Đạo Thiên

Chương 91: 91: Sương Mù Tấn Công! Thôn Trang Hẻo Lánh






Phi thuyền chở theo Đế Đạo Thiên cuối cùng cũng cập bến đại lục, ngay tại gần cạnh dòng sông băng lạnh lẽo, hàn khí bốc lên như thể sương mù dày đặc, thỉnh thoảng còn nghe được âm thanh gió rít giống như âm thanh linh hồn than khóc.
Phi thuyền thu nhỏ lại, nằm vào trên tay Đế Đạo Thiên, cuối cùng được hắn cất tại trong nhẫn trữ vật.

Bốn người đồng thời nhìn xung quanh, khi thấy phía trước có sương mù, không khỏi lộ ra vẻ hiếu kỳ mà đi tới quan sát.
“Các ngươi có cảm nhận được điều gì không?” Đế Đạo Thiên vừa dùng Đạo Nhãn quan sát vừa hỏi ba người còn lại.

Hắn chỉ có thể quan sát một vài điều ẩn giấu bên trong, còn về các loại lực lượng kỳ lạ thì dùng cảm quan của tu sĩ vẫn tốt hơn nhiều.
Lưu Giang Sở nhìn về phía đó một lúc, chốc lát sau lại lắc đầu, nói: “Ta nhìn thấy được phía trong có âm dương nhị khí lẫn lộn, cùng với cả tử khí và sinh khí giao thoa.

Nơi này rất kỳ lạ, cũng rất nguy hiểm!”
Hai người Lăng Thiên cùng Đoạn Ngọc cũng gật đầu đồng ý, bọn hắn có tu vi thấp hơn, cũng không cách nào nhìn rõ hơn so với Lưu Giang Sở được.
Lăng Thiên ngưng tụ một cái phù văn trên trán, sau đó nó hóa thành khe hẹp trông như con mắt màu trắng soi vào bên trong.

Qua một hồi, hắn nói thêm: “Hình như có sinh linh nào đó bên trong! Chúng chuẩn bị xông ra ngoài, ngay lúc này!”
Hắn vừa nói xong thì đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập loạn xạ, cùng với tiếng gầm gừ của dã thú phát ra từ bên trong.

Kèm theo một cơn gió thổi đến bất ngờ, quấn quanh bốn người che chắn đi tầm nhìn xung quanh, đột nhiên bên trong lao ra cái bóng trắng, tốc độ nhanh chóng tấn công Lưu Giang Sở.
Nàng lập tức phản ứng kịp, tay rút kiếm ra xuất hiện một đường quang mang, chém đôi cơ thể cái bóng trắng làm hai.

Sau khi thi thể rơi xuống, đột nhiên tan biến thành dòng năng lượng phiêu đãng, quay trở lại dung nhập với màn sương.
Lại xuất hiện thêm động tĩnh như ban đầu, nhưng lần này số lượng có vẻ đông hơn.

Những cái bóng lao ra ngoài, điên cuồng ập tới phía bốn người mà tấn công.

Hai chân hiện ra móng vuốt sắc bén, liên tục vồ tới cào mạnh, đồng thời hai hàm răng mọc đầy răng nhọn ngoạm đến.
Đế Đạo Thiên nhanh chóng lùi ra sau, để cho ba người chắn phía trước mà đánh chúng.


Kiếm quang lóe lên, luồng thanh phong nhẹ nhàng lướt qua cơ thể của chúng, sau một lát không có tiếng động, đã thấy rất nhiều thi thể rơi xuống mà tan biến.
Lăng Thiên đứng một chỗ, hình thành xung quanh vô số phù văn sắp xếp thành bức tường ngăn cản, bất kỳ thứ gì tấn công đều bị phản lại.

Sau đó phù văn liên tiếp hóa thành hình dạng binh khí sắc bén lao ra tấn công, tàn sát hết thảy.
Đoạn Ngọc toàn thân bốc lên Luyện ngục hỏa, hai tay hóa thành móng vuốt trực tiếp va chạm tấn công, mỗi đòn đánh ra đều khiến cho cơ thể bọn chúng trực tiếp bị cháy rụi.
Nhưng số lượng bọn chúng đánh mãi không hết, bên trong màn sương mù liên tục có thêm tràn ra, thậm chí càng ngày càng nhiều hơn.
“Mau rời đi thôi! Những sinh linh này hình thành từ chính làn sương đó, trừ khi khiến cho sương mù tan đi, nếu không vĩnh viễn không giết hết chúng!” Đúng lúc đó, Đế Đạo Thiên mở miệng nói ra.

