ nhàng khoác lên vai Cao Kiến Thành.

Cao Kiến Thành đổi giọng thở dài:

“Nếu ta không ở thì mấy trăm người trong ngoài Cao gia sẽ về đâu?”

Phạm Chuyên an ủi:

“Lão gia lo quá rồi.”

Cao Kiến Thành nói:

“Ta vốn là dân Lũng Mẫu, cột tóc chăm chỉ đọc sách, chỉ ở thiên hạ thái bình, không ngờ xoay vần đến ngày nay đã quên mất tấm lòng son, tranh được phú quý đầy nhà, kết quả già rồi, cũng mệt mỏi, nhưng không dám ngã xuống.”

Phạm Chuyên hỏi dò:

“Hôm nay cảm xúc của lão gia không bình tĩnh, là vì Thương Triêu Tông bị bắt?”

Cao Kiến Thành nói:

“Không phải cảm xúc không bình tĩnh, chẳng qua có nhiều cảm khái. Lão Phạm, ta vốn tưởng bên kia sẽ nghĩ ra thượng sách gì không ngờ là như vậy. Vị kia thà hy sinh Thương Triêu Tông cũng muốn giữ ta, an lòng của ta, đối xử với ta như quốc sĩ, là người hiểu rõ đại nghĩa, ta không còn lo buồn gì. Nếu tương lai có gì cũng yên lòng phó thác hậu sự, nên làm gì có chuyện cảm xúc không bình tĩnh.”

Phạm Chuyên ngẫm nghĩ, nhẹ gật đầu. Phạm Chuyên cũng không ngờ Ngưu Hữu Đạo vì giữ lão gia mà khiến Thương Triêu Tông mạo hiểm. Loại người như lão gia không dễ bị xúc động nhưng lần này thật sự bị chạm đến trái tim.

Phủ thứ sử Bắc Châu, trong căn phòng sáng trưng đèn đuốc, Thiệu Đăng Vân tự tay đánh dấu lên tấm bản đồ, chỗ được đánh dấu chính là tình hình cuộc bình phản của nước Yến.