Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký

Quyển 2 - Chương 7: Ác mộng đầu tiên




Từ qua đến giờ em ở nhà bác Dương cũng được 2 ngày rồi, dù là nhà bác rất an toàn vì đã có trận pháp trấn yểm sẵn, kèm theo nhà có thờ tùm lum tùm la hết nhưng mà trong em vẫn cảm thấy bất an các bác ạ, cái cảm giác như sắp tới sẽ có chuyện gì kinh cmn khủng khiếp xảy ra.

Buổi sáng này em ngồi ở một xó trong góc nhà bác Dương mà thẫn thờ, chẳng qua là thấy chán quá thôi, muốn ra ngoài chơi lắm mà ổng cứ dọa...

- Con ra ngoài chơi tí rồi về được không bác Dương đệppp trai hí hí

- Ờ! Được chú mày cứ đi đi, chừng nào chết nhớ thăng về thành để tao còn biết đường mà cầu siêu nhá...! 

(~_~ what đờ à mà thôi! Cứ dọa thế thì bố thằng nào mà dám ra đường)

Ngồi chán quá xá chán luôn nên em cũng đành móc trong túi ra con săm sung để vọc!

(Chơi võ lâm mobile các bác ạ)

Lúc này thì ông bác Dương vẫn đang mân mê mấy món bảo bối của ổng, nào là Trấn Hồn Âm Dương Kính, bảo vật bổn phái Liệt Dương Kiếm, Phạn Âm Kỳ, Mảng Kinh Bút và một số bùa khác nữa. Riêng bản thân em thì em chả quan tâm đến mấy cái món bảo vật tào lao đó của ổng đâu, vì nghe tên là thấy quế hàng rồi ~_~ 

Đến xế chiều, lúc đang nằm nghĩ thì tự dưng hôm đó em nằm mơ, tình hình là trong mơ em thấy em bị lạc vào một nơi lạ hoắc. Trước mặt em là một con đường đất trải dài xa tít, em vừa đi vừa nhìn xung quanh, rồi từ xa xa em thấy một cô bé đi bộ về hướng ngược chiều với em, cô bé tầm 16 tuổi vừa nhìn thấy em thì cô bé ấy vội chạy đến chỗ em, nhìn cô bé cũng xinh và múp lắm

- Bạn ơi!, bạn mua dùm mình vài cây kẹo si gum nhé?

- cậu vừa học vừa bán si gum kiếm tiền đi học à?

- vâng

Em mò mò trong túi  móc ra được tờ năm ngàn (ôi đệt! Mừng khiếp, cứ tưởng không còn đồng nào ủng hộ hội trẻ em nghèo cơ chứ!)

Vậy là em đưa luôn cho cô bé ấy hết năm ngàn và chỉ lấy một thanh kẹo thôi

- cậu cứ giữ lấy đi, coi như mình tặng cậu đó^^ ("hất tóc"... tự sao thấy mình cao thượng dữ vậy ta!)

Em ấy cảm ơn em rồi đi tiếp, em quay lại nhìn về hướng cô bé đi... bất thình lình từ sau lưng em một chiếc xe tải rất to chạy vụt qua mặt em. Trong lúc hoảng loạn em chỉ nghe được một tiếng la thất thanh của cô bé

- Áaaaaa!!!

Rồi mọi thứ trở nên yên lặng như lúc đầu đặt chân đến không gian đó, em giật mình đến nỗi ngã quỵ xuống đất, lấy lại bình tĩnh em bước từng bước thật châm đến hiện trường nơi vừa xảy ra tai nạn.

Em không khỏi kinh hải khi vừa thấy cảnh tượng đó và vội quay mặt đi chỗ khác các bác ạ, xác cô bé nằm vắt vẻo bẹp dí bên dưới một vũng máu to đùng, bộ đồng phục đi học ban nãy bây giờ đã tả tơi, em không còn nhận ra được khuôn mặt của cô bé ấy được nữa, con mắt lòi hết ra ngoài, đầu nát nhừ, nói chung là như một đóng bùi nhùi, không còn phân biệt được đâu là đâu cả. Nhìn ghê quá nên em mới chạy ra khỏi đó, vừa chạy vừa thở hỗn hễn, khi đã cảm thấy chạy khá xa rồi thì em mới dừng lại nghĩ xả hơi... đột ngột từ ngay phía sau ai đó vỗ vai em rồi xuất hiện nga trước mặt em ngay lúc đó

- bạn ơi mua dùm mình vài thanh si gum nhé!

Tiếng nói đó cùng với một khuôn mặt bê bết máu, miệng cười làm lộ ra nguyên hàm răng bị gãy mất vài cái, máu vẫn chảy từng giọt từng giọt trên chiếc lưỡi đỏ lòm đó,... em thét thật lớn rồi giật mình tĩnh giấc 

- không! Khônggggg...

- ( giật mình)... hơ hết hồn! Chú mày làm gì mà thét lên như gà thọt tiết vậy? Làm tao giật cả mình, nhém tí là viết  sai bùa đây này

Em thở vấp, mồ hôi nhễ nhại

- Dạ, dạ không có gì, chỉ là vừa... vừa rồi con nằm mơ thấy ác mộng

Nói rồi em mới kể lại toàn bộ cho bác Dương nghe