Hắn dùng Đạo Nhãn nhìn đến huyền cơ bên trong, đã thấy được cả quá trình hình thành nên các sinh linh màu trắng này.

Hắn còn thấy được, sương mù trải dài vô tận không thấy điểm cuối đâu cả, thế nên mới quyết định rút lui.
“Mau đi thôi!” Lưu Giang Sở lập tức nói với Lăng Thiên cùng Đoạn Ngọc.
Bản thân nàng đứng lại, xung quanh hình thành một bức tường thanh phong, tạo nên bởi vô số lưỡi kiếm sắc bén.

Những sinh linh này khi lao tới tấn công liền bị lưỡi kiếm chém tan, không con nào có thể vượt qua được nó.
Sau đó Lưu Giang Sở cũng lập tức rút lui, cùng với đám người Đế Đạo Thiên chạy đến phía xa, nơi có thể nhìn thấy từng dãy núi đá cao ngất, dường như còn bị mây mù che đi đỉnh núi.
Một lát sau, bốn người dừng lại dưới chân một ngọn núi cao, bên trên chỉ toàn là đá, xung quanh thì cũng có lác đác vài khu vực mọc lên cỏ cao ngang đầu, xanh ngát một màu.

Thỉnh thoảng cũng thấy có yêu thú xuất hiện qua, thế nhưng cảm nhận được khí tức của bọn họ, chúng lập tức bỏ chạy đi mất.
“Kỳ quái, đám yêu thú cùng thực vật nơi này hầu hết đều bị nhiễm một chút âm khí.

Thế nhưng dường như còn khiến chúng biến dị thành các loại đặc tính mới chứ không có chết đi!” Đế Đạo Thiên quan sát nãy giờ, đột nhiên phát hiện ra điều lạ.
Lưu Giang Sở mở miệng nói: “Đại lục này xung quanh cũng cảm thấy phảng phất có m khí chạy qua, ta có thể nhận biết được!”
“Không quan trọng! Hiện tại nên xem có thể tìm thấy nhân tộc sinh sống ở đây không mới được.

Đến lúc đó chẳng phải muốn biết chuyện gì cũng đều dễ dàng cả sao?” Lăng Thiên nói ra, khiến cho những người còn lại gật đầu cùng lúc.

“Để ta xem thử!” Đế Đạo Thiên nói.

Hắn lại dùng đến Đạo Nhãn hướng qua từng dãy núi đá quan sát, khoảng cách có thể lên tới ngàn dặm, thấu tận mọi thứ dù có ẩn kỹ đến mức nào.

Đồng thời quanh người hắn cũng tỏa ra lực lượng trộn lẫn khác nhau, men theo Đạo Nhãn mà cảm nhận những thứ đó.
Cuối cùng, hắn mở mắt ra, vẻ mặt liền cười tươi, nói: “Đi đến phía trước có một ngôi làng nhỏ! Bên trong chính là nhân tộc.

Thế nhưng đoạn đường có vẻ hơi bấp bênh một chút!’
Hắn cùng ba người đồng thời ngước lên, vẻ mặt chán nản, lại có chút mệt nhọc.

Nếu như bình thường có thể dùng cách bay qua, thế nhưng núi này cao còn chưa thấy đỉnh, phía sau cũng còn rất nhiều núi khác nữa.

Mà chọn đi vòng thì cũng lại bất tiện không kém.
“Công tử, hay là ngươi chịu khó một chút, hoặc để cho Lăng Thiên cõng ngươi cũng được?” Lưu Giang Sở nhìn sang, vẻ mặt cùng lời nói đều vô cùng bình thản, đẩy hắn qua cho Lăng Thiên.
Lăng Thiên sửng sốt, vội nói: “Công tử, ngươi thấy ta còn nhỏ tuổi thế này.

Thân mềm sức yếu, cõng ngươi quả thực là khó!”
Đế Đạo Thiên trầm mặc, rõ ràng đều là người do hắn thu nhận, mục đích là giúp mình.

