Đạo Quân

Chương 972: Pháp thuật ta biết thế nhưng là Thiên Địa Đại Pháp (1)




Nói lão ta "Dụng binh như thần" không phải là chỉ chinh chiến sa trường điều binh khiển tướng, mà là chỉ phương diện khác.

Mấy người cũng nghe hiểu ý của gã ta.

La Chiếu lại nói: "Chẳng lẽ không làm gì được lão ta hay sao?"

Tô Nguyên Bạch cau mày: "Tên này có phần mềm không được cứng không xong, dưới tình hình trước mắt thật sự là không làm gì được lão ra, người ta ngày cả mông của trưởng lão Thiên Nữ giáo Huệ Thanh Bình cũng sờ rồi, còn cả ngày trêu ghẹo Huệ Thanh Bình, rêu rao muốn lấy người ta, đã trở thành trò cười...." Ông ta nói ra chuyện hoang đường được biết bên phía nước Yến.

La Chiếu sau khi nghe xong á khẩu không trả lời được, Văn Du cũng chấn kinh với việc Ngô Công Lĩnh cả gan làm bậy, loại người này e là thật sự không hù doạ nổi!

Ba vị trưởng lão nói đến việc này cũng dở khóc dở cười, ngược lại là rất muốn xem Huệ Thanh Bình bị chọc tức đến ra sao sao rồi, thế nhưng tạm thời cũng không tiện rời khỏi bên này.

Tạm thời dừng nói chuyện phiếm, Đông Ứng Lai nói: "Đại đô đốc, đối với quyết định chiến sự bên trên, còn có ý kiến gì khác để chúng ta truyền đạt hay không?"

La Chiếu quay đầu tình hình ghi chú bên trên bản đồ, hận thì hận, nhưng mà Ngô Công Lĩnh dẫn dắt thế cục đến tình trạng này, đã là nước đổ khó hốt, thật sự muốn để Ngô Công Lĩnh khơi màu chiến sự bên biên giới lên, nếu như lão ta không đáng, nếu như triều đình không đánh, không cách nào giao phó với ba đại phái.

Tề Kinh, trong giảng võ đường hoàng cung, trước một bức địa đồ diện rộng được treo, tụ tập một đám người quân cơ, Tề hoàng Hạo Vân Đồ cũng ở đó.

Thượng tướng quân Hô Diên Vô Hận đích thân cầm gậy giải thích chiến sự nước Yến cho Hạo Vân Đồ, sau khi đem mọi tình hình tiến hành phân tích, cán tay điểm lên vị trí chỗ ở đại khái của quân đội Ngô Công Lĩnh: "Bệ hạ, bây giờ phản quân đến nơi này, châu phủ nơi đó của nước Yến đều áp dụng kế sách vườn không nhà trống, không cho phản quân cơ hội bổ sung vật liệu, lương thực của quân đội sở thuộc Ngô Công Lĩnh không cách nào kiên trì quá lâu, quan sát động tĩnh quân đội sở thuộc Ngô Công Lĩnh, có lẽ là chuẩn bị xông tới nhân mã biên cảnh nước Yến, tạo ra cơ hội tấn công tốt cho đại quân nước Tống, bằng không phản quân Ngô Công Lĩnh rất khó có con đường sống khác."

Sắc mặt Hạo Vân Đồ ngưng trọng: "Nói như thế, đại chiến Hàn Tống với nước Yến là không thể tránh khỏi?"

Hô Diên Vô Hận nói: "Phương hướng xông chính là nước Tống, nước Hàn bên kia đoán chừng sẽ không vội vã động thủ, đoán chừng sẽ ngồi nhìn một phen trước, có điều chỉ cần nước Yến đánh nhau, nước Hàn sớm muộn muốn xuất binh.

Hạo Vân Đồ gật đầu, có thể lý giải ý trong lời nói của ông ta, không nhịn được cười lạnh một tiếng: "Lâm trận đổi soái! Thương Kiến Hùng a Thương Kiến Hùng, ngươi bảo trẫm nói ngươi cái gì mới được đây. Thượng tướng quân, chiến sự nước Yến chẳng lẽ không có cách nào cứu vãn hay sao?"

Hô Diên Vô Hận gọn gàng nhanh chóng nói: "Đánh bại quân địch, đem quân địch đánh lui!"

Hạo Vân Đồ: "Ngươi cảm thấy nước Yến bây giờ còn có thể đánh bại hai nước Hàn Tống hay sao?"

Hô Diên Vô Hận: "Cũng không phải không có khả năng, Thương Kiến Bá cũng chưa chết được bao lâu, để lại những bộ hạ cũ kia, cũng là nhân mã đầy kinh nghiệm sa trường, chinh chiến sa trường cũng không tầm thường, chính là gia cơ cuối cùng chống đỡ nước Yến không ngã khiến người khác không dám tuỳ tiện mạo phạm."

Nếu như có một lương tướng bày mưu lập kế hơn nữa thiện dụng, cho dù là ai cũng không dám khinh thường. Nhưng vấn đề là hành động của Thương Kiến Hùng, muốn tụ tập những người này quên mình phục vụ mệnh lệnh e là không có khả năng, bởi vì những người đó rất rõ ràng, có tiếp tục bán mạng như thế nào, sau cùng Thương Kiến Hùng vẫn là muốn diệt sạch bọn họ."