Thế nhưng hiện tại thì sao, đưa đẩy trách nhiệm như vậy? Đôi lúc hắn có suy nghĩ, liệu có phải bản thân đã làm sai điều gì hay không? Hai cái chân thân khác của hắn đều có dáng dấp đẹp mắt khó tả, chỉ duy nhất cái này là vĩnh viên tròn trịa, quanh năm không thay đổi.
“Hừ, vậy dùng phi thuyền đi! Chậm một chút cũng không sao hết!” Đế Đạo Thiên lại lấy ra phi thuyền, sau đó nhanh chóng bước lên.
Nhưng sau đó hắn liền cho phi thuyền bay đi, mặc kệ ba kẻ kia ở bên dưới đứng trơ mắt nhìn đến, có vẻ như vẫn chưa hiểu ra làm sao.
“Các ngươi đứng đó làm gì? Còn không mau chạy theo? Các ngươi nói thân mềm sức yếu sao? Hiện tại ta cho cơ hội rèn luyện một phen!” Đế Đạo Thiên ung dung ngồi bên trên, giọng nói hả hê vọng lại phía sau khiến cho Lăng Thiên cùng Đoạn Ngọc rùng mình, thầm nghĩ công tử quá ác độc.
Chỉ có Lưu Giang Sở vẫn một mặt lạnh băng, xung quanh bỗng nổi lên luồng thanh phong, tốc độ như gió đuổi theo phi thuyền, sau đó hạ xuống đứng bên cạnh Đế Đạo Thiên.
Hắn thấy nàng như vậy cũng không dám nói gì, có vẻ như hiện tại tu vi Lưu Giang Sở cao, tính khí được trui rèn cũng đã lạnh lùng hơn trước, khiến cho hắn khó mà đả động được nàng nữa.


Duy chỉ là một lòng một dạ trung thành với hắn thì có, ngoài ra những thứ khác, giống như là không quan tâm đến.
Hai người Lăng Thiên cùng Đoạn Ngọc đuổi theo phía sau, bọn hắn không dám dùng đến quá nhiều lực lượng vì sợ sẽ có lúc bị đuối sức.

Thế nên cách đằng sau rất xa, chỉ có thể cố gắng giữ khoảng cách đủ để nhìn đến phi thuyền mà thôi.
Chạy suốt hai ngày sau, cuối cùng đã có thể nhìn thấy được ngôi làng nhỏ mà Đế Đạo Thiên nói trước đó, cuối cùng cũng tìm được một nơi nghỉ ngơi, hưởng thụ lấy một chút khoái lạc.
Bên trong làng nhìn vô cùng đơn sơ, nhà xây nên đều từ đất sét, mái rơm cũ kỹ mục nát.

Chỉ có điều kỳ lạ là mọi người ở đây đều có trên người lực lượng âm khí mờ nhạt, nhưng không có tu vi khiến cho sắc mặt bọn họ đều có phần lạnh lẽo âm u.
Bốn người xuất hiện bất ngờ khiến cho người dân bên trong tỏ ra đề phòng cảnh giác, rất khó tiếp cận hỏi chuyện.

Nhưng sau đó, Đoạn Ngọc nhờ đến vẻ ngoài khả ái của mình, đã bắt chuyện được với một tên nam tử tuổi chừng ba mươi, đang đi vác củi từ trên núi về.
“Vị đại ca này, chúng ta từ xa mới đến, có thể hỏi ngươi một số chuyện được không?” Đoạn Ngọc tiến lại niềm nở hỏi.
Tên này dường như cũng bị vẻ ngoài của nàng hấp dẫn, một tay đưa lên gãi đầu, miệng nhanh chóng đáp: “Tiểu muội này, ta cũng chỉ sống tại trong thôn từ nhỏ đến giờ, chuyện ngoài kia cũng không biết nhiều lắm.

Hay là ta dẫn các ngươi về nhà, bà nội ta sống lâu, nhất định biết một chút gì đó nói cho các ngươi!”
Đoạn Ngọc lập tức vui vẻ, quay ra nhìn thấy Đế Đạo Thiên gật đầu, sau đó quay lại nói: “Được, vậy đại ca mau dẫn chúng ta đến gặp bà ngươi!”
Nam tử này tên gọi là A Ngưu, tính tình đơn thuần chất phác, khá giống với Hùng Ngưu khi còn là người hầu của Đế Đạo Thiên.

Hắn dẫn theo bọn người quay về nhà mình, là một ngôi nhà nhỏ cũ kỹ ở góc thôn, xung quanh dường như cũng khá vắng vẻ, hàng xóm bên cạnh không mấy ai ở gần.
Bước vào bên trong, hắn liền gọi bà mình ra bên ngoài chiếc sập kê trước cửa ngồi xuống, cùng với bốn người Đế Đạo Thiên đang đứng.
“Bà, đây là mấy vị khách từ bên ngoài, nói muốn biết một số chuyện.

Bà có thể giúp bọn họ không?” A Ngưu tiến sát lại gần hỏi bà lão.
“Người từ bên ngoài đến à? Các vị có phải tới từ phía bên kia đại lục hay không?” Bà lão ngẩng mặt lên nhìn, đôi mắt già nua đã khép hờ chỉ lộ ra nhỏ tí, giọng nói khàn khàn chậm rãi.
Đế Đạo Thiên bước đến gần, cũng không ra vẻ gì trước mặt một bà lão như vậy.

Hắn nói: “Thực ra chúng ta đến từ bên ngoài kia, đi qua vô tận hải mà tìm được vùng đất này.

Nếu bà có thể, ta muốn biết một chút về cả đại lục này.


Ít nhất là cái tên với một vài thứ quan trọng càng tốt!”
Bà lão cùng với A Ngưu đều sửng sốt nhìn hắn.

Bọn họ quanh năm sống bên trong thôn, cỡ như bà lão khi còn sức cũng chỉ thỉnh thoảng có cơ hội theo chân người nhà lên vùng trên bán lương thực mà thôi, còn chưa bao giờ nghe đến còn có đại lục khác ở bên ngoài nữa.
Thế nhưng khi nghe Đế Đạo Thiên nói muốn biết về đại lục này, vẻ mặt của hắn không có gì là mang theo ý xấu cả, nên bà lão cũng gật đầu mà đáp: “Vị công tử đây, để ta nói cho ngươi những gì ta biết.

Nơi này gọi là m Dương đại lục, mà thôn chúng ta thì nằm ở nửa m, ngăn cách với nửa Dương bởi dòng Minh Hà quanh năm lạnh lẽo, sương mù dày đặc.”
“ m Dương đại lục? Nửa m đại lục sao? Vậy có liên quan đến m Dương chi khí?” Đế Đạo Thiên nghi hoặc.
Lão bà lại nói: “Ta không biết cái công tử nói khí gì đó.

Nhưng quả thật trên thế gian này có thần tiên pháp thuật cao cường, có thể bay lượn, thậm chí sức lực dời núi lấp sông.

Khi còn trẻ theo chân phụ thân lên vùng trấn trên, cũng từng nghe đến bọn họ kể lại.”
“Còn chuyện gì khác nữa không?” Đế Đạo Thiên tiếp tục hỏi.
“Ta chỉ biết đến vậy.

Còn lại nếu công tử muốn biết nhiều hơn thì có thể lên trấn trên tìm hiểu.

Hoặc nếu được, cũng có thể đến những khu vực đông đúc khác!” Bà lão lắc đầu đáp lại.
Đến đây, hắn cũng không hỏi thêm gì nữa, cuối cùng lập tức từ biệt nơi này, theo chỉ dẫn của bà lão mà tiến đến vùng trấn trên, trước khi đi có để lại cho hai bà cháu một ít đan dược, nói là khi đói có thể lấy ra dùng thay.

Nhưng thực chất đó là một loại đan dược cải tạo thể chất, khiến cho cơ thể phàm nhân khỏe mạnh hơn.
“A Ngưu huynh đệ, ở đây ta có một cuốn sách sẽ truyền cho ngươi thông qua hồn lực.

Ngươi uống viên đan này vào sau đó dựa theo đó mà làm, sẽ có được sức lực rất lớn, bên cạnh chăm sóc bảo vệ bà ngươi.” Đoạn Ngọc chạy lại nói với hắn, sau đó cũng chỉ một tay lên trán, truyền cho A Ngưu một bộ công pháp.
“Ngươi…cái này là pháp thuật sao? Các người là thần tiên?” A Ngưu sửng sốt nhìn Đoạn Ngọc, xong lại đến những người phía sau kinh hãi.
“Yên tâm, chúng ta không hai ngươi! Hiện tại cáo từ!” Đế Đạo Thiên nói.
Sau đó, bọn hắn rời khỏi thôn, bắt đầu bước lên phi thuyền tìm tới nơi khác ngay trong đêm tối.
….