"Mà chỉ cần bọn họ có thực lực, cho dù là nước Yến sụp đổ, thì chẳng qua là thay đổi triều đại. Sau đại chiến, Hàn Tống tiêu hao rất lớn, theo sự bành trướng của khu vực, lực lượng đối lập phân tán, hơn nữa còn sắp đối mặt cục diện Hàn Tống tranh chấp, dưới tình hình như vậy chỉ cần các nước chư hầu đồng ý quay sang tham gia vào, Hàn Tống chắc hẳn là đồng ý tiếp nhận, Hàn Tống sẽ không buông tha cho vương quyền nước Yến, sẽ không bỏ qua ba đại phái nước Yến, sẽ không buông tha cho ba đại phái nước Yến, các nước chư hầu nắm binh quyền trong tay bên dưới kia cùng với môn phái bảo vệ các nước chư hầu nên đề cao cầm binh vẫn là đề cao cầm binh như cũ."

"Thậm chí là một số quan lại triều đình nước Yến, sau đó cũng đều có khả năng đạt được mức độ trọng dụng nhất định. Bởi vậy những người này vào thời khắc sống còn đều có đường lui, chỉ sợ là chưa chắc bằng lòng phục vụ quên mình, cho dù chịu phục vụ quên mình, không đoàn kết cũng khó có thành tựu. Văn vộ đệ nhất võ vô đệ nhị, không đánh ra được kết quả thật sự, giữa các nước chư hầu ai có thể phục ai? Muốn chống lại Hàn Tống, triều đình nước Yến vẫn có thiếu một người đủ uy tính để các nước chư hầu phục tùng nghe theo mệnh lệnh, lai lịch của một số võ tướng Thương Vĩnh Trung và Yến đình căn bản không áp chế được hãn tướng kiêu binh kia!"

Hạo Vân Đồ nghe lời này trong lòng lạnh lẽo từng cơn, liên tưởng rất nhiều, nếu như nước Yến sụp đổ, ai có thể bỏ qua cho ông ta? Tất nhiên là đuổi cùng giết tận, mà các quan viên bên dưới kia biết rõ tình hình dân phong nơi đó, chỉ cần đồng ý vì tân quyền dốc sức, có một bộ phận có thể bảo vệ vinh hoa phú quý như cũ, chỉ có điều thay đổi chủ tử mà thôi.

Ông ta cũng biết điều mà Hô Diên Vô Hận nói chính là tình hình thực tế, chiến đến một mức độ nhất định,, những tu sĩ đó muốn khống chế các chư hầu kia không có dễ dàng như vậy, ngươi ép người ta liều mạng cũng không có tác dụng, cho dù là đao kề trên cổ người ta, cũng tuyệt đối có thể khiến cho ngươi thua đến choáng váng, ngươi thua đến không còn cách nào khác.

Một khi tình hình chung mất khống chế, hoặc không thể cứu vãn, các loại tình huống tuyệt đối sẽ liên tiếp xuất hiện.

Sau khi Hạo Vân Đồ hơi đắn đo hỏi: "Mông Sơn Minh?"

Hô Diên Vô Hận gật đầu: "Cho dù là Thương Triều Tông cũng được, Thương Kiến Bá qua đời, sức ảnh hưởng đối với các chư hầu không tránh khỏi hạ lên người Thương Triều Tông, thêm vào đó Thương Triều Tông ở Nam Châu gần như là tay trắng dựng nghiệp, lại mấy trận chiến, đủ để củng cố sức ảnh hưởng của Thương Kiến Bá để lại cho y. Mông Sơn Minh... nếu Thương Triều Tông lâm nguy như xưa, chỉ sợ ông chưa chắc sẽ ra sức. Yến đình nếu như thật sự hại chết Thương Triều Tông rồi, chẳng khác nào chặt đứt một sợi trói buộc cuối cùng đối với Nam Châu, nhân mã Nam Châu thật có thể trở thành ngựa hoang mất cương, bị doạ dẫm kinh sợ chút liền có thể hướng về một phương hướng khác mà chạy đi!"

.....

Trong cung nước Tấn, đại tướng quân Doãn Trừ cũng nói cho Tề hoàng Thái Thúc Hùng hướng đi khả thi của chiến sự nước Yến.

Thiệu Bình Ba bên cạnh ngồi nghe, tâm tư trăn trở, theo phát triển của thế cục, Yến đình có bỏ qua cho Thương Triều Tông hay không đều khiến y khó cả đôi đường, nếu như bỏ qua bất lợi cho kế hoạch bên này, nếu như không bỏ qua, y suy bụng tâ ra bụng người, đối với Ngưu Hữu Đạo không phải chuyện xấu, đồng nghĩ làm cho trên người Ngưu Hữu Đạo bớt đi một bộ xiềng xích....

Đại quân truy kích ngưng đi về phía trước, Thương Vĩnh Trung dẫn đầu nhanh như tên bắn từ bên cạnh vụt qua, tìm được Tô Khải Đồng người hạ lệnh bảo đại quân ngừng tiến lên, kết quả lại thấy phụ trách hậu phương nhân mã Đồ Châu An Hiển Triệu cũng ở đó.

Thương Vĩnh Trung nhảy xuống ngựa, dưới sự hộ vệ của một đám người, chất vấn: "Hai vị tướng quân, vừa mới xuất phát chỉ có một canh giờ, chẳng lẽ lại muốn ngừng nghỉ ngơi hay sao? Phản quân chạy trốn làm hại, cần nhanh chóng đuổi theo tiêu diệt mới phải!"

Tô, An hai người đưa mắt nhìn nhau, người phía trước cho người lấy địa đồ đến mở ra, chỉ vào nói: "Vương gia, tình hình không đúng, hướng đi của Ngô Công Lĩnh dường như muốn hội hợp với nhân mã nước Tống. An huynh cũng có suy đoán này, đặt biệt đến thương nghị với ta, hai chúng ta tình cờ trùng hợp!"